Chưa hiểu nỗi buồn, làm sao vui... Chưa trải qua bơ vơ lạc lõng, làm sao thấu nỗi cô đơn và sự sum vầy ngọt bùi...
Ngày còn bé, tình yêu thường đến bên ta rất dễ dàng. Ta có thể thấy ái mộ trước một cậu bé biết chơi bóng rổ, ta có thể hằng đêm mơ tưởng mái tóc thơm mùi hoa nhài của cô bé nhà hàng xóm.
Ta thích, ta yêu, rồi ta tự huyễn, tự thất vọng trong cái mớ tình cảm hỗn độn trong mình. Ta thấy mọi thứ thật đơn giản, vì ta không hề muốn cảnh giác với tình yêu và trái tim ta cũng vì thế mà luôn tồn tại nhiều chỗ trống để lấp đầy...
Thế nhưng, khi lớn lên, theo thời gian, cuộc sống khẽ khàng trở mình khiến ta bắt đầu e ngại.Ta ngại yêu, ngại mơ, ngại sống, chỉ thích tính toán, chỉ thích quẩn quanh, chỉ thích mọi thứ trở nên dễ dàng y như những ngày còn thơ ấu, dù biết rằng điều đó là không thể. Ta khóc nhiều hơn, cười nhiều hơn. Rồi khi tình yêu đến bên ta, thì con tim ta đã bị lấp đầy bởi nỗi đau mất rồi...
Bạn ạ!
Tôi thích cái sự ngờ nghệch, ngốc ngếch, ngông nghênh của tuổi trẻ. Vì ta chỉ được sống có một lần, không có nhiều “mạng” thay thế như trò chơi Mario mà hồi còn bé xíu hay nghịch, nên còn ngại ngần gì. Cho và nhận, được và mất, yêu và đau, tất cả chỉ như những “gia vị” của trò chơi mang tên “Cuộc Đời” mà thôi.
Chưa hiểu nỗi buồn, làm sao vui...
Chưa trải qua bơ vơ lạc lõng, làm sao thấu nỗi cô đơn và sự sum vầy ngọt bùi...
Cuộc sống sẽ trở nên thật nhạt nhẽo nếu không có tình yêu. Dù cho ta chưa may mắn được thần tình yêu để mắt đến, thì sớm muộn gì chuyện đó cũng sẽ xảy ra. Có những tình yêu bền vững kéo dài, nhưng cũng có những tình yêu chỉ khẽ thoáng quá, như một sự chân thành ngắn hạn, dễ đến rồi lại dễ đi.
“Trong đời, chỉ có một điều tệ hại hơn thất bại, đó là không dám thực hiện”, Franklin Roosevelt, vị tổng thống thứ 32 của Mỹ đã từng nói như thế. Thành công trong công việc và tình yêu, vốn là điều mà bất kì ai cũng đều theo đuổi. Vì vậy, hãy xem tình yêu như một đích đến thành công mà bạn cần phải đạt được trong đời. Không ai có thể sống mà không có tình yêu, và cho dù có sống được, thì tất cả cũng chỉ giống như hạt giống bị gieo nơi đất trồng xói mòn.
Hãy nói yêu, đừng ngập ngừng, đừng sợ hãi, đừng sợ trái tim mình bị tổn thương bởi những suy nghĩ ngăn chặn, vì có những điều, một khi giấu kín thì sẽ không còn lối nào thoát ra... Tình thân giữa gia đình, tình “bằng hữu” giữa bạn bè, tình cảm đầy thi vị giữa nam và nữ... Suy cho cùng, cũng là mang tên tình yêu. Vì ta chỉ được sống một lần, nên hãy yêu một đời, bạn tôi nhé!
(ST)
CHÚC CÁC BẠN & GIA ĐÌNH TỐI CUỐI TUẦN BÌNH AN, HẠNH PHUC