Cuộc sống, công việc. Tất cả mọi thứ vội vàng cuốn con người ta vào vòng xoáy của những sự bon chen và mãi chạy theo cái được gọi là triết lý luân hồi vốn đã được định sẵn mà vô tình quên đi giai điệu ngọt ngào của cuộc sống.
***
Đã sáu năm kể từ cái ngày đầu tiên anh đặt chân đến thành phố biển xinh đẹp này. Hồi ấy anh vẫn còn là sinh viên năm ba của một trường đại học và cùng nhóm bạn đến thành phố này với tư cách là tình nguyện viên. Anh vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác bị cuốn hút mạnh mẽ bởi lần đầu nhìn thấy những cuộn sóng biển vỗ ì ạch vào bờ cát vàng. Sự tất bật ở cái thành phố xa hoa khiến anh phải bon chen mình vào cái bề bộn của cuộc sống, và nó làm anh khao khát một phút giây bình yên ngắn ngủi, khao khát những nốt nhạc nhẹ nhàng đã bị lấp bởi kim đồng hồ vội vàng.
Bánh xe chầm chậm trải dài trên con đường chạy dọc bờ biển, anh khẽ nhắm hờ mi mắt hòa mình vào làn gió biển mát rượi qua cửa sổ xe, lắng nghe bài ca của sóng, đã lâu rồi không được nghe âm điệu du dương này. Nha Trang đã thay đổi nhiều sau sáu năm trở lại, dù vậy nhưng vẫn còn đó mùi hương của sóng biển, vẫn còn đó những bài ca biển hát ngày đêm, còn đó cảm giác bồi hồi nhớ nhung khi được trở lại.
Xe dừng ở trạm chờ, vài bóng người bước lên xe, đến khi các ghế ngồi đã được lấp kín thì hành khách cuối cùng là một bà cụ bước lên, nhường chiếc ghế của mình cho bà. Anh một tay cầm cặp táp, một tay vịn song xe. Xe lại lăn bánh và chỉ 10 giây sau thì nhanh chóng phanh gấp lại vì một thứ gì đó bất ngờ cản đường. Không, chính xác hơn là một ai đó. Kẻ cản đường lên xe trong tiếng gắt gỏng của bác tài và sự khó chịu của mọi người trên xe.
" Mày lại đi trễ đấy à. Chú xin mày, hôm nào mày cũng bắt tao thắng gấp thế này có ngày tai nạn con ơi."
Cô gái đó – Kẻ cản đường cười xề xòa rồi tìm chỗ đứng, có vẻ vì quá "nhanh nhẹn" mà cô lại vô tình giẫm phải chân anh. Mũi giày vừa được đánh bóng nữa tiếng trước đó giờ đã nhem nhuốc và xuất hiện vết trầy. Cô ríu rít xin lỗi còn anh thì chỉ biết thở dài cho qua. Ngày đầu tiên đi thực tập đã gặp chuyện không may rồi. Anh thôi không để ý đến cô, chỉ hy vọng nhanh chóng ra khỏi chiếc xe buýt càng lúc càng trở nên ngột ngạt này.
Xe dừng ở trạm cuối cùng cũng là nơi anh cần đến. Ngôi trường cao vời vợi dần hiện ra, điều mà anh đã mơ ước được tận mắt nhìn thấy trong nhiều năm nay giờ đã ngay trước mắt. Nó khiến anh cảm thấy có một luồn động lực thúc đẩy anh đến với nơi này nhiều hơn. Anh nhìn ngôi trường khang trang rồi tự cho mình một phút để hưởng thụ cái cảm giác khoan khoái thỏa mãn này. Phải rồi, anh tự hứa với lòng phải hoàn thành tốt vai trò giảng viên thực tập của mình ở nơi đây.
