Tôi thì đã từng có đấy!
Từ lúc nhỏ, tôi đã là một học sinh vừa giỏi vừa ngoan. Ba mẹ không có gì phàn nàn về tôi. Thầy cô không có gì để phê bình về tôi. Mọi thứ chỉ có như vậy. Và tôi cũng không thể nào miêu tả về mình hơn như vậy. Nhiều năm sau đó, tôi vẫn giữ được thành tích tốt, chỉ khác là tôi đã bắt đầu nghĩ đến địa vị của mình trong một tập thể lớn hơn. Tôi không giỏi xuất sắc, cũng không phải là dở đến cá biệt, nhưng tôi luôn thắc mắc tại sao mình lại không được chú ý đến nhiều.
Trong khi rất nhiều bạn bè của mình trong lễ tổng kết, ngoài phần thưởng học sinh giỏi còn có rất nhiều giải thưởng um sùm khác, còn tôi, cũng đứng cùng hàng với họ mà lại chỉ có một mình một giải, từ năm nay sang năm nọ, vẫn cứ như thế. Tôi muốn trở nên đặc biệt và đặc biệt hơn nữa. Tôi muốn cũng nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người.http
Tôi cố gắng tham gia nhiều hoạt động hơn, tôi cố gắng đóng góp thật nhiều ý kiến và tỏ ra mình là người có hiểu biết, mong muốn làm được một điều gì đó thật to tát để kéo tất cả những ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người. Nhưng mọi nỗ lực của tôi đều thất bại. Tôi nhận ra rằng, muốn được nổi tiếng không phải chuyện dễ. Đặc biệt là đối với những người luôn bị suy nghĩ "Mình phải trở nên đặc biệt" chi phối.
Tôi không có một cá tính nào rõ ràng và nổi trội. Tôi không phải là con bé tính cách hoạt náo biết chọc vui mọi người. Tôi cũng không phải một cô nàng long lanh từ đầu đến chân, hay một người năng động có nhiều tài lẻ, luôn đi đầu trong các hoạt động tập thể. Nói chung, những điều tôi có thể nói về mình cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Một người chỉ biết làm tất cả mọi điều chỉ để được khen là giỏi, là ngoan mà không hề nghĩ rằng bản thân mình thực sự muốn điều gì thì làm sao trở thành một người đặc biệt được.
Cá tính tạo nên sự đặc biệt của mỗi con người. Một người đặc biệt là một người có cá tính riêng, và phải biết sống thật với cá tính của mình. Không ai không có một cá tính riêng, chỉ là có những người không biết phát huy nó. Mỗi chúng ta sinh ra đã là một cá thể khác biệt, không ai giống ai cả. Vậy thì tại sao chúng ta lại luôn so sánh mình với một người nào khác, rồi lại làm mọi điều để được như người đó.
Tại sao mình không đẹp bằng cô ấy? Tại sao anh ta lại học giỏi hơn mình? Tại sao cô ấy luôn là tâm điểm trong đám đông còn mình thì không? Những câu hỏi tại sao cứ luôn đeo bám chúng ta, khiến chúng ta mệt mỏi và nặng nề, sao không vứt hẳn chúng sang một bên, thay vào đó là dành thời gian để nhìn lại bản thân và hoàn thiện chính mình. Mỗi một người đều có một hoàn cảnh riêng, một trí tuệ riêng và một cá tính riêng...
Bạn không thể so sánh mình với bất kì ai nếu như một yếu tố nào đó giữa bạn và người đó không giống nhau. Thậm chí nếu không để tâm đến việc đó, thì mọi sự so sánh, từ ban đầu, đã là khập khiễng rồi. Bởi vì thực chất chẳng có tiêu chí cụ thể nào đặc ra để bạn so sánh mình với người khác. Mà một khi đã muốn so sánh, thì mọi tiêu chí mà bạn đặt ra, đều là khắc nghiệt cả. Tôi vốn đã có một ngoại hình bình thường, lại thêm thấp bé hơn bạn bè cùng trang lứa. Tôi từng rất mặc cảm và lo lắng nhiều về những bất lợi mà chiều cao khiêm tốn mang đến sau này. Tôi cũng từng làm mọi cách để cải thiện chiều cao nhưng vẫn không được. Khi không còn cách nào để biến mình được xinh đẹp hoàn hảo như những cô gái khác, việc duy nhất tôi có thể làm chính là chấp nhận nó. Và rồi tôi phát hiện ra rằng, sẽ thoải mái hơn nhiều khi chúng ta sống đúng với bản thân mình và không ép mình vào một vỏ bọc không hề phù hợp. Thật ra, đặc biệt không phải ở chỗ chúng ta cố dùng mọi cách để che giấu khuyết điểm, mà ở chỗ chúng ta làm sao để biến khuyết điểm thành ưu điểm.
