Tại sao em lại không chịu nghe anh nói, anh biết em đang nghĩ mọi thứ anh đối với em chỉ vì muốn vơi đi nỗi đau trong lòng. Nhưng Phương à, không phải như thế...
***
1.
Hàng cây phía trước cánh cửa sổ bị từng cơn gió dịu nhẹ thổi qua, những chiếc lá màu xanh nhạt không ngừng nô đùa theo hướng gió. Phương ngồi trên khung cửa sổ nằm cạnh chiếc bàn học, mẹ thường bảo đó là cái thói quen xấu của cô, cánh cửa này không có ô, nó hoàn toàn trơ trội giữa không gian êm ả. Thành phố về chiều rất mát, Phương nhắm mắt hưởng thụ cảm giác tuyệt vời mà thiên nhiên mang lại, cô mỉm cười, cười vì tương lai tương đẹp phía trước, cười vì ước mơ khác vọng và sự ngốc nghếch của chính bản thân mình.
Cô cầm chiếc điện thoại trên tay, hớn hở mở những bức ảnh có trong file lưu sẵn. Những tấm ảnh này được cô giữ gìn cẩn thận và nâng niu như một bảo bối được mạ vàng sáng lóa, mỗi khi nhìn thấy nó cô lại cảm thấy có một cảm giác vui sướng đến lạ thường. Ở tuổi này luôn mơ mộng, mơ về một chàng bạch mã hoàng tử đẹp trai, giàu có. Phương cũng thế, ngay từ nhỏ cô đã có ước mơ tìm được một anh chàng tựa như trong truyện cổ tích, chàng sẽ nắm chặt tay cô đi đến hết cuộc đời. Bạn cô thường nói, những chuyện đó chỉ là hư cấu, nó sẽ không bao giờ giành cho cô, nó sẽ mau chống đi vào quá khứ khi cô tìm được một chàng trai thật sự yêu mình.
Trong ảnh là hình một chàng trai đang nghiêng đầu ngồi trên chiếc bàn đầy sách, anh đang chăm chú hòa nhập mình vào những dòng chữ, cô thích cái cách anh tập trung, thích cái cách học tập và tìm hiểu nội dung bài học mà không thèm để ý đến ánh mắt rực lửa đang nhìn chằm vào mình, chưa từng chớp mắt. Anh không quan tâm mọi thứ sẽ giúp cho tầm nhìn của cô được rõ ràng hơn, không sợ bị anh phát hiện khi đang cố gắng tìm hiểu cấu tạo hình dáng trên gương mặt anh. Ngón tay cô khẽ vuốt ve đôi môi trên ảnh, dù chỉ là cảm giác bằng phẳng không có cảm xúc nhưng nó cũng đủ làm cô nở nụ cười thật tươi. Mỗi ngày chỉ cần ít phút như thế này thôi, buổi chiều sẽ trôi qua một cách thật êm đẹp.
2.
"Yêu đơn phương" và "Đợi chờ" là hai cụm từ không có trong từ điển của Phương, nhưng từ khi gặp anh, cô dường như quên mất đi chính con người của mình. Anh trong mắt cô là một người hiền lành, học giỏi, từ khi nhìn thấy gương mặt với nụ cười ôn hòa dưới sân trường đầy sự khiêu khích của ánh nắng, cô biết trái tim mình đã nhộn nhịp. Ngồi từ xa nhìn ngắm anh dường như đã trở thành thói quen của cô, cô không biết mình có thể tiếp tục được bao lâu, cô chỉ biết những ngày tháng này thật sự rất vui vẻ và nhận định được anh chính là bạch mã hoàng tử của cuộc đời mình.
Qua tìm hiểu cô biết anh là sinh viên năm ba, hai người họ cùng chung một mái trường chỉ vỏn vẹn nửa năm, cô biết anh cũng vừa tròn hai tháng. Nói biết thì không hẳn, vì chỉ duy nhất cô nhìn thấy anh, tìm hiểu anh, còn anh thì chẳng biết gì về người con gái mang tên Phương này. Có nhiều lúc cô thấy thật buồn cười, thích mà không dám nói, yêu mà không dám tỏ tình, nhưng sự đợi chờ này không làm cô mệt mỏi, nó như một động lực khiến cô bước tiếp vững vàng trong cuộc sống.