Toan bước đi thì cánh tay anh bị kéo lại bởi một bàn tay già nua với những đốt đồi mồi chai sạn của một ai đó. "Này cậu ơi, mắt tôi không đọc chữ được. Xem có phải của cậu hay không, tôi thấy nó nằm dưới chân của cậu đấy."
Bà cụ trên xe buýt ban nãy đưa ra một tấm thẻ sinh viên, anh cầm lấy xem rồi nở nụ cười như không trong hai giây ngắn ngủi. Sau khi bà cụ rời đi thì anh cũng nhanh chóng vào trường với nụ cười mang hàm ý khó hiểu trên môi và luôn lẩm nhẩm một điều gì đó. "Trương Trần Nhã Yến. Ngày sinh 05/05/1994. Khoa ngoại ngữ. Lớp 11KNN3. Niên khóa 2012-2016."
...
Trước mười phút khi tiết học tiếp theo bắt đầu, lớp học của Nhã Yến trở nên nhốn nháo sôi nổi vì câu chuyện về giảng viên thực tập mới đến trường. Hẳn là sẽ có hai luồng ý kiến tích cực và tiêu cực về nhân vật đang nổi tiếng ấy, và cô luôn là một thành phần không thể thiếu trong các đề tài của lớp. Một điều hiển nhiên mà rõ ràng ai cũng hiểu là ở đâu có Nhã Yến, ắt hẳn ở đó có những câu chuyện trên trời dưới đất.
"Cái gì? Dũ Diệt Diễn á? Hahaha" Cô cười khoái trá khi nghe đến cái tên vô cùng kỳ lạ của giảng viên thực tập mới.
"Vũ Việt Viễn. Đừng bôi bác cái tên người ta mày. Nghe nói trẻ và điển trai lắm mày ạ. Lại dạy ở khoa của tụi mình nữa."
"Viễn Diễn gì như nhau thôi. Cái tên nghe ẻo lả dễ sợ, chắc lại là tân thầy giáo thùy mị đoan trang như ông Tùng năm ngoái chứ gì."
"Cứ so sánh với ông Tùng tầm phào đó.Tao nghe nói ổng đang học cao học ngành song ngữ Pháp – Anh, năm sau ra trường rồi. Bà Lý nói ông này học giỏi lắm, học ở Đại học Quốc gia Sài Gòn đó."
"Tao không biết. Thấy cái tên là buồn cười chết được rồi. Dũ Diệt Diễn, Diễn Diệt Dũ hahaha."
Trong khi cả lớp ai nấy đều cười rôm rả thì câu chuyện về tân thầy giáo vô tình lọt vào tai một nhân vật không mời mà đến. Anh chậm rãi bước vào lớp học với vẻ mặt điềm tĩnh như nhân vật bị chế giễu trong câu chuyện đó không phải là mình. Tằng hắng báo hiệu cho sự xuất hiện rồi nhẹ giọng cất tiếng: "Bạn Trương-Trần-Nhã-Yến."
Từng chữ một trong cái tên của cô được phát ra bằng ngữ điệu tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy sự cảnh cáo. Lần đầu tiên cô cảm thấy bất an khi nghe đến cái tên của mình. Những tiếng cười thưa dần rồi tắt hẳn khi tất cả những ai có mặt lúc đấy đều nhận thấy sự nghiêm trọng qua ánh mắt nghiêm nghị của anh. Nhã Yến hay điều chẳng lành, cô xoay người và đối diện với mớ hỗn đỗn pha lẫn sự sợ hãi của mình.
Hai hình ảnh đối lập về con người đáng sợ trước mặt này và chàng trai lịch thiệp trên xe buýt thay nhau đập liên hồi vào nơron thần kinh của cô khiến nó hoạt động với tần suất nhanh hơn bình thường. Bước chân của anh tiến lại gần hơn. Chậm rãi, nhưng mỗi tiếng "cộp cộp" phát ra từ bước đi ấy là một sự đe dọa. Cánh môi mỏng của Nhã Yến bất giác mím chặt đến trắng nhợt khi cô nhìn thấy hàng chữ đậm đen nổi bật trên tấm thẻ đeo trên áo anh. Vũ – Việt – Viễn.
