Sài Gòn những ngày cuối năm. Nắng bàng bạc trải lên những phiến lá sót lại của mùa trước. Lá cứ rơi xuống chất đầy con hẻm nhỏ. Tôi quay về trơ trọi giữa góc phòng. Dường như năm nào ở cái khoảng thời gian này tôi đều có chung một cảm xúc.
***
Mọi người lũ lượt kéo nhau về, bốn cô gái phòng bên cũng về từ hôm qua. Chỉ còn lại mỗi cậu sinh viên năm hai phòng kế cuối ngày mai nữa là cũng về luôn. Dãy phòng yên ắng khôn cùng. Bình thường tôi ghét sự ồn ào và bát nháo của dãy trọ mà hôm nay tôi lại thèm tiếng người đến cùng cực. Cậu trai ấy mở nhạc gì đó xập xình xập xình. Kệ, nhạc gì cũng được, ít ra vẫn còn có người ở đây. Vậy mà hôm trước còn quả quyết Tết này không về. Hôm nay chỉ mới 20 mà khu phố vắng hoe, lòng mình rũ xuống.
Cô đơn!
Chiếc vali nhỏ đã được lôi ra để xếp quà mang về. Năm nào cũng vậy, cứ lôi ra và để đấy, chỉ nhìn mà chẳng biết phải gói ghém ra sao. Lòng mình có lúc cũng mơ hồ như sương. Cứ lãng đãng giữa mênh mông vô định mà chẳng rõ muốn dạt về nơi nào.
Dần lớn lên, người ta nhận ra thêm một cái Tết chỉ đơn giản là thêm một lần ở lại và ra đi. Mỗi năm, tôi cứ xách vali lên để về rồi lại xách vali lên để đi. Mỗi lần về, Sài Gòn níu tôi lại. Vì một người. Và mỗi lần đi, nơi ấy cũng níu tôi lại. Vì một người. Cứ dùng dằng như thế suốt mấy năm ròng.
Tôi không phải người tuyệt tình mà sao ở những khoảnh khắc lẽ ra phải khóc, cười hay hạnh phúc tôi cứ thấy lòng mình rỗng tuếch. Để sau một tiếng ngân dài tôi mới thấm hết cái dư vị của cảm xúc. Sự chậm chạp ấy đôi khi khiến tôi gặm nhấm nỗi cô đơn mà người ta đã quên bặt từ lâu.
Tôi hay hoài niệm những điều đã cũ. Thật, tôi cũng chẳng thích điều đó. Bởi những gì đã qua, dẫu là niềm vui hay nỗi buồn, thì khi nhớ lại đều khiến mình chạnh lòng. Có lẽ thế mà kỷ niệm mới phủ một lớp màu rêu. Ngày trước có người bảo tôi rằng "Em như con chim say nắng gió/ Luôn làm bị thương chính đôi cánh của mình". Phải mà có thể như con chim tự do và phóng đãng chắc có lẽ đôi cánh kia bị thương cũng chẳng là gì.
Tuổi trẻ, dẫu già dặn hay non nớt, dẫu hạnh phúc hay khổ lụy, dẫu yêu thương hay oán ghét thì cũng có một lúc nào đó nhìn những giờ khắc đi qua mà chẳng biết phải làm gì. Cứ ngồi lặng yên như thế ngắm những chiếc lá cuối mùa rơi xuống!
Tàn phai.
Như tôi lúc này...
SG 20.01.14
[Hạ]