Thành phố có rất nhiều ô cửa sổ ở lưng trời. Những đám mây bời bời, gió cũng bời bời lùa không khí trộn bao điều ngắc ngứ. Ngoài kia, nắng chiếu ngổn ngang, trên con đường đông nghịt người qua kẻ lại, có một gã đàn ông đang lục lọi trông đống "tro tàn"...
***
Gã vừa đi vừa cầm cái que củi khều khào những thứ trong xó rác, bới tung cả một đống đồ mà chẳng tìm được gì ngoài ba cái thứ bẩn thỉu, linh tinh... vỏ nhựa nilon, chai nước không và những tờ giấy vụn vỡ. Một mùi hôi thối bốc lên. Sặc bụi, khí trơ. Gã lụm tất cả mọi thứ ấy bỏ vào bao, thủng thẳng xách đi từ nơi này đến nơi khác. Người ta bảo gã là: "Kẻ lượm nhặt ve chai". Chẳng ai biết ở đâu, chỉ thấy thường xuyên xuất hiện ở thành phố này, nơi nào cũng thấy bóng hình gã. Có ai đó bảo gã như đám mây trôi, lang thang bay, quần tụ nơi đâu rồi cũng tan biến trong chốc lát, mới thấy đó rồi chợt như cơn gió biến mất chẳng ai hay.
Gã đang tìm kiếm những thứ mà người đời để lại, những thứ vương vãi khắp nơi để nuôi sống bản thân qua tháng năm dài. Gã ném ánh mắt vào vỏ nước mía, gã nhặt lên, đặt miệng hút một hơi rộp rộp mặc cho người ta đang nhìn bằng ánh mắt ái ngại. Một điếu thuốc tàn ai đó vừa quẳng đi vẫn đang còn cháy đỏ, gã cũng lượm lên, hút một hơi phều phào nhằm giải tỏa cơn thèm khát của mình. Đời cay đắng không thể giết chết gã, khói thuốc trắng cũng không thể giết chết gã. Ít ai biết rằng, khi mặt trời xuống, "kiếp ve chai" đời thường của gã mới lộ rõ. Màu mực của bóng đêm giống như bản chất đen tối được gã ngụy trang bấy lâu, gã hiện nguyên hình là một kẻ xảo trá, lưu manh.
Đúng vậy, gã là một kẻ ăn cướp không chuyên, đã có những lúc người ta bắt được và đánh đập gần như chết lịm, tưởng rằng đã bỏ nghề, nhưng không, gã vẫn chứng nào tật ấy, tiếp tục thói quen hành nghề "kiếm ăn" vì đời đã lâm vào bước đường tối tăm. Tối hôm ấy, như mọi ngày, gã đến công viên như thường lệ. Nơi đây, những cặp tình nhân thường ra ngồi, tâm sự, hẹn hò trai gái...Gã vẹt lá chui vào lùm cây rậm gần ghế đá như một con thú hoang để đợi "con mồi"...Công viên vắng lặng, chỉ có một cặp tình nhân trẻ đang quấn quýt bên nhau, dường như là sinh viên, gã đoán vậy nên để ý đã khá lâu. Gã thu mình, thủ sẵn con dao, lặng lẽ quan sát đợi thời cơ chín muồi rồi ra tay. Những chú kiến bò lên thân thể, cắn đau điếng, gã thót tim nhưng cố sức chịu đựng để không gây ra một tiếng động nào.
Cặp đôi tình nhân đang tình tứ, hai đứa đó hôn nhau, vuốt ve bằng những cử chỉ thân mật, rồi chúng nó sắp sửa chuẩn bị cởi áo quần để thỏa mãn cơn dục vọng của mình, gã thấy vậy liền đứng lên cầm con dao tiến tới, thời cơ để "nuốt sổng" con mồi. Nhưng bất chợt, lão đứng khựng. Có tiếng gì đó vọng lại rõ to: oe!...oe!...oe! ...gã nghe thấy từ phía bên kia. Gã chẳng để ý gì đến cặp đôi tình nhân ấy nữa mà chạy qua bên lùm cây ấy thì thấy một đứa bé đang nằm trọn trong một chiếc chăn mềm nhỏ được gói gọn, gã nhìn xung quanh, chẳng thấy ai, gã liền dục con dao đang cầm trên tay ra xa và cúi xuống rón rén vén chiếc khăn đang quấn trên thân thể, là một bé gái, khuôn mặt tròn, đỏ hỏn. Gã ẳm bế vào lòng và chạy thật nhanh ra khỏi công viên....
