Hiện tại đã quá 12h rồi và tôi vẫn đang lạch cạch bàn phím gắng hoàn thành nốt phần còn lại của núi công việc kia. Tuần tới tôi sẽ nghỉ phép vài ngày để về quê, đã lâu rồi tôi chưa về thăm nhà và một phần cũng vì tấm thiệp trên bàn kia – thiệp cưới của Minh. Tới tầm hơn 1 giờ thì tôi kết thúc công việc của mình, uống nốt tách cà phê nguội ngắt, giữa tiết trời mùa Đông Hà Nội, tôi tìm ra vị trí quen thuộc nơi ban công. Thu mình co ro trong lớp áo dày cộm ấm áp, tôi khẽ phì cười, tôi giống một kẻ điên rồ nhỉ? Đối với tôi, đây là khoảng thời gian tuyệt vời để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bầu trời đêm. Trông những ngôi sao lấp lánh kia mới quyến rũ làm sao, ánh sáng le lói nhưng lại có sức hút lạ kì, thoạt nhìn thật gần nhưng thực chất lại rất xa … hệt như Minh vậy.
***
Minh là cậu bạn học cấp 3 của tôi, phải nói sao nhỉ, chúng tôi được xem như là “Kỳ phùng địch thủ”. Những vụ cá cược điểm số luôn diễn ra đều đặn mỗi mùa thi đến, phần thưởng chính là gà và kem – “nguồn sống” của tôi và đương nhiên, tôi chưa phải bỏ tiền ra lần nào. Bất kỳ nơi nào có sự hiện diện của tôi thì luôn đính kèm bóng dáng của cậu ta, tôi xếp thứ nhất thì cậu ta chắc chắn chiếm vị trí thứ 2, tôi là lớp trưởng cậu ta đương nhiên là lớp phó, tôi là bí thư thì phó bí thư không ai khác cũng chính là người con trai ấy.
Minh được khá nhiều cô bạn để ý ( hình như có cả tôi). Tổng quan thì Minh trông cũng dễ nhìn, cao ráo và có một làn da “kị sáng” ( đâm ra trông cậu ta hơi “bần”), học hành cũng không đến nỗi tệ, có tài ăn nói, cũng banh bóng thể thao như người ta. Có khá nhiều cô bạn thích cậu ta, vài tin nhắn qua lại và cuối cùng khi bị từ chối thì kết luận rằng cậu ta “thả thính”. Tôi có xem qua một ít tin nhắn, căn bản là vì mấy cô bạn của tôi nhạy cảm quá, vài câu nói đùa tim đã chệch nhịp mất, thế nên lỗi cũng không hoàn toàn ở cậu ta. Vì vậy, dùng phương pháp luận siêu hình như thế thật có phần oan ức cho Minh. Như tôi đây này, chưa một lần nhắn tin, chưa một lần trò chuyện thế mà ngay lần gặp đầu tiên, thần Cupid chẳng biết có nhầm hay không mà bắn tôi một phát, thôi xong! Giữa cái nắng chói chang của một ngày mùa hạ, cậu bạn sơ mi trắng có đôi mắt hút hồn và nụ cười tỏa nắng ấy đã làm tim tôi lỡ nhịp ( mãi sau này tôi mới nhận ra khi ấy bản thân tôi cũng đang dùng phương pháp luận siêu hình!). Tôi thích Minh theo cách đặc biệt của riêng tôi, tôi nghĩ chẳng đứa con gái nào miêu tả chàng trai mình thích là một con người hội tụ đủ tất cả điểm xấu của mọi thằng con trai thế này đâu.Tuy vậy, nếu một ai đó tìm đến tôi và hỏi về những điểm xấu của Minh tôi sẽ không ngần ngại đáp ngay: “ Với tôi, Minh là một người tốt”. Thích nhưng lại tỏ vẻ không thích, trông thì hệt như không thích nhưng thực chất lại là thích. Theo tôi thấy thì thế giới nội tâm của tôi phức tạp và rối ren chẳng khác mớ bòng bong là bao.
Nhờ có Minh, những tháng ngày cuối cấp tẻ nhạt của tôi nay đã trở nên sôi động hơn rất nhiều. Những nơi Minh xuất hiện ắt sẽ có bóng dáng của tôi. Tôi luôn tìm đủ mọi trò để chọc phá cậu ta, luôn luôn ở tư thế sẵn sàng “chặt chém”cậu ta không thương tiếc, chỉ cần cậu ta sơ ý thì trang vở sẽ đầy những chữ ký của tôi, đôi lúc tôi “ vô tình cầm nhầm” vài cuốn vở, khi lại đổi gió muốn “giữ dùm” thẻ xe hay những lúc sơ ý “quên” đóng nắp bình xăng ,… chỉ thế thôi mà cậu ta nở lòng ghi tên tôi vào danh sách nguy hiểm, chỉ cần tôi có tí biểu hiện lạ ngay lập tức cậu ta sẽ kiểm tra những thứ xung quanh mình xem xem có mất mát, hư hại thứ gì không. Đừng nghĩ rằng tôi ăn hiếp cậu ta nha, thời gian sau đó cậu ta đáp trả đầy đủ luôn nhé! Cứ như vậy chúng tôi lấp đầy những trang sách cuối cùng của thời áo trằng bằng những nét vẽ đầy màu sắc.