Tháng đầu tiên vào những ngày đầu tuần cô đều đến thư viện, ngồi sẵn ở vị trí có thể nhìn thấy anh, không biết có phải là cố ý hay không, mỗi lần cô đến đây đều nhìn thấy anh ngồi chiếc tủ kính đựng đầy sách kinh tế, trên tay anh là quyển sách chuyên ngành dầy cộm. Gương mặt nhìn nghiêng của anh làm Phương say đắm, cô không biết giờ phút này sao lại tuyệt vời như thế, ánh mắt chăm chú càng làm tăng sự quyến rũ của anh.
Quân có khuôn mặt điển trai, vóc người cao ráo đầy chất nam tính. Anh rất ít tiếp xúc với tụi con gái, đặc biệt là các cô nàng có ý định lảng vảng theo sau anh. Điều đó làm Phương rất vui, người con trai này thật sự đáng để cô lưu luyến không thôi, anh không giống những người cùng trang lứa khác, anh có nhiệt huyết của tuổi trẻ, niềm tin của tương lai, và một suy nghĩ chính chắn cho hành động hiện tại của mình.
Cũng đã hai tháng trôi qua, cứ như lúc thường cô đến thư viện tìm cuốn tiểu thuyết tình yêu đầy ngọt ngào, ngồi ngay vị trí thường ngày xoay đảo đôi mắt hi vọng nhìn thấy bóng hình anh. Đã trễ hơn 30 phút mà cô vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, trước nay anh không như thế, anh thường đến rất đúng giờ, cảm giác thoáng trống trải này làm cô khó chịu. Cô tự an ủi chính bản thân mình, chắc tại anh có công việc đột xuất gì đó không thể đến được, thôi vậy, hôm nay không được thõa mãn tầm nhìn thì chờ đến những ngày sau, cô và anh cũng còn rất nhiều cơ hội để gặp mặt.
Lấy chiếc điện thoại trong túi ra, cô bắt đầu công việc thường ngày của mình đó chính là lướt Facebook, thật ra nó không chỉ đơn giản là tìm hiểu thông tin mà là tìm kiếm những gì liên quan đến cuộc sống hằng ngày của anh qua trang mạng ảo. Cô thích cái cảm giác đọc những dòng chữ dài ngắn khác nhau trên dòng thời gian của anh, những lúc anh buồn, những lúc anh vui cô đều biết. Cô chưa từng like bất cứ tấm hình, Status nào của anh, không phải cô không muốn mà là cô sợ, sợ anh biết sự hiện diện thầm lặng của cô và sẽ không còn đăng những dòng chữ nhẹ nhàng tình cảm đó lên một cách tự nhiên nữa. Bỡi lẻ không người nào thích cái cảm giác bị người khác theo sát, cô biết anh cũng thế.
Bỗng hình ảnh hai người đang ôm nhau mỉm cười trước ống kính làm đầu óc Phương như bị nổ tung, trên tấm hình đề dòng chữ "Hạnh phúc này có em là đủ", nghe qua thật sến súa, nhưng những lời sến súa tầm thường ấy làm giấc mơ cổ tích trong bao tháng qua của cô vỡ tan tành, thì ra sự đợi chờ là đồng nghĩa với buông tay. Cô gái bên trong bức ảnh trông thật xinh đẹp, nụ cười hạnh phúc trên môi như ngàn vết dao khứa sâu vào trái tim cô. Cô ấy đã có thứ mà cô mơ ước, cảm giác ganh tị trông cô nỗi lên không ngừng. Nhưng thế thì đã sao, cô không cho mình cơ hội giành lấy đến khi mất rồi mới biết hối hận cũng đã quá muộn màng.
