Những năm gần đây, rất nhiều nước trên thế giới nghiên cứu linh hồn và luân hồi chuyển thế của con người. Tuy nhiên, còn nhiều người không tin có Thần tồn tại, không tin luật nhân quả, không coi trọng đức từ đó mà không chuyện xấu nào mà không dám làm. Ở đây, tôi xin kể cho mọi người một câu chuyện có thật xảy ra trong cơ quan tôi.
Vào giữa thế kỷ trước, chỗ tôi có vị trưởng phòng Q. văn phòng của ở đối diện phòng làm việc của tôi.
Trưởng phòng Q là bộ đội xuất ngũ, những lúc rảnh rỗi thường sang trò chuyện với trưởng phòng của tôi.
Trưởng phòng của tôi đối với Thần Phật, linh hồn, luân hồi chuyển thế, v.v... nửa tin nửa ngờ. Còn trưởng phòng Q thì luôn nói rằng: “Ở đâu có Thần chứ? Ai đã nhìn thấy nào? Để tôi nhìn thấy rồi thì tôi sẽ tin”.
Còn nói: “Con người chết rồi thì như ngọn đèn đã tắt, nào có linh hồn gì đâu? Ai nhìn thấy linh hồn, linh hồn trông như thế nào? Căn bản là không tồn tại, đó đều là những cách nói mê tín, cậu tuyệt đối đừng có tin vào những thứ đó”.
Khoảng năm 1977, mẹ vợ của trưởng phòng Q qua đời tại nhà anh ấy. Họ hàng thân thích từ thành thị, thôn quê mấy người lên. Bởi cần phải đợi đến ba ngày sau mới hỏa táng, nên những người họ hàng đều phải ở lại. Tuy nhiên, đến tối mọi người thà thuê nhà trọ qua đêm chứ không dám ở trong phòng của bà cụ, họ nói sợ hồn ma của bà cụ trở về.
Trưởng phòng Q nói: “Mọi người đều nói mấy chuyện mê tín không đâu, con người căn bản không có linh hồn, đem thi thể ném vào trong lò hỏa thiêu chỉ một mồi lửa là thiêu thành tro, làm sao có thể trở về được? Cái gì cũng không có nữa, chỉ là một nắm đất mà thôi”.
Anh còn mạnh bạo nói: “Mọi người sợ thì hãy ở phòng của tôi, tôi và anh rể ở phòng này”. Anh rể của vợ tên là Đại Liên Kiều.
Đại Liên Kiều nói: “Tính anh vốn nhát gan, cũng có chút sợ sợ, như vậy đi, đem cái giường xếp của chú cho tôi ngủ, còn chú thì hãy ngủ ở giường của bà cụ vậy“. Vì vậy, họ hàng đều ở lại hết cả.
Buổi tối đầu tiên không có tinh huống dị thường gì xảy ra cả. Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, trưởng phòng Q nói với mọi người rằng: “Nhìn xem, thế nào? Ở đâu có linh hồn chứ! Mọi người chỉ là tự mình nhát mình mà thôi”.
Tuy nhiên, đến buổi sáng ngày thứ ba, trưởng phòng Q vừa đi đến văn phòng liền kể cho chúng tôi chuyện đã xảy ra trong nhà anh vào buổi tối hôm trước.
Trưởng phòng Q nói: “Tối qua, tôi cùng với Đại Liên Kiều trò chuyện đến hơn 11 giờ đêm, đang nói đang nói thì anh ấy ngủ thiếp đi, ngủ đến say mèm luôn. Ánh trăng chiếu lên trên giường, trên sàn nhà, trong phòng cũng rất sáng. Giường của Đại Liên Kiều ở cửa chính, giường của tôi ở phía dưới cửa sổ.
Tôi rõ ràng nhìn thấy cánh cửa đã đóng lại, mẹ vợ của tôi lại bước vào, hình dáng giống hệt như người sống vậy, nhưng người mặc áo liệm. Bước vào không có nói chuyện, cũng không có tiếng bước chân. Chỉ thấy mẹ vợ của tôi ở bên cạnh giường của Đại Liên Kiều, khom lưng xuống chăm chú nhìn Đại Liên Kiều, khoảng một hai phút.