...
Ngày hôm ấy cứ tưởng là Nhã Yến sẽ bị anh lôi xềnh xệch lên phòng giám thị và làm một bản kiểm điểm nặng nề, nhưng mọi thứ lại nhẹ nhàng hơn cô nghĩ. Anh đã đưa cô chiếc thẻ sinh viên và rời khỏi lớp sau khi ném ánh mắt cảnh cáo dành cho cô như muốn nói rằng "khuôn mặt này, cái tên này, đã lưu tâm."
Những ngày sau đó Nhã Yến trở nên ngoan ngoãn bất thường. Cô không còn là kẻ tiên phong trong các câu chuyện nổi bật của trường, không ồn ào nhốn nháo trong lớp học, và đi học cũng đúng giờ hơn. Lý do? Vì sau một đêm suy nghĩ thì cô thật sự không muốn hạnh kiểm của mình bị lôi xuống âm điểm chỉ vì một tân giảng viên thực tập như anh. Cứ mỗi ngày lên lầu gặp phải ánh mắt lạnh lùng ấy, xuống lầu lại đối diện với cái biểu cảm khó chịu trên gương mặt ấy là cô không thể nào ngăn những lo lắng của mình thôi hoành hành.
...
Một tuần rồi lại hai tuần nhanh chóng trôi qua, công việc ở trường cứ cuốn lấy mà không cho anh được một phút giây hòa mình vào những con sóng mời gọi. Anh gắng sắp xếp công việc, cho mình một buổi tối để được dạo bên bờ biển và nghe buổi hòa nhạc của đại dương. Buổi hòa nhạc!? Đúng vậy. Anh gọi tiếng sóng vỗ là buổi hòa nhạc ... cho riêng mình. Những bài ca của biển nhẹ nhàng, sâu lắng và giai điệu trong trẻo ấy luôn biết cách chạm vào nơi sâu thẳm trong trái tim con người ta.
In từng dấu chân lên những hạt cát li ti, anh thả ánh nhìn vào đại dương xa xăm rồi tự hỏi "mấy ai thấu được nỗi cô đơn của biển?" Và rồi những suy nghĩ mông lung xa vời ấy chợt bị gián đoạn bởi một hình ảnh xa lạ nhưng cũng vô cùng quen thuộc. Trông bỗng chốc anh quên mất buổi hòa nhạc vẫn đang diễn ra theo từng tiếng sóng vỗ. Hình ảnh cô gái ấy lúc này không phải là cô nàng tinh nghịch hay pha trò với búi tóc cao anh vẫn thường thấy, mà là một gái với gương mặt thanh thoát dịu dàng trong chiếc váy trắng ngang gối đang uyển chuyển theo những cơn gió biển lồng lộng. Cô đứng cạnh quán hàng rong, hai tay cầm hai xiên xúc xích nướng vừa thổi vừa ăn, mái tóc gợn sóng tung theo làn gió – hình ảnh mà khiến một ai nhìn vào đều không thể rời mắt vì sự đáng yêu ấy. Nếu không phải vì có ấn tượng quá đặc biệt từ lần gặp đầu tiên thì có lẽ anh đã không thể nhận ra cô gái này chính là Nhã Yến.
Cô mải mê với xiên xúc xích nóng hổi mà không nhận ra có người đang đến rất gần mình. Đến khi chỉ còn cách nhau vài bước chân, gương mặt đầy viên mãn của cô bỗng biến sắc. Khác với ai đó đang bị "khống chế" bởi một thứ cảm xúc kỳ lạ len lỏi trong tim, thì Nhã Yến lại tự hỏi mình trong tình cảnh này nên khóc hay nên cười. Đôi chân linh hoạt của cô xoay 180 độ, từng bước, từng bước thật nhanh như đang trốn chạy.