Anh không biết cô, đừng nói đến chuyện anh biết cô thích anh, đó là hoàn toàn không thể. Giấc mộng ngắn này cuối cùng cũng kết thúc, nó như một kỉ niệm đáng nhớ về những ngày tháng đợi chờ đầy ý nghĩa của cô. Có lẽ thứ tình cảm này chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ, nhưng cũng có thể là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng không thể quay lại được nữa, hãy để nó nhạt nhòa theo năm tháng, xem như chưa từng tồn tại. Mọi cảm xúc của con người đều cho chúng ta trãi qua, nếm thử mùi vị của nó. Nó sẽ làm ta ngọt ngào trong hạnh phúc và đau đớn như cái nắng xé da thịt của mùa hè. Cái cảm giác mơ mơ màng màng này làm cô chìm đắm, gương mặt gượng cười đóng trang wed lại. Đúng chính là thế, cô đang mơ thật rồi. Hãy cứ như hàng cây xanh bên ngoài cửa sổ, gió thổi qua rồi nó vẫn sẽ tiếp tục trôi về bến ngã, nơi nó bắt đầu.
Phương biết mình không còn cơ hội nữa, nhưng việc ngắm nhìn anh đã trở thành thói quen không thể bỏ, vì thế cô sẽ tiếp tục, tiếp tục im lặng ngắm nhìn anh từ khoảng cách thật xa, thật xa. Biết ngày hôm nay anh không đến thư viện nên Phương quyết định cất quyển tiểu thuyết vào trong cặp, đứng lên ra về. Khi cô bước ra khỏi cánh cửa màu vàng nhạt, ánh sáng nhanh chống chiếu xuống làm đôi mắt cô khẽ nheo lại do không thích nghi được với độ sáng đột ngột này. Cô lấy tay che đi đôi mắt mình, hít thở nhẹ, lòng bàn tay chợt ươn ướt, lúc này cô mới biết mình đã rơi nước mắt, rơi vì một người con trai tựa như cơn gió thoảng qua cuộc đời cô.
Trên gương mặt bỗng có cảm giác âm ấm, cô bất ngờ mở mắt ra nhìn vào người con trai trước mặt mình. Hôm nay anh mặt chiếc áo thun đơn giản màu trắng, mái tóc ngắn vẫn được chải một cách gọn gàng, trên vai anh là chiếc ba lô màu đen có hình ngôi sao màu trắng chính giữa. Anh cầm chiếc khăn giấy nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt còn động lại trên khóe mi cô, động tác này đối với anh chỉ là sự tình cờ nhưng đối với cô nó là một cơn sóng. Cô nghe thấy được nhịp tim của mình đang đập rất nhanh, cơ thể trong phút chốc cứng đờ.
"Đừng khóc nữa nhé, cô bé". Tiếng nói anh thật nhẹ nhàng, êm ái.
"Cảm ơn anh".
"Hì". Anh mỉm cười nhìn cô, sau đó lấy trong cặp ra một cây kẹo mút hương cam đưa cho cô. "Ăn kẹo sẽ thấy hết buồn". Nói xong không đợi cô lên tiếng anh xoay người bước vào trong thư viện, cô chưa từng nghĩ đến có lúc mình được anh dỗ ngọt như thế, đối với anh cô chỉ là người xa lạ, những hành động khi nãy có thể xuất phát từ sự thương hại của anh đối với cô. Nhưng anh không hề hay biết, cô hạnh phúc như thế nào, dù chỉ là nhỏ nhoi nhưng đối với cô bất nhiêu là quá đủ. Cô không tham lam, cô chỉ mong anh vui vẻ, chỉ mong... Anh biết đến sự tồn tại của cô.
3.
