-Ông hôm nay sao thế.
-Tôi vừa bị ngã.
-Để tôi nấu nước sôi lau vết thương, ông chờ tôi một lát nhé.
-Thôi ! Khỏi cần, để tôi nghỉ một chút là hết ngay.
-Tùy ông, mà tôi cũng chẳng hiểu ông đi đứng thế nào để ra nông nỗi.
-Thì tôi say, tôi ngã là chuyện bình thường, mà bà có êm được không. Đàn bà lu bu thật.
Xưa nay, bình thường khi chưa nhậu, lão rất đàng hoàng và hiền từ, trong làng cả đứa con nít cũng đều mến lão. Lão có bản tính hay giúp người trong những lúc khó khăn, hoạn nạn. Mặc dù bản thân và gia đình lão chẳng giàu có hơn ai. Chính từ chỗ lòng tốt ấy sau khi giúp được việc gì cho người khác, người ta hay thường đãi đùng lão nhậu gọi là trả ơn, trả nghĩa. Bước đầu mới vào nhậu lão nói năng thật chỉnh tề , lịch sự, đứng đắn lắm, nhưng khi vào chừng một xị là lão chuyển sang đề tài là móc họng người khác và lần nào cũng thế. Nhưng vì nể trọng lão là người có tuổi trong làng nên thiên hạ cười rồi bỏ qua. Riêng lão thì không nghĩ thế và là một thói quen, luôn cho những câu nói của mình là đúng. Trong số nhiều người nghe , có kẻ nhịn lão, có kẻ ba phải, có kẻ tự ái. Thế mà lão chẳng rút kinh nghiệm qua những lần bị cảnh cáo trước bàn nhậu,
Một hôm trong làng có cái đám cưới thật to và lão cũng được danh dự mời đến. Thường thì người lớn tuổi chỉ đến khi nhập tiệc, đàng nầy vì có bản tính giúp người nên lão đến sớm vài hôm nào dựng rạp, hạ bò, hạ heo và có những ý kiến trong ngày lễ trọng đại nầy. Bởi thế, tiệc tùng nào dù nhỏ, lớn lão cũng mất độ vài ngày là giá chót, trong những lúc chuẩn bị cho cái đám cưới rất nhiều việc vừa làm, vừa nhậu vừa ăn khi nhậu vào ba hột xỉn xỉn lão tự nhiên phát biểu mấy câu động trời , như bêu xấu cô dâu. Mặc dầu đây là chuyện có thật trong làng mà nhiều người biết đến, lẽ ra dù biết vậy, lịch sự lão phải êm hơi, để con cháu còn làm lại cuộc đời mà tiếp tục sống. Nhưng ngược lại lão không làm thế, lão hoặch tẹt tất cả đời tư cô dâu ra trước mặt mọi người rằng: “ Con Lắm nầy lang bang thấy mẹ, trước đây cặp cả chục thằng, ai mà không biết.
Thế mà thăng Nhân còn đâm đầu vào xe lửa “ Anh em đứng gần bên bụm miệng lão không kịp, nháy mắt lia lịa sợ thằng Nhân nghe được là hỏng chuyện, nhưng lão không chịu êm cứ lằng nhằng nói mãi. Xui cho lão, thằng Nhân từ nhà dưới bước lên, nghe được, tức quá nhẩy vào đập cho lão một trận tơi bời và đuổi lão ra khỏi nhà. Lão vừa xỉn vừa ôm mặt khóc, máu me chảy đầy mặt ra về và với theo mấy câu: “Tao sẽ không để cho mầy yên đâu Nhân “
Sau trận ấy, lão vừa bị thương, vừa mất cử nhậu đám cưới lớn và còn bị bà nhà mắng thêm cho một trận tơi bời. Bởi, trong bụng lão lúc nào cũng có chứa một lưỡi câu thòng lọng, chuyên môn đi móc chuyện người khác.
Thủy Điền
12-12-2016