Chúng tôi là thế, luôn đấu khẩu mọi lúc mọi nơi nhưng lại rất hợp nhau trong việc học ( và cũng chỉ mỗi việc học mà thôi) điển hình như chuyện cả hai chúng tôi đều cùng thuộc về “Thế giới Tự nhiên” chẳng hạn. Cậu ta “hợp tác” khá ăn ý với Toán nhưng lại không tài nào “bắt tay” được với cô bạn chí cốt của Toán – là Lí được!
Vẻ mặt phong phú của thầy lúc đó có thể nói là một hình ảnh khó quên trong lòng những cô cậu học trò 10A1. Kể từ sau bài kiểm tra 15 phút ấy, thầy dạy Lí lớp tôi chính thức “bồ kết” Minh. Ngay hôm sau, tin đồn về cậu bạn “Lớp phó học tập dễ thương của A1” đã lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong trường dưới vẻ mặt khổ sở của lớp phó và nụ cười hả dạ của tôi. Và như để chứng minh rằng chúng tôi là một bộ đôi “không đội trời chung” thì song song với việc cậu ta học kém Lí đó là việc tôi là một học sinh giỏi Lí. Trớ trêu thay, người giúp cậu ta tiến bộ trong môn Lí lại không ai khác cũng chính là tôi! Ông bà ta ngày xưa có vẻ đã đoán trước điều này nên đã cho ra đời câu “Oan gia ngõ hẹp” rất chi là phù hợp với hoàn cảnh của tôi lúc này. Chẳng cần một lí do nào cả, tôi nghiễm nhiên trở thành nơi giải đáp mọi thắc mắc của cậu ta, giúp cậu ta hiểu hơn về “cô nàng Vật Lí khó tính”. Ngược lại, cậu ta cũng luôn sẵn sàng ngồi hàng giờ để giải thích “10 vạn câu hỏi vì sao” vớ vẩn của tôi. Là vậy đó, tranh đấu, khắc khẩu, đập nhau tưng bừng nhưng lại là một cặp “bài trùng” ăn ý, quả thật là một mối quan hệ phức tạp, khó gọi tên!
Minh cũng khá phức tạp, hệt như tôi và cái mối quan hệ của chúng tôi vậy. Một vỏ bọc năng động, đầy sức sống che giấu cho một thế giới nội tâm ảm đạm đến lạ lùng. Ba cậu mắc căn bệnh ung thư quái ác, một mình mẹ vừa chạy chữa cho ba vừa lo cho hai anh chị học Đại học. Thằng con trai tuổi 17 chỉ biết bất lực nhìn giọt nước mắt mẹ rơi chắc hẳn cậu cảm thấy bản thân vô dụng lắm … Khó khăn chồng chất khó khăn khi ba cậu được chuyển về nhà, đồng nghĩa với việc cậu sắp mất đi một người thân vĩnh viễn. Minh lúc ấy, thoạt nhìn thì trông thật mạnh mẽ nhưng bản chất cũng chỉ là một con người, biết đau khổ, muộn phiền. “Chiến tranh” tạm hoãn và tôi trở lại với cương vị một người bạn của Minh, là nơi luôn sẵn sàng lắng nghe những nỗi niềm của cậu ta. Những ngày ấy, sáng nào tôi cũng nhận được những dòng tin nhắn lúc 2, 3 giờ sáng của Minh, cậu ấy thức để chăm sóc cho ba. Vào một buổi sáng nọ, tôi tỉnh dậy và như thường lệ nhanh chóng lấy điện thoại mở tin nhắn của Minh, “ba ta mat roi …” dòng tin viết vội ngắn ngủi nhưng đủ để tôi hiểu rằng cậu bạn của tôi đã trải qua một nỗi mất mát to lớn đến nhường nào. Minh không khóc nhưng từ sâu trong đôi mắt ấy tôi biết cậu ta chỉ đang cố tỏ vẻ mạnh mẽ mà thôi. Hà cớ chi phải làm con trai, đến nỗi dù có đau đớn thế nào cũng không được phép để nước mắt rơi! Nhìn cách cậu bình thản mặc cho vết thương kia vẫn đang rỉ máu, tôi mới nhận ra Minh đã là một-chàng-trai-trưởng-thành.