Hôm nay cô vô cùng hưng phấn, tiếc học ngoài giờ của lớp cô được thầy mời anh đến tham dự. Nghĩ đến gương mặt và nụ cười ngày hôm qua của anh, trong lòng cô thấy có cái gì đó lâng lâng rất đặc biệt. Bước nhanh ra khỏi cửa, cô chạy một mạch đến bến xe buýt như thường ngày, vóc dáng nhỏ nhắn chen chúc giữa dòng người đông nghẹt trông thật đáng thương. Bất ngờ, trước trạm xe buýt có bóng dáng vô cùng quen thuộc với cô, anh đứng đó, hai tay để vô túi quần Jean mỉm cười nhìn cô.
Bước chân Phương khựng lại, không ngừng đặt câu hỏi cho chính bản thân mình "Tại sao anh lại ở đây?", "Tại sao anh lại nhìn cô mỉm cười chết người như thế?". Bất ngờ anh đi đến trước mặt cô, không nói không rành kéo cô một mạch lên xe tron tiếng hối thúc vội vàng của bác tài xế.
Cô quay sang nhìn anh: "Sao anh lại ở đây?". Trong quá trình tìm hiểu, cô biết được nhà anh và con đường này cách nhau rất xa. Không lẻ anh mới dọn nhà, vậy thì không phải ngày nào hai người cũng gặp nhau cùng đi chung một chiếc xe buýt như thế này sao?
"Chào cô bé, anh tên Quân. Rất vui được quen biết em, anh đến đây là để chờ một người". Giọng nói anh đều đều, ánh mắt hiền hòa luôn nhìn thẳng vào gương mặt trong sáng ngây thơ của cô.
"Ờ, thì ra là vậy". Nụ cười trên môi cô có chút gượng gạo, thì ra anh đến đây là để chờ người khác. Chuyến xe này chỉ là chuyến xe tình cờ giữa anh và cô mà thôi.
Quân nhìn thấy nét mặt suy ngẫm này của cô thì nhịn không được cười, nói cô bé này quá ngốc quả thật là rất đúng. Đầu ốc cô hoạt động thiếu tính logic vô cùng, cô không thấy anh đang cùng trên xe buýt với cô hay sao? Không thấy xung quanh anh chẳng có người nào khác cô hay sao? Nhiêu đó mà cô cũng không chịu hiểu những câu nói của anh, vậy mà còn cả gan nghĩ anh đang chờ cô nàng xinh đẹp nào đó.
"Muốn đi ăn kem không, bây giờ mới 6 giờ 15, đến lúc vào học vẫn còn kịp đấy".
"Sao cơ?".
"Ăn kem".
"Được".
Cô không cần suy nghĩ mà trực tiếp nhận lời, gương mặt đang bí xị lập tức vui tươi lên hẳn. Được ăn kem cùng với người mình thích thì còn gì tuyệt vời bằng, gương mặt vui sướng như ngậm được kẹo ngọt của cô làm anh không kìm được đưa tay lên nhéo nhẹ vào cái má tròn trĩnh đó. Phương thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó đưa tay lên chạm vào bên má vừa được anh chạm vào, cười một mình.
Biết người con trai này mình không thể chạm đến nhưng cô không kìm được cảm giác rung động khi ở gần anh, anh tựa như cơn gió làm mát tâm hồn cô, tựa như một viên đường làm ngọt trái tim cô. Cô không cần anh yêu thương cô như những cặp trai gái khác, cô chỉ cần anh có thể mỉm cười như thế, hạnh phúc như thế, mặc cho người con gái sánh vai cùng anh không phải là cô. Con người luôn có bản tính tham lam, cô cũng thế, cũng có niềm tham của mình. Nhưng cái cô tham ở đây là giây phút được bên cạnh anh, được nhìn thấy anh trong khoảng cách gần trong gang tấc. Cô không biết nguyên nhân vì sao anh lại muốn làm bạn với cô, không phải ngay từ đầu bọn họ chỉ là kẻ xa lạ thôi sao? Hay là ông trời biết cô đáng thương nên mới ban cho cô người bạn mà bấy lâu nay cô chưa từng nghĩ tới được tiếp xúc. Phương mỉm cười, nhìn anh, ước gì có thể được như thế này mãi mãi, anh đi cùng cô nhưng hoàn toàn không phải do sự tình cờ.