Ngoài đường, những ánh sáng mỏng hắt hiu chiếu ngang chẳng đủ soi rọi mọi thứ. Tiếng khóc của đứa bé mỗi lúc một lớn làm gã bối rối chẳng biết làm thế nào. Chắc đứa bé đang đói, gã nghĩ vậy nên ghé vào quán tạp hóa gần nhất để mua sữa. Gã sờ trong túi quần, chỉ còn mấy đồng bạc lẻ, người chủ quán thấy gã đáng thương nên cho gã mấy hộp sữa, gã mừng quýnh không kịp nói lời cảm ơn rồi bước đi.
Đứa bé uống sữa xong, tiếng khóc cũng lặng dần. Gã trở về nơi mình sinh sống, là một khu ở của những người vô gia cư. Có tiếng nói rầm rì văng vẳng bên tai và những câu hỏi từ những người cùng cảnh ngộ với gã khi thấy gã trở về. Đứa bé từ đâu ra thế? Thân mày chưa lo nổi sao còn bồng nó về nữa..? Gã bất chấp mọi thứ, lặng lẽ tiến tới nơi vị trí của mình, chui vào ống bia giếng, ôm trọn đứa bé và chìm vào giấc ngủ.
Trời vừa hửng sáng, những tia nắng vàng đùa giỡn trên từng đám lá. Gã tỉnh giấc sau một đêm ngủ say, thật may vì đứa bé không khóc. Gã lấy hộp sữa cuối cùng cho nó uống. Chưa bao giờ gã thấy hạnh phúc như thế này. Gã gọi bé là Thiên Ân, là ân huệ trời ban. Một hạnh phúc lớn mà cả cuộc đời lượm ve chai của gã không dám mơ đến. Gã không ngờ mình đã "lượm" một thứ quý giá còn hơn là vàng.
Gã tìm cách để nuôi đứa bé. Đúng rồi, gã nghĩ ngay đến việc đi ăn xin. Chỉ có cách bồng đứa bé theo xin ăn để thoát qua khỏi giai đoạn khó khăn này. Thế rồi, gã cùng đứa bé lang thang trên từng vỉa hè, lân la trên tất cả các quán caphê, nhậu nhẹt để xin từng đồng bạc lẻ. Người ta thấy vậy nên động lòng thương cho gã nhiều tiền hơn.
Ngày qua ngày, ngoài việc nuôi đứa bé, gã tích lũy được một số tiền cũng khá lớn. Gã nghĩ, thời điểm bé đã biết đi thì gã không còn phải đi ăn xin nữa, mà kiếm việc gì đó để làm. Chưa bao giờ gã suy nghĩ một cách thấu đáo như vậy. Gã thuê phòng trọ, cho đứa bé ở nhà trẻ, và gã làm phụ hồ cho một đoàn xây dựng ở trung tâm thành phố. Gã quyết tâm nuôi nó lớn, vì đời gã đã chịu nhiều đau khổ, cảnh ngộ sinh ra từ đứa bé mồ côi đã làm gã hiểu thấu nỗi đau ấy. Sự rắn chắc của người đàn ông vẫn còn trong bản thân gã. Nhưng rồi hạnh phúc ấy chẳng được bao lâu:
Chiều ấy, kết thúc giờ làm, gã qua đón bé.
- Con của tôi đâu?
Gã hỏi cô giáo giữ trẻ ấy bằng giọng nhỏ nhẹ.
- Không phải mẹ nó đã đón nó về vừa mới xong?
- Ai..? Ai?... Ai? .... Nó đâu có mẹ để đón. Sao cô lại cho người lạ đến đón.
Gã thét lên như một con thú hoang giữa rừng rậm. Là ai, ai đã đón nó. Gã chạy ra ngoài đường, tìm người đàn bà ấy, gã chạy thục mạng tìm đứa bé, hy vọng người đàn bà ấy vẫn quanh quẩn bồng nó đâu đây, gã chạy thật nhanh và mệt lả nằm gục giữa vệ đường. Gã khóc, giọt nước mắt của gã ướt đẫm cả khuôn mặt. Lần đầu tiên trong cuộc đời gã mới thật sự rơi nước mắt. Gã đã đánh mất đi cuộc đời của mình.
Sau lần ấy, gã chẳng biết đi đâu, làm gì. Gã chán nản cuộc sống, gã tìm đến rượu, gã ngúp từng ngụm nghe ừng ực, gã muốn tìm đến cái chết. Gã mệt lữ, bước đi loạng choạng quay về bia giếng nơi mình sinh sống...
Thành phố có rất nhiều ô cửa sổ ở lưng trời. Những ô cửa sổ bật tung lồng ngực, triết lý về người - vật, về mất - còn. Gã nằm trong ô cửa sổ của đời mình là một lỗ tròn khá lớn. Gã nhìn ra trăm ngả. Chọn hướng nào để đi. Gã ghét cuộc đời nghiệt ngã đã cướp đi bao thứ. Gã ghét con người, và rồi gã ghét chính bản thân gã.
Và gã tự kết liễu đời mình.
Đức Tiến