CÁM ƠN NGƯỜI ĐÃ TỪNG BƯỚC NGANG QUA ĐỜI TA

Posted: Chủ Nhật, Ngày 04-06-2017, : 886.

 CÁM ƠN NGƯỜI ĐÃ TỪNG BƯỚC NGANG QUA ĐỜI TA

Ta và người lặng lẽ rời xa nhau, buông tay nhau một cách nhẹ nhàng thật. Cho đến tận bây giờ ta cũng chẳng hiểu vì sao. Không có cãi nhau, không nước mắt rơi, không một dòng tin nhắn hay cuộc gọi chia ly.

Ta và người lặng lẽ rời xa nhau, buông tay nhau một cách nhẹ nhàng thật. Cho đến tận bây giờ ta cũng chẳng hiểu vì sao. Không có cãi nhau, không nước mắt rơi, không một dòng tin nhắn hay cuộc gọi chia ly. Cứ thể như muốn xa nhau là xa. Có đôi lần ta muốn hỏi người tại sao không cho ta một lời giải thích nhưng rồi lại thôi. Bởi ta cũng chẳng thể cho người lý do vì sao, chỉ là qua những tháng ngày bên nhau chợt ta muốn dừng chân nhìn lại những gì đã qua nhưng người thì cứ mãi miết theo những đam mê, những dự định lớn lao của đời mình. Vậy là ta bị tụt lại phía sau mà mãi chẳng tìm thấy người lần nữa.

Thiệp cưới màu hồng - Nỗi lòng người nhận mang một màu tím ngắt.

Đơn xin phép đặt vội trên bàn sếp không một lời giải thích. Chuyến xe đêm ẩn hiện dòng chữ đỏ trên nền giấy hồng hạnh phúc - LỄ THÀNH HÔN.

Đà Lạt đón ta giữa cái gió lạnh đến tủi hờn lúc 4h sáng. Chuyến đi nằm ngoài mọi dự định, mọi kế hoạch. Chỉ là ta đang trốn chạy một hiện thực mà cứ ngỡ mình luôn vui vẻ chào đón. Bao năm rồi sao tiếng lòng vẫn cứ nhói lên khi nghe tên người. Cái chữ duyên kỳ lạ người đã quên từ khi nào sao ta mãi không dứt bỏ được.

Gửi dòng tin nhắn đến thằng em mới quen trong một dịp tình cờ nào đó không nhớ rõ: Đã có mặt tại Đà Lạt, sáng mai đón chị nhé. Rồi thong thả đón taxi về khách sạn.

6h00 sáng, tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên. Như một thói quen ta bật dậy, cơn gió lạnh xộc vào mặt khiến ta tỉnh giấc. Ừ, ta đâu còn là ta của những ngày thường nhật, không phải bon chen theo dòng xe cộ đông đúc nhích từng nhích một, không phải để ý những con số thi nhau nhảy múa trên màn hình, không cần nhìn mặt sếp sáng nay vui hay buồn với deadline đỏ lè. Ta của ngày hôm nay thong thả bước vào nhà tắm, dội từng vốc nước vào mặt. Nhẹ nhàng đón cái nắng đầu ngày của xứ sở sương mù. Ta cho phép mình tạm thời quên đi ngày hôm qua dù chỉ là trong phút chốc.

- Chị định mang chăn đi chơi đó à.

- Phải thông cảm chứ, chị từ xích đạo tới mà em.

- Thế chị định đi đâu?

- Em có ý gì không?

- Thì Thung lũng tình yêu, Đồi mộng mơ, Thác Datanla, Hồ Tuyền Lâm,...

- Không hứng thú, nơi nào khác đi.

- OK. Lên xe.

- Đi đâu?

- Đi rồi sẽ tới.

Cái không khí của đất trời Đà Lạt thật khiến người ta dễ chịu. Đem mà đi so sánh với cái nắng, cái mưa bất chợt của Sài Gòn thì đúng là một trời một vực. Chẳng cần để ý thằng em đang luyên thuyên những gì, cũng chẳng cần biết nó sẽ đưa ta đi đâu. Đầu óc trống rỗng, từng cơn gió thổi rì rào hai bên tai như làm tê cứng thêm mọi tế bào. Cái niềm đau vu vơ của lý do ngẩn ngơ cho chuyến đi này tạm thời nhẹ nhẹ đông cứng lại ở nơi nào rồi. Hàng thông xanh uốn mình theo những con dốc, những cánh hoa dại lờn vờn theo gió hai bên đường.