4.
Lại hai tháng nữa trôi qua, anh và cô trở thành hai người bạn thật sự của nhau. Cô không còn phải lén lút nhìn bóng dáng anh đọc sách trong thư viện nữa, mà có thể đường đường chính chính ngắm nhìn anh phía đối diện, mỉm cười nói chuyện cùng anh, uống trà sữa và đi chung một chuyến xe buýt cùng anh. Cô thường hay hỏi anh đến trạm xe buýt đó chờ ai, mỗi lần như thế anh chỉ trả lời rằng "Đợi một người bạn quan trọng" nhưng cô chưa từng thấy gương mặt người bạn mà anh nói, cô cảm thấy hiếu kì. Mỗi lúc như vậy anh lại kiên nhẫn giải thích, hai người họ đang chơi một trò chơi trốn tìm, người nào chịu lên tiếng trước xem như thua, vì thế cô không thể nào nhìn thấy được người kia.
Tiếp xúc với anh cô mới biết thì ra anh rất hay cười, nụ cười của anh làm tim cô không ngừng rộn ràng trong nắng xuân mặc dù thời tiết đang là mùa hè nóng bức. Nhưng cô không hề cảm thấy như thế, mỗi lần đi cạnh anh cô đều có cảm giác như đang gần một con suối, mát mẻ đến lạ kì. Thời gian hai người đi chung với nhau rất nhiều, hầu như những lúc anh rãnh đều rủ rê cô đi ăn món này đến món khác. Cô có thể còn lầm tưởng rằng anh không hề có bạn gái nếu như chưa xem tấm hình đó của anh và cô ấy, không biết hai người có đang giận nhau hay không mà thái độ anh đối với cô ngày càng tốt. Anh chịu khó giản những bài tập rắc rối khi cô không hiểu, kiên nhẫn chờ cô trước cổng trường sau giờ tan học.
"Nay thế nào rồi, có bị thầy Chu la nữa không?". Anh ngồi phía đối diện cô mỉm cười, thầy Chu là thầy giáo dạy anh văn của cô. Ông thầy đó rất khó, mỗi lần cô không làm bài được đều không hề nương tay cốc một cái thật đau lên trán cô. Có những lúc do không để ý tránh không kịp nên bị trúng mạnh, kết quả là ôm cái trán sưng đỏ ra cười hè hè với anh một cách đầy gượng gạo.
Phương bĩu môi tỏ vẻ khinh thường "Hôm nay em làm bài tập được hết, ông ta dám đánh em". Nói thì nói ngoài miệng tỏ vẻ oai phong vậy thôi chứ trong lòng cô sợ ông thầy mặt hằm hằm đó lắm, ông ta không ngần ngại bỏ ra vài giờ đồng hồ ngồi đó canh cô. Đợi đến khi nào cô làm xong hết bài tập ông ta giao cho mới được về, mà không chỉ đơn giản như thế, trước lúc ra về ông ta còn ném vào người cô một sấp đề cương với 50 đề anh khác nhau. Quả thật là rất biến thái, biến thái vô cùng.
Quân mỉm cười nhìn cô, càng nhìn anh càng thấy cô nhóc này đáng yêu. Cái miệng chu chu khi bị anh la vì những chuyện nhỏ nhặt, đôi mắt trong sáng như ngọc trừng lớn lên khi bị anh bất ngờ hù từ phía sau. Những khoảnh khắc đó cô như một thiên sứ nhỏ nhắn được gọi đến bên cuộc đời anh, trong hai tháng vừa qua bọn họ thật sự rất vui vẻ, nhiều lúc nhìn thấy sự hời hợt trong mắt cô, nét mặt vui vẻ khi nhắc đến Xuân, người bạn gái của anh mà cô biết. Lúc đó anh thật sự muốn bóp chết người cô bé ngốc này, cô đang giả vờ không biết hay là thật sự ngốc nghếch như thế.