Anh cười thú vị khi thấy hành động bỏ trốn này của cô. Với theo cô bằng một ngữ điệu cao ngạo.
"Không ai nói với em tôi từng là quán quân cự ly 500m sao?"
Cô vờ không nghe và vẫn cố gắng tăng tốc bước chân của mình.
"Cát biển lún khó chạy lắm đấy."
Tiếng thở hồng hộc làm chậm lại những bước chân nhanh nhẹn của cô. Nhã Yến, chỉ mới chạy mấy bước đã mồ hôi nhễ nhại vầng trán. Kế không thành, cô đứng lại rồi chầm chậm cuối đầu nhận lỗi.
"Thầy, chuyện đó ... em xin lỗi thầy. Em thật sự không biết đó là thầy. Em ..."
"Chuyện em nhạo báng tôi đấy à? Tôi quên rồi. Em đừng lo, tôi thậm chí còn không nhớ cái tên của tôi bị cải biên ra sao nữa."
"Em..."
Miệng nói là vậy nhưng trong lòng anh lại cười lém lỉnh chờ sự phản ứng ngộ nghĩnh của cô gái này.
"Mà này, tôi nhớ tôi đâu có tự khắc chữ "ăn thịt em" lên mặt mình đâu?!?"
"Em không có ý đó."
"Thì em vừa có ý đó đấy."
"Em ... nhưng thật sự mà nói chuyện thầy đi theo con gái nhà lành giữa đường giữa xá như thế này mà bị truyền ra ngoài thì kỳ lắm thầy nhỉ?!"
Chỉ mới đó cô còn lí nhí không dám mở miệng, và bây giờ thì cô lại xoay lưng bỏ đi và trách mình sao không lật bài ngửa sớm hơn, nếu vậy cô đã không phải ngoan ngoãn một cách khổ sở như vậy trong suốt hai tuần rồi. Sự việc bị cô thổi phồng lên và ngang nhiên khép cho anh một cái tội án hết sức vô lý. Anh nhìn biển rồi lại lướt ánh mắt sang cô, chợt nở nụ cười thích thú nữa miệng. Thật sự là không thể nào ngăn được cái cảm giác thú vị khi đứng trước cô gái này. Trước đó hai phút còn làm ngơ bỏ chạy khi thấy anh, bây giờ thì kết thúc câu chuyện nặng nề của hai tuần qua chỉ trong vài câu nói ngắn ngủi.
"Đã trót làm kẻ bám đuôi thì thôi tôi làm đến cùng vậy."
Nhã Yến còn chưa kịp hiểu ngụ ý trong câu nói ấy thì xiên xúc xích trên tay cô đã bị lấy đi. Cô chỉ có thể kêu một tiếng thầy "thầy" tức tối rồi đuổi theo anh.
Những bàn chân của họ cứ như vậy in dấu trên bờ cát, bất chợt trong một khoảnh khắc được tạo và phối hợp hài hòa giữa thiên nhiên và những xúc cảm kỳ lạ, cái khái niệm "quan hệ thầy trò" vô tình bị lãng quên trong tiềm thức của họ. Cô mãi lang thang bên các gánh hàng rong cạnh bờ biển, còn anh thì vẫn làm tốt vai trò của kẻ bám đuôi.
...
Dù vô tình hay cố ý thì mỗi ngày ngoài những giờ lên lớp, cô và anh đều là khán giả trung thành đối với những buổi hòa nhạc của đại dương. Có những giây ngại ngùng chạm tay nhau rồi vội buông. Có những phút cơn mưa bất chợt kéo đến, anh và cô đuổi bắt nhau trong cơn mưa chỉ để chơi trò ai chạy nhanh hơn mưa. Có những giờ anh nắm tay cô đi dưới bọt biển trắng xóa và cùng nhau nghe một bài hát. Có những ngày cô và anh cùng hướng ánh mắt về những tia nắng bình minh đầu tiên và kể cho nhau nghe cuộc sống của họ. Chỉ những khoảnh khắc giản đơn như vậy nhưng cũng đủ để khiến trái tim họ lệch nhịp.