Không hổ danh là thành phố ngàn hoa, hoa ven đường cũng khiến người ta rung rinh, trầm trồ. Đứng nơi triền dốc thoai thoải nhìn về phía trước, bạt ngàn màu lá, màu hoa, màu trời. Dang tay, hít một một hơi thật dài, khí lạnh tràn vào lồng ngực, mát đến từng ngóc ngách tim gan. Cái cảm giác như nỗi đau tột cùng được xoa dịu bởi liều thuốc tiên thần kỳ.

Cho đến khi, trước mắt ta hiện lên một vườn hồng bạt ngàn. Từng nụ hoa kiều diễm vươn mình đón nắng mai với những giọt sương lấp lánh.

- Hoa hồng đẹp nhưng có gai em à. Đau lắm.

Ta đột nhiên thốt lên trong vô thức. Hoa hồng - Kỷ niệm của một thời người từng bên ta. Đã có lần ta từng giận giỗi người chỉ vì người tặng ta một bó hồng, để rồi sau đó người phải cuống cuồng xin lỗi ta cả tuần liền với một chậu lan to đùng. Ai bảo bắt chước người ta lãng mạn chi mà quên mất loài hoa ta thích. Thế đó một thời giận hờn không đâu với những lý do cũng chẳng vào đâu.

Nhưng tuổi trẻ mà, khi con tim ta đập những nhịp đập của đam mê, của yêu thương dâng trào thì chẳng gì là không thể. Ta từng nói với người “Đừng bao giờ hứa yêu nhau dài lâu. Gì mà trọn đời bên nhau, mãi mãi bên nhau không xa rời. Tất cả những điều đó chỉ có trong những bộ phim truyền hình lãng mạn mà thôi. Hứa thật nhiều rồi cuối cùng thế nào cũng có phân cảnh chia tay trong nước mắt. Chúng ta có quyền hi vọng về tương lai hạnh phúc. Nhưng đừng mơ quá nhiều, bởi đâu ai biết trước được ngày mai như thế nào. Chỉ cần chúng ta hứa mỗi ngày bên nhau đều là những ngày vui. Mỗi ngày trôi qua chúng ta đều nắm tay nhau dạo bước, cùng nhau san sẻ niềm vui nỗi buồn là được rồi. Khi đã hết yêu thì nhẹ nhàng buông tay mà không cần phải áy náy về những lời hứa còn dang dở với người xưa.”

Ừ, thì chữ duyên mong manh không theo ta hết đoạn đường tình. Ta và người lặng lẽ rời xa nhau, buông tay nhau một cách nhẹ nhàng thật. Cho đến tận bây giờ ta cũng chẳng hiểu vì sao. Không có cãi nhau, không nước mắt rơi, không một dòng tin nhắn hay cuộc gọi chia ly. Cứ thể như muốn xa nhau là xa. Có đôi lần ta muốn hỏi người tại sao không cho ta một lời giải thích nhưng rồi lại thôi. Bởi ta cũng chẳng thể cho người lý do vì sao, chỉ là qua những tháng ngày bên nhau chợt ta muốn dừng chân nhìn lại những gì đã qua nhưng người thì cứ mãi miết theo những đam mê, những dự định lớn lao của đời mình. Vậy là ta bị tụt lại phía sau mà mãi chẳng tìm thấy người lần nữa.

Không trách người cũng chẳng trách mình, ta mặc nhiên cho rằng là do duyên đã hết nên tình rời xa ta. Bạn bè thường mắng ta ngốc,đã hết duyên sao bóng người vẫn cứ âm ỉ trong tim. Ừ thì cũng lạ thật, không muốn níu kéo người về phía mình lần nữa, nhưng lần lữa chẳng thể quên được người. Năm tháng trôi qua, chẳng một lần gặp lại mặt nhau không nhớ nhưng cũng chẳng thể quên. Để ngày hôm nay cánh thiệp hồng trên ta mọi niềm đau như vỡ òa. Đau lắm, niềm đau cất giữ ngót nghét mấy năm trời.