"Ăn kem đi, chảy rồi kìa". Thấy Quân nhìn mình không chớp mắt, Phương thoáng mất tự nhiên nên thúc dục anh mau chống ăn hết phần kem của mình. Lần nào vô đây cũng thế, anh đều ngồi đó hỏi cô hết chuyện này đến chuyện nọ, đến khi ra về ly kem của anh vẫn y nguyên còn bên cạnh cô thì có thêm hai cái ly trong suốt dính đầy kem bên cạnh.
"Em ăn ít thôi, ăn nhiều quá bệnh luôn bây giờ".
Phương phồng má "Sức đề kháng em tốt, trước giờ ăn có bị gì đâu?".
Bỗng Quân chồm người tới đưa ngón tay cái lên lướt nhẹ qua môi dưới cô, lúc nào mọi cảm giác đều tập trung về vị trí được anh chạm, môi cô giật giật không ngừng. Thấy nét mặt của cô nụ cười anh càng rạng rỡ hơn, cô nàng này lại tiếp tục có những suy nghĩ không thuần khiết rồi.
"Môi em dính kem, anh giúp em lau đi. Không cần dùng ánh mắt thèm muốn như thế nhìn chằm chằm vào anh đâu".
Phương chỉ tay vào mặt anh, thẹn quá hóa giận. "Anh... anh, anh giỏi lắm Hoàng Quân".
"Ha ha" Anh không thèm để ý đến ánh mắt rực lửa của cô, cúi đầu xuống nhâm nhi ly kem hương táo của mình. Thấy anh tỏ thái độ im lặng tránh gây cãi với cô, lúc này cô mới chịu buông tay xuống hậm hực múc từng muỗng kem thật to cho vào miệng mình. Vị lạnh của kem hòa tan trong khoang miệng, Phương nhíu mày chợt nhận ra chiếc răng cối ngày hôm qua mới đi trám bị tê ê ẩm. Giờ phút này cô khóc cũng không được mà cười cũng không xong.
"Em sao vậy". Thấy mặt nhăn mày nhíu anh liền hỏi.
"Ê răng Hic". Phương mếu máo nói không nên lời, cố gắng nuốt ngụm kem trong miệng, lúc này cảm giác vừa tê vừa ê mới giảm dần.
Quân dở khóc dở cười khoanh tay trước ngực nhìn gương mặt không ngừng bị biến dạng của cô, anh biết rằng từ giây phút đó anh mãi mãi không thể nào buông tay người con gái này. Anh đã nhiều lần báo hiệu ngầm cho cô, nhưng cô chẳng thèm quan tâm đến, cứ như những chuyện anh làm chỉ là tình cờ, là hiển nhiên. Anh sợ khả năng kìm chế của mình có giới hạn, đến lúc không chịu được lại khiến cho cô nhóc này hoảng sợ thì anh biết phải làm sao?
5.
Hôm nay cô bạn cùng lớp rủ Phương cùng đi siêu thị mua mấy bộ quần áo, cô không ngần ngại nhận lời ngay. Do là ngày chủ nhật nên siêu thị rất đông, hai người đứng trước bãi đậu xe một buổi mà vẫn chưa thể nào chen chiếc xe đạp điện màu đỏ nhỏ bé vào. Phía đối diện cửa lớn của siêu thị là quán cà phê "Hè phố", phong cảnh thoáng mát lại nằm ngay đường lộ chính nên được rất nhiều người biết đến, những chiếc bàn màu trắng được đặt bên cạnh một cây dừa kiểng. Tầm mắt Phương chợt dừng lại lên người cô gái mặt chiếc váy màu hồng nhạt, tóc được xõa dài sau lưng, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm chặt cánh tay người đan ông bên cạnh. Cô gái đó đang mỉm cười, nụ cười này rất quen thuộc với cô, cũng chính nụ cười hạnh phúc này làm cô không thể nào có dũng khí phá hoại hạnh phúc của người con trai mình thích.