Sau đó bà đi về phía của tôi, đầu tóc tôi “soạt” một cái, tim đập rất nhanh, bà cụ đến trước giường của tôi, rồi khom người xuống nhìn tôi, toàn bộ gương mặt như cái mũi, cặp mắt, miệng, đầu tóc của bà tôi đã trông thấy hết sức rõ ràng, nhìn một hai phút, gương mặt của bà ngay gần mặt tôi, chỉ có mấy centi mà thôi, lần này tôi đã thật sự trải nghiệm được cái gì gọi là “rợn cả tóc gáy”!
Tôi không có nhìn thấy chân bà bước đi, xoay người liền đi về phía cửa, mà cửa cũng không mở, vậy mà bà lại đi xuyên qua được”.
Trưởng phòng Q nói tiếp: “Tôi trước nay cái gì cũng không sợ, lần này không chỉ tim đập loạn xạ, còn sợ đến toàn thân toát cả mồ hôi. Tôi lau mồ hôi cũng không dám gọi Đại Liên Kiều dậy, sợ rằng sau khi nói với anh chuyện này thì ngay cả ngủ cũng không còn dám ngủ nữa”.
Trưởng phòng Q nói: “Những người họ hàng trước khi về tôi đã kể lại với họ về những gì mà tôi nhìn thấy”.
Đại Liên Kiều nói: “Nếu như lúc đó tôi không có ngủ say, nhìn thấy hồn ma của bà cụ, không phải là sẽ bị dọa sợ đến chết hay sao! Anh vốn dĩ nhát gan mà, thật là sợ chết đi được, xem ra con người là có linh hồn thật!“
Những người khác đều nói: “Nếu không phải vậy thì sao mọi người đều nói con người có linh hồn chứ, xem ra con người thật sự là có linh hồn, sau này chúng ta đừng có mà cái gì cũng không tin!
Quá khứ những người già thường hay nói rằng: Làm nhiều việc thiện, linh hồn của người ta sau khi chuyển sinh rồi sẽ có phúc phận. Làm nhiều việc xấu rồi, sau khi chuyển sinh không phải là bệnh tật thì chính là chịu khổ, nhiều tai nạn, vậy nên chúng ta vẫn là nên làm nhiều việc tốt, tích thêm chút đức”.
Một người họ hàng khác nói: “Bà nội tôi bảo: Những người tích đức thì được nhiều chỗ tốt lắm! Có thể tích cho chính mình: Tích thêm sức khỏe, tích thêm phúc lộc, tích cho đời này, tích cho đời sau, tích thêm phúc phận cho con cháu, nói rằng nếu đức của người ta tích được nhiều rồi, con cái có thể làm quan lớn, phát tài lớn”.
Lại một người thân khác nói: “Ngày trước tôi nghe bà cụ nhà hàng xóm bên cạnh nói rằng: Con người nhiều đức, thì sẽ nhiều phúc, phúc nhiều rồi, sẽ được sống thọ, vậy nên mọi người gọi những người già sống lâu là “lão thọ tinh” ( ông thọ), họ còn có thể mang đến vô lượng phúc lành cho con cháu đời sau”.
Mọi người đều nói: “Nếu như tích đức có nhiều chỗ tốt như vậy, chúng ta hãy tích đức đi! Để cho linh hồn của chúng ta và tương lai của con cháu chúng ta đều có một nơi tốt lành”.
Trưởng phòng Q nói: “Lần này tôi đã tận mắt nhìn thấy linh hồn của con người rồi, tôi thật sự đã tin rằng con người là có linh hồn tồn tại, tôi sẽ không bao giờ nói mọi người mê tín nữa“.
Rồi anh nói: “Cái này có thể chính là vật chất không bao giờ bị hủy diệt mà các nhà vật lý học đã giảng, là nó chuyển hóa thành một loại hình thức vật chất khác tồn tại trong không gian khác, chỉ có thể dùng đạo lý này để giải thích mà thôi”.
(Tiểu Thiện dich từ Minghui.org)