***
Tôi không phủ nhận rằng Minh là một người đặc biệt đối với tôi. Mỗi khi tôi gặp chuyện, bất kể là vui, buồn hay đôi khi chỉ là muốn tìm một ai đó để lắng nghe thì tôi luôn tìm đến Minh, như một thói quen. Tôi đã từng tin rằng cậu ta là người hiểu tôi nhất nhưng không, “đã từng” đồng nghĩa là không còn tiếp tục ở hiện tại nữa.
Dứt lời, Minh rời đi bỏ lại tôi đang đứng như trời trồng. Một giọt … Hai giọt … Và hàng trăm giọt mưa thi nhau rơi xuống, hòa cùng dòng nước mắt của tôi. Tôi vẫn đứng đó. Lặng lẽ. Dưới mưa. Tôi rất thích mưa, đi dưới mưa thì chẳng ai thấy được tôi khóc cả. Đã từng có người mắng tôi vì cái suy nghĩ ngớ ngẩn đó, cậu ta còn bảo sau này sẽ không để tôi có cơ hội làm những điều vớ vẩn đó nữa, thế nhưng, cậu ấy vừa bỏ tôi đi đấy thôi. Lần đó tôi đã khóc một trận rất to, vì chuyện tôi gặp thì ít mà vì ai kia thì nhiều …
Tôi là một học sinh giỏi Vật Lí và đương nhiên với tư cách là một học sinh giỏi tôi không cho phép bản thân phạm bất kỳ lỗi nào dù là nhỏ nhất, với cá tính của tôi lúc ấy, điều đó chẳng khác nào một sự sỉ nhục cả. Đáng tiếc thay, bài kiểm tra hôm đó tôi đã phạm phải một lỗi cơ bản, thất vọng, chán ghét bản thân, tôi òa khóc nức nở. Tôi không quan tâm đám đông đang xì xào những gì, chỉ cần tôi biết những người bạn của tôi đang bảo vệ cho tôi vì họ hiểu được cảm xúc của tôi. Kéo tay tôi ra khỏi lớp học, những tưởng Minh sẽ an ủi tôi như cách cậu vẫn thường làm ngày trước nhưng không, tôi đã lầm! Cảm xúc của tôi cậu ta cho rằng không đáng, điều đó làm tôi như người bước hụt, một bước rơi tõm xuống đáy vực. Con người tôi cho rằng thân cận nhất, tin tưởng rằng sẽ là người hiểu tôi nhất nay lại được xếp ngang hàng với những-kẻ-xa-lạ, thử hỏi tôi cảm thấy thế nào? Tuy rằng ngày ấy tôi có nông nổi thật nhưng nếu cho tôi quay ngược lại thì tôi vẫn sẽ sống đúng theo cảm xúc của mình và cảm xúc thì không có cái gọi là không đáng!
Sau hôm đó, chúng tôi không còn trò chuyện nữa, thời gian đầu hơi … à không, phải nói là vô cùng khó chịu nhưng rồi tôi cũng dần làm quen với việc đột ngột mất đi một-người-từng-là-tất-cả. Thời gian chẳng đợi một ai, và rồi những năm tháng cuối cấp nhanh chóng trôi qua, tôi tới Thủ đô thực hiện mơ ước của mình còn Minh thì chọn Sài thành làm điểm đến. Khoảng cách giữa chúng tôi xưa đã dài nay càng dài hơn cho tới một ngày tôi chẳng còn nhìn thấy bóng dáng cậu ấy trên con đường của tôi nữa …
“ 5cm/s không chỉ là vận tốc rơi của những cánh hoa anh đào mà còn là vận tốc khi chúng ta lướt qua đời nhau”
***
Bốn năm Đại học nhanh chóng trôi qua, cuộc sống dần bận rộn hơn, nhiều điều cần phải lo toan hơn và dần dần bào mòn đi những điều xưa cũ, những tưởng rằng Minh đã trôi vào quên lãng cho tới một ngày tôi gặp lại cậu. Hệt như nhiều năm về trước, vẫn là một ngày mùa hạ, vẫn là cậu bạn sơ mi trắng ấy, vẫn là đôi mắt hút hồn ấy, vẫn là nụ cười tỏa nắng ấy và tôi vẫn rung động như năm ấy. Nhưng không kịp rồi, nay cậu đã sắp thuộc về một người khác… Mấy năm qua, tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã nhớ cậu rất nhiều, trong những câu chuyện của tôi luôn thấp thoáng bóng hình của chàng trai năm đó. Có đôi lần tôi ước mình có chiếc vé ngược thời gian để tôi được sống lại những ngày ấy, những ngày của tuổi học trò vô tư bên cậu bạn cùng lớp, những ngày không có cái gọi là muộn phiền, đau khổ, những ngày say đắm một người và tin rằng đời này nhất định phải là người đó, đúng hơn là những-ngày-thanh-xuân.