Cô gái ấy là Xuân, người con gái mà cô vô cùng ngưỡng mộ, người con gái chiếm được hoàn toàn trái tim của Quân. Thế mà giờ đây cô ta lại cùng người đàn ông khác lén lút qua lại, cô ta đã phản bội Quân. Nghĩ thế Phương không kìm được tức giận xuống xe lại lại phía hai người họ vừa bước vào. Cô bạn đi cùng với Phương bất ngờ cũng nhanh chống quay đầu xe lại theo Phương.
Cô chạy vào bên trong "Hè Phố" cũng là lúc cô nhìn thấy Quân mỉm cười với Xuân và người con trai đi bên cạnh cô ấy, Phương không hiểu nguyên nhân vì sao lại như thế, rõ ràng trước mặt Quân hai người họ vẫn đang nắm tay, hay Quân đau lòng quá độ nên mới cố tỏ vẻ kiên cường mỉm cười nhường người con gái mình yêu cho người con trai khác. Bề ngoài tuy Quân có chút khó gần nhưng anh là một người tốt, luôn biết cách chăm sóc và bảo vệ những người bên cạnh mình. Cô không hiểu và cũng không biết chuyện tình cảm giữa hai người họ trong thời gian qua, thì ra Xuân có người yêu khác nên anh mới bên cạnh cô trong lúc rảnh rỗi, che lấp đi nỗi nhung nhớ và đau đớn của mình. Không biết vì sao, khi nhận thức được những chuyện đã xảy ra trong tim cô có cái gì đó rất nhói, nó không ngừng chi chít khiến cô khó thở. Cô nguyện làm chiếc gối sửa ấm cho anh trong những lúc cô đơn lạnh lẽo, cô nguyện làm cái bóng giúp anh che đi những vệt nắng gắt của mùa hè. Cô không cần anh báo đáp, nhưng khi nghĩ lại mọi chuyện cô vẫn cảm thấy buồn vô cùng, anh chưa từng nghĩ đến cô, bên cạnh cô anh chỉ nghĩ đến người con gái đã bỏ rơi cô.
"Phượng". Bỗng tiếng gọi quen thuộc làm cô bối rối, nếu anh biết cô chạy đến đây và nhìn thấy cảnh này có thể sẽ rất áy náy với cô, không chừng cả hai người cũng không thể làm bạn như trước nữa. Nghĩ đến khả năng đáng sợ này Phương không ngần ngại xoay người bỏ chạy, không thèm chú ý đến tiếng gọi và gương mặt sững sờ đầy vẻ bất ngờ của Quân.
"Chạy theo nhanh đi". Xuân đứng bên cạnh thúc mạnh chỏ vào người Quân, lúc này anh mới ý thức được cô đã chạy một khoảng đường khá xa. Mặt anh biến sắc tức tốc chạy theo Phương, anh biết trong lòng cô giờ phút này đang suy nghĩ đến chuyện gì. Hai người tiếp xúc và làm bạn đã lâu nên anh hiểu được Phương là cô gái sống nội tâm, cô tình nguyện im lặng bên cạnh anh chứ không muốn phá hủy đi hạnh phúc của anh. Nhưng cô không hề hay biết mọi thứ chỉ là một kịch bản, một kịch bản do chính chị hai anh "Hoàng Xuân" thực hiện. Sức chạy của con trai và con gái chênh lệch nhau rất nhiều, không bao lâu anh đã đuổi kịp Phương, anh bắt lấy cánh tay không ngừng giải giụa đó, ôm chặt cô vào lòng.
"Nghe anh nói, xin em đấy". Giọng anh khàn khàn, hơi thở gấp gáp không ngừng phả vào gáy cô từng hơi nóng. Cơ thể Phương trong chốc lát cứng đờ, nước mắt không ngừng rơi trên khóe mi chảy dài xuống má. Quân xoay người Phương lại đối diện với anh, khẽ đưa tay lên lau đi những vệt nước nhạt nhòe trên mặt cô. Anh mỉm cười, mỉm cười vì cuối cùng cô cũng bộc lộ cảm xúc của mình đối với anh, cô không biết anh đã chờ ngày này, chờ rất lâu rồi. Phương ngước mặt lên nhìn anh, lúc này anh đang rất gần cô, anh đang nhìn cô mỉm cười, anh dùng bàn tay của chính mình lau nước mắt cho cô.
