Có những người, cả ngày trông họ vui vẻ làm sao, cười hề hà suốt, chẳng thấy cau có phàn nàn cái gì, giống hệt trẻ con, họ thường nói vui chơi là thứ giải trí tuyệt vời, họ luôn nói tôi thích vui chơi, tôi cái gì cũng muốn chơi. Nơi đông người, họ luôn luôn “mang một khuôn mặt cười”, nhiều người nhìn vào họ, thấy thật ngưỡng mộ, vậy mà, đấy lại là phần đau buồn nhất trong con người họ đấy!
Họ không muốn người khác trông thấy họ buồn, lại càng không có can đảm để trải qua nỗi buồn một mình, vì mỗi khi đêm về, không gian tĩnh lặng, họ không biết khi đó chỉ có một mình thì chuyện gì sẽ xảy ra với họ, họ cứ bần thần như thế thao thức trong đêm để nghĩ về những việc đã trải qua.
Không ai hiểu được lòng họ, những suy nghĩ miên man của một bộ mặt đang cười lại ẩn dấu đằng sau đó là những nỗi thống khổ không lời, họ chỉ có thể tự nói với chính mình: Thực ra là không sao cả, số như thế rồi!
Chính thế mà mỗi ngày họ đều ép buộc bản thân phải CƯỜI, để giảm bớt và tránh đi nỗi đau khổ dường như đang bế tắc trong chính họ!
Họ có vẻ như rất kiên cường, vì trong con mắt người khác, chẳng có việc gì làm mất đi nụ cười của họ cả, nhưng sự thật thì sao? Họ có một tâm hồn quá mềm yếu, chỉ vì họ cải trang nụ cười ấy quá lâu khiến nhiều người không phát hiện ra nội tâm đau khổ trong đó.
Họ rất cô đơn. Mặc dù bạn có thể trông thấy họ vui chơi cùng một nhóm người rất vui vẻ, nhưng nào có biết vì sao họ lại hành động như thế? Chỉ vì họ không chịu được cái cảnh một mình hứng chịu nỗi đau.
Họ chỉ muốn một cuộc sống đơn giản vui vẻ như nhiều người khác, hi vọng và tin tưởng vào nụ cười mà người khác mang lại cho họ, họ muốn một tấm lòng chân thành đối đãi với họ, mong muốn bạn bè người thân, những người xung quanh thực sự yêu mến họ. Với những góp ý của người khác, dù là rất nhỏ, cũng sẽ khiến họ buồn rất lâu sau đó, họ rất hay để bụng, họ lo lắng buồn phiền khi không được yêu mến. Vì sao ư? Họ nghĩ cho người khác quá nhiều, họ đối xử với bạn bè người thân tốt hơn cả chính bản thân họ; hạnh phúc của họ là khiến người khác yêu quí họ, họ yêu người khác còn hơn yêu chính bản thân mình.
Họ thường như thế, giây trước còn đau lòng khóc ròng rã, giây sau đã lại cười tươi tắn trước mặt bạn bè. Nhiều người nói họ giống hoa hướng dương, đúng thế, với những người ảnh hưởng đến họ, khi đứng trước mặt những đối tượng như thế, họ lúc nào cũng đưa ra bộ mặt lạc quan vui vẻ, nhưng ánh nắng nào có cho người ta thấy được đằng sau bộ mặt ấy, phần bóng tối lúc nào cũng không được chiếu rọi ấy, họ che dấu quá kĩ, không để ai trông thấy!
Họ mưu cầu một cuộc sống tự do, nhưng chỉ vì một ai đó mà nỗ lực để thay đổi cuộc sống của chính mình, rất mệt mỏi, nhưng lại vẫn tình nguyện không oán thán. Cứ thế càng ngày họ càng xa rời với ước mơ của họ, chẳng còn cách nào khác chấp nhận đối diện với những đấu tranh, phức tạp, hoảng loạn rối bời, mọi thứ cứ đổ ập lên chính họ. Chỉ khi nào họ đứng trước một con người hoàn toàn tin tưởng, họ mới bỏ lớp mặt nạ cười ấy ra, rồi khóc!
Vì trong lòng họ, cười tức là vui vẻ, khóc tức là buồn đau, cười là thích, không cười là ghét. Nhưng hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của nhiều người, họ hiểu chứ, tâm họ không tĩnh, họ đau lòng, nước mắt không ngăn được nữa. Sau khi khóc ròng, họ cười để xóa nhòa nước mắt, rồi lại vài ba câu nói: không sao đâu, mình có thể làm được.!!!
Họ có vẻ như là siêu nhân cái gì cũng làm được, có vẻ như nếu không có sự buồn phiền thì vấn đề gì với họ cũng dễ như trở bàn tay, họ thường thích chọc cho người khác cười, nhất là những người vừa mới khóc hay tâm trạng không tốt. Vậy mà khi đứng trước chính mình, với những vấn đề của mình thì sao? những nỗi đau của mình thì sao? Họ chỉ biết trốn tránh ở nơi mà người khác không thể thấy nỗi buồn, không thể thấy vết thương đang rách toạc một cách đáng thương.!
Suy nghĩ của họ quá đơn giản, những gì họ nói ra đều là những gì chân thành từ tâm, vô tâm vô tư đến nỗi khiến nhiều người hiểu nhầm. Vì thế, đừng ai hờn dỗi oán hận họ, họ chả bao giờ muốn làm tổn thương người khác, những lỗi nhỏ mắc phải cũng khiến họ ăn năn cả một thời gian dài.
Họ rất đơn giản, thậm chí chỉ cần bạn cười với họ một lần, họ sẽ ghi nhớ mãi đến nụ cười của bạn, vì thế nên thế giới quan xung quanh họ được nhận định một cách đơn thuần nhất, họ rất dễ bị lợi dụng, bị người khác coi là kẻ ngốc, đừng ai làm tổn thương họ về tình cảm, một khi nỗi đau được tạo ra, chẳng bao giờ có thể hàn gắn được tâm hồn của họ. Bên cạnh bạn hẳn là có những con người như thế! Hãy động viên họ nhiều hơn nữa, quan tâm nhiều hơn nữa , kể cả dù hành động ấy có khiến bạn bị hiểu nhầm, chỉ cần để họ biết rằng họ không đơn độc trong thế giới này!
Để họ mở lòng hơn nữa với thế giới xung quanh, và với chính bản thân họ.