Cho dù tôi không xinh đẹp, nhưng ít ra những điều làm người khác nhớ đến tôi chính là những đặc điểm riêng thuộc về tôi, chứ không phải là hình ảnh con nhỏ môi đỏ, má hồng nào đó ngập ngụa trên Facebook. Vì thế, đặc biệt hay bình thường là do suy nghĩ của mỗi người mà thôi.
Trong xã hội ngày nay, được trở nên đặc biệt trong mắt của một số lượng người dường như không còn dừng lại là những mơ mộng bình thường, mà còn là nỗi ám ảnh không dứt của nhiều người, nhất là giới trẻ. Nhiều lúc tôi còn nghĩ rằng, hình như không được nhiều người biết đến thì họ sẽ sống không nổi không bằng. Vì vậy nên ngày ngày vẫn thấy nhan nhản những hình ảnh tự sướng chu môi, phồng má xuất hiện trên Facebook để câu like.
Tệ hơn nữa là những cô gái trẻ với phong cách "mặc như không mặc" cực kì lố lăng và phải nói là "sỉ nhục người nhìn". Những "Bà Tưng" thế hệ kế thừa đã bắt đầu lộ diện. Mục đích chính chỉ là để gây sự chú ý của người khác, để chứng minh rằng "Tôi khác biệt". Nhưng khác biệt bằng cách đó thì thử hỏi có hay ho gì? Chúng ta cần phải hiểu rằng khoảng cách giữa "đặc biệt" và "cá biệt" là quá mong manh. Mà sĩ diện hảo và tham vọng được nổi tiếng chính là sự kết nối trung gian giữa hai khái niệm ấy.
Tôi tự hào nói rằng "Tôi đặc biệt", mặc dù tôi không được nhiều người Follow trên Facebook, cũng không phải là một cô nàng tài giỏi, xinh đẹp, đi đâu cũng trở thành tâm điểm của mọi người. Tôi đặc biệt vì tôi có đam mê, tôi sống với niềm đam mê của mình và tôi không dùng bất cứ giá trị ảo nào để lừa dối mình cả. Tôi thấy thực sự thoải mái và thỏa mãn với một cuộc sống bình thường.
Tôi nhận ra bản thân mình có những khuyết điểm gì và cố gắng hoàn thiện mình mỗi ngày, không có bất kì một phép so sánh vô bổ nào với người khác. Trước khi nghĩ đến một điều gì đó to tát và lớn lao, hãy tận hưởng cuộc sống bình thường của mình đi đã. Vì bạn hãy luôn nhớ rằng, chưa có người nổi tiếng nào chưa từng trải qua một cuộc sống bình thường. Chỉ là họ đã biết sống một cuộc sống bình thường "đặc biệt".
Cho dù những điều chúng ta sẽ làm có bình thường đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần luôn làm hết mình, đừng ngại ngần hay bỏ cuộc, thì điều đó cũng mang đến cho chúng ta cảm giác vui sướng. Khi đã muốn làm một việc gì đó, hãy làm ngay, đừng ngần ngại khi đó là việc mình chưa từng làm qua bao giờ, hay thậm chí khi bị người khác cho rằng đó là điều điên rồ. Rồi bạn sẽ thấy cơ hội luôn luôn ẩn giấu sau những điều tưởng chừng như không có gì đặc biệt.
Chúng ta hãy thoát khỏi nổi ám ảnh "Tôi đặc biệt" đi và hiểu nó theo đúng cái nghĩa mà nó truyền đạt. Đó thực sự không phải một liều thuốc độc giết chết đi tinh thần mà là một liều thuốc giúp tăng cường sự tự tin và lạc quan.