“Có những con người, đã qua rồi sẽ không trở về nữa
Có những năm tháng, đã qua rồi sẽ không quay lại nữa
Có những cảm xúc, đã qua rồi sẽ không tới lần nữa”
Những gì đẹp nhất, tốt nhất thì hãy nên cất giữ nó làm kỉ niệm, đừng hy vọng một ngày nó tái diễn.
Mãi miết chạy theo dòng hồi ức chớp nhoáng đã hơn 3 giờ, tôi tranh thủ chợp mắt vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi rồi lại tiếp tục trở lại với công việc của mình.
***
Sau mấy ngày suy nghĩ tôi quyết định nhắn tin cho Minh, tôi gửi cậu câu chuyện tôi đã viết về cậu rằng trái tim tôi ngày ấy đã rung động vì cậu, rằng tôi đã đơn phương cậu suốt mấy năm trời, rằng cậu là thanh xuân của tôi. Hít một hơi dài tôi quyết định nhấn Enter và thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bí mật lớn nhất đời mình tôi cũng đã nói ra được rồi.
“Seen”
5 phút … 10 phút … 15 phút, thình thịch … thình thịch … thình thịch. Tôi sẽ đợi cậu, nốt lần này thôi! Và … “ting” tim tôi chực nhảy ra ngoài, run run mở tin nhắn.
“ Mi có muốn biết cảm giác được là thanh xuân của một ai đó thế nào không? Ngày học phổ thông, ta có mến cô bạn lớp trưởng, ta bước cách lại gần cô ấy bằng cách trở thành “kẻ thù không đội trời chung”. Ta rất thích nụ cười của cô ấy nhưng cô ấy lại rất hay khóc, có một lần cãi nhau rất to cũng vì chuyện đấy. Sau này sẽ có rất rất nhiều thứ không làm cô ấy hài lòng và ta không muốn cô ấy cứ mãi khóc như vậy. Chúng ta đều đã lớn rồi không thể cứ trẻ con như thế mãi, phải sống theo lý tính thay vì cảm tính như thời còn bé. Ta chỉ hy vọng rằng sau này khi ta không ở bên thì cô ấy vẫn có thể tự bước đi một mình nhưng có lẽ cách ta diễn đạt làm cô ấy cảm thấy không được tôn trọng. Mang nỗi ám ảnh rằng ta không hiểu cô ấy, ta chẳng còn có đủ can đảm để tiến tới bên cô ấy lần nữa …
Ta từng tặng cô ấy một chiếc cốc nhân ngày sinh nhật vì cô ấy rất thích uống cà phê. Dưới đáy cốc là một dãy số nhỏ “8-19-7” theo thứ tự những chữ cái trên bàn phím máy tính thì dịch ra là “I-L-U” nhưng có lẽ cô ấy không để ý tới nó, nếu đã thấy chắc chắn sẽ bắt ta giải bằng được mới thôi.
Tuy rằng không thể có một kết thúc đẹp như những bộ phim mi từng xem nhưng với ta, quãng thời gian ở cạnh mi là quãng thời gian vô cùng đẹp đẽ và đáng trân trọng. Cảm ơn mi – thanh xuân của ta!”
Một giọt … Hai giọt … Và rồi cả gương mặt tôi ngập trong nước mắt. Tôi vội bật dậy lục tìm chiếc cốc năm xưa, quả thật dưới đáy cốc có dòng số ấy. Chúng tôi cùng thích nhau, cùng một thời điểm, cùng một cách thức và cùng giữ im lặng. Thật buồn cười! Nếu năm đó tôi kiên nhẫn lắng nghe cậu một tí thôi thì có lẽ chúng tôi đã không đánh mất nhau một cách tẻ nhạt như thế. Mối quan hệ phức tạp giữa tôi và Minh cuối cùng cũng được gọi tên – Mối Tình Đầu. Thứ tình cảm ngây ngô của một thời áo trắng, tuy không đi cùng nhau đến cuối đời nhưng đã để lại trong tim mỗi người những dấu ấn khó quên.
Khoảnh khắc cánh cửa lễ đường mở ra cũng là giây phút tôi quyết định cất cậu vào góc “Kỉ niệm” để trái tim tôi lần nữa mở cửa sẵn sàng đón nhận những điều thú vị mới. Hãy luôn mỉm cười như thế và phải sống hạnh phúc nhé – Thanh xuân của tôi!
Tôi cũng sẽ hạnh phúc! Cảm ơn cậu.