Đêm Đà Lạt nhẹ nhàng buông xuống, sương phủ mờ những con dốc ngọn đồi. Lười biếng nằm lì trong phòng chẳng muốn đi đâu. Cuộc điện thoại của đứa bạn đưa ta về lại với hiện thực của ngày mai. Câu hỏi vô tình mà ngỡ như xác muối vào vết thương chưa kịp lành:

“Mầy có dự đám cưới không, tao qua đón đi cùng?”

Ta quên mất ngày mai tiệc cưới người được tổ chức. Có cái gì đó như chực trào ra từ khóe mắt.

- Đón chị đi em. Đi đâu cũng được.

Trong màn đêm Đà Lạt, hai bên bờ Hồ Xuân Hương những ánh đèn lấp lánh sọi mình vào nước. Trên chiếc xe máy đang chầm chậm chạy dọc bờ hồ. Ta đang thổn thức với một nỗi niềm riêng. Giọt nước mắt rơi thật khẽ, thật khẽ. Dường như khẽ khàng rơi quá nên đã vội khô nhanh khi cơn gió lùa ngang qua. Chợt nhận ra có một bàn tay đã nắm lấy tay ta từ lúc nào.

- Cứ khóc thật to cho nước mắt cuốn trôi hết muộn phiền ngày hôm qua.

Cái lạnh nơi đây thật đáng ghét. Giọt nước mắt chưa kịp rơi đã khô từ lúc nào. Khóc một hồi mà khóe mắt cứ ráo hãnh. Chẳng giống một đứa vừa khóc lóc vì thất tình gì cả. Nhưng thôi phải cảm ơn đất trời, nếu không một đứa con gái luôn tỏ ra mạnh mẽ như ta sẽ phải mất mặt cỡ nào khi nước mắt ngắn dài lăn trước mặt thằng nhóc con mới gặp mặt vài lần cơ chứ.

Dừng xe tấp lại ghế đá ven hồ, đến lúc này bàn tay ấy mới nhẹ nhàng rời tay ta, lại một cơn gió lạnh chạy ngang người khiến ta rùng mình lại. Nhóc cười nhìn ta, nụ cười như nắng ấm giữa trời đêm đầy sao. Đêm Đà Lạt lại lung linh trong mắt ta sau những nhạt nhòa.

Ngày mai ấy, ta sẽ về lại Sài Gòn, sẽ trang điểm thật xinh - Cười thật tươi bước đến tiệc cưới và thật lòng chúc phúc cho người. Bởi ta đã gửi lại đây những giọt nước mắt chưa kịp rơi đã khô và không quên mang vệt nắng ấm trong đêm.

Cảm ơn người đã từng bước ngang qua đời ta.

(ST)

Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm

 

 



NỘI DUNG CÙNG CHUYÊN MỤC: "Cuộc Sống"


Có Thể Bạn Thích

Thừa kế
16 CUỘC GỌI NHỠ VÀ CÁI CHẾT CỦA NGƯỜI VỢ.
Hỏi không kỹ
20 quảng cáo ấn tượng nơi mà những người sáng tạo có thể đọc được suy nghĩ của chúng ta
Hình ảnh socola valentine đẹp cho ngày lễ tình nhân 14-2
Cái xô cứu hộ
Những câu nói quan tâm tới người yêu hay nhất gây cảm động lòng người
Nhà có hai cửa sổ
Những lẵng hoa đẹp gửi đến thầy cô nhân ngày 20 – 11
Mối Tình Đầu
Quên đóng cửa tủ thuốc
Đàn ông và biển
Tha thứ mãi mãi
Ngọng nước mắm
Cười rơi răng ^^
Anh về trồng cải với em, nhé!
Bệnh viện tâm thần..
Ai làm việc nấy
Nhân giúp con người giải oán mọi tai ương
Tôi Say Nắng Trai Nhảy

Trang Mọi Người Quan Tâm