Quân ôm chặt Phương vào lòng, thì thào: "Tại sao em lại không chịu nghe anh nói, anh biết em đang nghĩ mọi thứ anh đối với em chỉ vì muốn vơi đi nỗi đau trong lòng. Nhưng Phương à, không phải như thế, người anh thích là em, Xuân... Chị ấy không phải là người yêu của anh mà là..." Nói đến đây anh nghẹn lời, nếu cho cô biết mọi chuyện do anh và Xuân giả vờ sắp đặt thì không biết cô sẽ giận như thế nào, cô nàng này tuy nhìn có vẻ hiền lành, khờ khạo nhưng thật ra là người rất quyết đoán. Thôi kệ, dù gì cũng phải nói, cho cô xả giận một chút anh thấy cũng đáng. "Là chị hai của anh. Tấm hình mà em nhìn thấy trên facebook và cả câu Status ở trên cũng là do chị ấy làm, anh trước nay chưa từng có bạn gái".
Phương khóc không thành tiếng: "Anh còn có chuyện gì giấu em nữa?".
Vòng tay đang ôm cô siết chặt hơn: "Thật ra anh biết em từ cái ngày em đứng trước cửa lớp, chạy lung tung không biết tìm phòng học của mình ở đâu? Ngày đó em mặt chiếc váy màu trắng rất đẹp, đôi mắt sáng ngời làm anh không thể nào quên được, anh còn cả gan chụp hình của em lại và lưu giữ trong máy rất kĩ càng. Mỗi ngày em đến lớp đều đi qua phòng học của anh, những lúc đó em không hề hay biết anh đang ngắm nhìn em. Thật đấy. Cho đến khi anh phát hiện ra em cuối tuần nào cũng ngồi trên chiếc bàn nằm trong góc của thư viện đọc truyện, thi thoảng anh nhìn vào tấm kính của chiếc tủ bên tay trái thì thấy em đang nhìn chằm chằm vào anh. Giây phút đó em có biết anh đã điên lên vì vui như thế nào không? Nhưng anh không thể sát định được em có tình cảm với anh hay không, em cũng biết anh là thằng con trai không biết thổ lộ tình cảm, anh sợ khi nói với em rồi em sẽ không nói lời nào mà chạy đi mất. Em biết không, anh sợ lắm".
Giờ phút này cô mới hiểu hết được câu chuyện mà trong bốn tháng vừa rồi cô đã trải qua, vì không muốn nhìn thấy em trai mình suốt ngày cứ buồn buồn vì một cô gái nên chị ấy mới quyết định đưa ra kế sách "Giương đông, kích tây" nhằm dụ cô phải bộc lộ cảm xúc của mình. Mọi sự sắp xếp của Xuân thật sự rất thành công, nhưng điều mà cô ấy không ngờ đến đó chính là sự cố chấp và nghĩ cho người khác của Phương. Cô chấp nhận cảm giác vui vẻ hạnh phúc khi ở cạnh anh, và đau khổ khi đêm vì trong lúc không còn anh bên cạnh nữa. Biết Quân có bạn gái nên Phương không hề làm bất cứ chuyện gì quá giới hạn, cô gái như thế làm Xuân rất thích và yêu mến. Biết nghĩ cho người mình yêu, không cần người ấy bên cạnh mình, đáp lại tình yêu của mình, chỉ cần người ấy được vui vẻ dù cho bên cạnh người ấy không phải là cô đi chăng nữa, cô cũng thấy tình yêu như thế là rất tuyệt vời.
"Anh ngốc quá".
Quân nhéo mạnh vào đầu mũi Phương một cách cưng chiều: "Bé con, trò chơi này em thua anh rồi".
Zenny