Những phút giây vô tình bắt gặp khoảnh khắc cô hòa mình vào sự uyển chuyển nhẹ nhàng của cơn gió biển, anh không thể kiềm lòng mà thốt lên "Belle jeune femme". Anh hỏi cô "em có biết trong tiếng pháp Je t'aime có nghĩa là gì không?" Những lúc như vậy cô chỉ có thể ôm tay anh rồi giở ánh mắt tội nghiệp năn nỉ được anh giải thích đó là gì. Nhưng tuyệt nhiên anh không hề dịch nghĩa cho cô.
Je t'aime trong tiếng pháp có nghĩa là tôi yêu bạn. Đó là điều mà anh muốn nói với cô. Với anh, tình yêu anh dành cho thành phố biển này nồng nàn bấy nhiêu, thì cái thứ tình cảm mê muội anh đối với cô vô vàn hơn thế nữa. Đến một lúc giật mình nhận ra tự hỏi, phải chăng anh đã yêu cô hơn yêu những con sóng này rồi!?
...
Bài hát dù có ngọt ngào đến mấy thì cũng sẽ đến lúc ngân lên khúc nhạc kết. Nhã Yến đã học được tình yêu với biển từ anh – một kẻ xa lạ không thuộc về thành phố này. Và nơi bờ biển trong xanh, cô đã trót yêu anh từ những phút giây giận dỗi vô cớ ấy. Nhưng ngay hôm nay, giờ phút này, thì cô lại giam mình trong một góc phòng, đôi mắt đã ngấn nước nhưng lại không dám khóc vì sợ khóc rồi sẽ không tự nín được mà chạy đến tìm anh. Nhìn những cuộc gọi nhỡ từ anh cứ vài phút lại nhấp nháy trên màn hình điện thoại khiến quả tim của cô như chỉ chực chờ để vỡ òa. Có lẽ anh đang lo cho cô lắm ...
Sáng hôm nay Nhã Yến vô tình nghe được thông tin bên phòng giáo vụ rằng giảng viên thực tập sắp rời khỏi trường vì thời gian thực tập ba tháng của anh chỉ còn bốn ngày là kết thúc. Anh bắt buộc phải trờ về Sài Gòn để tiếp tục khóa học của mình. Cô đã trở về nhà sau tiết học ở trường mà không ra biển gặp anh như mọi khi. Cách cửa phòng đóng sầm lại. Cởi bỏ chiếc áo mạnh mẽ, tinh nghịch thường thấy, cô tự cho mình một chút yếu đuối nơi góc tối.
Anh sẽ đi? Cô đã tự hỏi như vậy hàng giờ liền dù đã biết rõ câu trả lời. Cô muốn anh ở lại, nhưng cô có gì để níu anh ở lại bây giờ? Tình cảm của cô chỉ là thứ tình cảm tạm thời, anh còn sự nghiệp và gia đình nơi thành phố xa hoa nhộn nhịp đó.
Mưa lạnh tí tách nơi mái hiên, từng cơn gió rít mạnh lùa vào khung cửa sổ cũ kỹ khiến nó như muốn bung ra. Những cơn gió này không còn ấm áp nữa khi không có bàn tay anh nắm lấy. Bài ca biển hát đâu rồi giai điệu ngọt ngào? Còn lại sau tất cả là sự đắng chát và cô đơn làm bạn.
Cô nhớ anh. Nhớ anh đến phát điên lên. Cô chỉ muốn chạy đến bên anh bởi cô biết nếu như vậy chắc chắn sẽ được anh ôm vào lòng, sẽ được anh lau đi những giọt nước mắt ấy và được dỗ dành như một đứa trẻ. Nhưng tất cả những gì mà Nhã Yến có thể làm là để mình rời xa anh. Cô đang tập thích nghi trở lại với cuộc sống trước khi anh đến, một cuộc sống mà chỉ có bước chân cô in dấu trên bờ cát vàng những buổi chiều muộn.
Ngày anh đi biển có còn hát. Giai điệu ngọt ngào đã theo đại dương về nơi xa, chỉ còn bài ca buồn như nỗi lòng trăn trở. Nhớ em, lắng nghe lời biển hát, trong câu hát anh gọi từng tiếng tên em. Đêm sóng vỗ như tim đang gào thét. Anh đi rồi, em có buồn không?
Bước chân dẫm nhẹ lên thảm lá vàng già cỗi nơi con đường thân thương. Anh nở nụ cười gượng tạm biệt những bài ca ngọt ngào. Lòng hoang mang lặng lẽ tìm cho mình bóng dáng em nơi chốn này. Nhã Yến có ở đâu đó giữa biển người này không? Anh tự hỏi.
Tiếng còi xe liên hồi hối thúc những hành khách đang tất bật với mớ hành lý lộn xộn. Anh vẫn đứng đấy, chẳng thiết gì cái balo trên tay, vẫn nuôi hy vọng cô sẽ xuất hiện trong biển người này. Rồi cũng đến lúc anh trở thành hành khách cuối cùng của chuyến xe ấy. Ngậm ngùi dụi nhanh khóe mi đỏ hoe, anh bước lên xe nhưng ánh mắt vẫn dõi theo phía xa xa vô định. Đến cuối cùng vẫn không thể ôm cô trước khi ra đi. Liệu có ngày gặp lại không?
Chuyến xe vừa di chuyển ra khỏi bến xe thì bác tài lại một phen ôm tim phanh gấp khiến tất cả mọi người đổ về phía trước và lồm cồm ngồi dậy. Hình ảnh cô chợt xuất hiện trong tâm trí anh ngay tình cảnh hỗn độn đấy. Lần đầu tiên gặp cô cũng bằng cái phanh gấp này. Anh tự trấn an mình, cũng cái phanh đó, nhưng hôm nay không có cô. Mọi ưu tư phác rõ trên thần thái bất chợt biến mất khi có một giọng nói quen thuộc của một người mà anh đã luôn trông ngóng.
"Thầy!"
Phải rồi. Đó là Nhã Yến và cô đang gọi anh. Chẳng đợi chờ cho sự bất ngờ, anh lao xuống xe và ôm chầm lấy cô trong sự ngạc nhiên đến tột độ của tất cả những ai có mặt lúc ấy. Chẳng cần để ý đến tiếng còi xe, chẳng cần quan tâm đến những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, tất cả những gì tồn tại trong suy nghĩ của họ lúc này là không thể mất nhau. Thân mình bé nhỏ của cô được ôm ấp trong lòng anh, đôi mắt vẫn còn lấm tấm dấu vết của những giọt nước mắt vội vàng.
Đến lúc này anh mới để ý. Mái tóc luôn thẳng nếp của cô bây giờ thực sự trông rất khó coi. Chiếc áo khoác hờ hững trên vai cô chỉ chực chờ để rơi xuống, thậm chí đôi chân nhỏ ấy vẫn còn mang đôi dép bông đi trong nhà. Anh ghì chặt lấy cô, lại càng thương cô hơn khi nghĩ có lẽ cô đã rất sợ hãi và khó khăn biết bao để tìm được anh trong cái bến xe có tới cả mấy trăm người, và không biết bao nhiêu chiếc xe như thế này.
Anh nâng tay vén những sợi tóc bết mồ hôi trên trán cô, nhẹ giọng thì thầm bên tai: "Đồ ngốc, em là người hùng chặn xe của thành phố đấy à?!"
Ngoài kia trời lộng gió, cô nép mình vào chiếc áo sơmi thoang thoảng mùi thơm của anh mà lòng nghẹn lại, cố cắn chặt môi để không bật ra tiếng nấc: "Thầy nhất định phải đi sao?" Anh nghẹn lời, đôi mắt buồn thăm thẳm. Nếu như bình thường chơi trò đối đáp thì có lẽ anh đã có thời gian suy nghĩ cho câu trả lời. Nhưng trong tình cảnh này, với câu hỏi này, anh thật sự không trả lời được. Gương mặt lộ rõ sự đau đớn mà thứ tình cảm này đem lại.
"Thầy."
"Ừ?"
"Em vừa học được một câu."
"Câu gì?"
"... Es-tu de retour?"
Anh mỉm cười nhìn đôi mắt đẫm ướt của cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán rồi nói: "Attends-moi." Anh muốn nói rằng cô hãy đợi anh, anh sẽ quay trở lại bên cô. Gửi lời hứa hẹn trong nước mắt ngậm ngùi, nhưng dẫu sao trong lòng họ cũng phần nào vơi đi nỗi đau ấy, vì ít nhất cả hai đều rõ một điều họ sẽ còn gặp lại nhau tại thành phố này. Gom chặt yêu thương gửi trên chuyến xe mang anh đi. Họ nắm chặt tay nhau giữa giữa biển người bao la, cảm nhận được sự chia cách xót xa trong lòng nhưng lại chẳng thể nói ra thành lời. Anh bước lên xe tìm chỗ ngồi cho mình, ngoái đầu lại cố gắng giữ chặt hình ảnh cô giữa biển người mênh mông ấy, chợt nhói lòng khi thấy cô một mình dụi mi, quệt nhanh những giọt nước mắt vụng về không ngừng tuôn trên gò má.
Nắng chiếu nhẹ vì bị che phủ bởi những áng mây lớn, gió rít từng cơn như đang khóc thương cho chuyện tình buồn. Biển hôm nay một màu xám ảm đạm. Đầu ngọn sóng vương vấn yêu thương nơi những trái tim lỗi nhịp đang khóc cho nhau. Quanh quẩn trong mớ hỗn độn rồi bất giác trong một khoảnh khắc nhận ra, tình yêu với biển không thể khỏa lấp đuợc nỗi cô đơn khi không có nhau bên cạnh. Nắng mỏng manh nhẹ nhàng khi những hạt mưa xuất hiện, bài ca hôm nay biển hát buồn quá. Ca từ nghe thật da diết, u tịch đến não lòng.
...
Cuộc sống, công việc. Tất cả mọi thứ vội vàng cuốn con người ta vào vòng xoáy của những sự bon chen và mãi chạy theo cái được gọi là triết lý luân hồi vốn đã được định sẵn mà vô tình quên đi giai điệu ngọt ngào của cuộc sống. Đã là bài ca của đại dương thì sẽ không bao giờ có đoạn kết. Mãi mãi là những giai điệu sâu lắng chạm vào trái tim những con người cô đơn đang mải tìm kiếm ảo ảnh trong hư vô.
Hạt mưa chiều nhanh chóng đến rồi cũng nhanh chóng đi để lại những gợn mây xanh sáng một khoảng trời như vừa được gột rữa. Đâu đó trên những áng mây xa xăm là chuyến bay cho sự khởi nguồn của một câu chuyện lại bắt đầu. Làn sóng xanh vỗ ì ạch nơi bờ cát chào đón yêu thương trở về. Nơi ấy có những bước chân lặng lẽ quẩn quanh trên con phố cũ tìm cho mình những ký ức ngọt ngào. Lá vàng rơi, gió cuộn mình trong góc phố nhỏ. Em vẫn là cô gái ngốc nghếch, vẫn nơi con phố bình yên đợi anh về.
"Tu me manques tellement."