Tôi bước vào tuổi 16 bất chợt và nhẹ nhàng như một cơn mưa đầu mùa mát lạnh, mang bao nhiêu cảm xúc hỗn độn hòa trong một góc trái tim. Nhưng thật đáng tiếc, tuổi 16 của tôi không êm đềm như tôi từng mơ.
Mười sáu – cái tuổi đầy chông chênh, mênh mông lắm một khoảng trời mơ ước. Có thể nói, đây là khoảng giao thời của tuổi niên thiếu và trưởng thành. Cái tuổi dường như đã đủ lớn để mong mình bé lại. Và có lẽ ở thời điểm này, ai cũng có những thay đổi nhất định. Tôi cũng vậy – đã dần thay đổi…
Tuổi 16, tôi bắt đầu thay đổi trong suy nghĩ, tình cảm. Tôi yêu thương bố mẹ và gia đình hơn, thấu hiểu hơn sự tảo tần, hi sinh, tình yêu thương của cha mẹ. Tôi cũng có nhiều cảm xúc hơn, hay mộng mơ và đặc biệt là ước mơ có được nhiều thứ…
Tôi cũng bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình thế nhưng vẫn chơi chứ không chứ không chịu học. Tôi bắt đầu mơ ước có bạn trai đẹp trai, ga lăng, biết chiều chuộng mình khi thấy bọn bạn trong nhóm, trong lớp, trong khối mỗi giờ giải lao có kẻ đem nào là nước, sữa, kẹo. Mỗi khi đến các ngày lễ như 14/2, 8/3, 20/10 bọn nó có quà ước mơ của tôi lại mỗi ngày một lớn hơn.
Thế là tôi bắt đầu trau chuốt, ăn diện hơn làm cho bọn bạn trố mắt ngỡ ngàng vì trước kia tôi chỉ là con bé hiền lành nhút nhát chỉ biết ru rú trong lớp mỗi giờ giải lao mà giờ đây thay đổi như vậy. Ngoại hình tôi thời cấp 2 vốn mũm mĩm, mũm mĩm chứ không mập thế nhưng giờ đây tôi lại cảm thấy tự ti với ngoại hình của mình và quyết tâm giảm cân để có nhiều người để ý.
Đầu tiên tôi nhịn ăn để giảm cân nhưng không thành vì cơ địa khó giảm và tụt huyết áp vì thế sau 1 thời gian tìm hiểu tôi quyết định uống thuốc giảm cân. Mà mẹ tôi thì lại không cho uống thế nên tôi đành phải uống lén lút nhưng phải tự kiếm tiền vì mẹ không cho. Tôi bắt dầu tìm việc làm thêm online để có tiền ăn diện và uống thuốc giảm cân và khoảng thời gian ấy rộ lên phong trào làm ctv bán hàng online, tôi đã chọn nó.
Tôi làm ctv cho 1 chị cùng huyện, hằng ngày lên mạng chỉ để online facebook, zalo, viber, lozi đăng bài bán hàng thậm chí buổi chiều phụ đạo tôi còn giả chữ kí để nghỉ đi ship hàng. Qua 2 tháng cộng với tiền tiêu vặt bà ngoại cho tôi đã đủ tiền mua thuốc giảm cân, sau khi uống thuốc giảm cân thân hình tôi đã được như mong muốn thế là tôi thỏa sức ăn diện quần áo chị mua cho. Cuối cùng tôi cũng có được người yêu là anh khóa trên khác xã. Cũng muốn khoe với lũ bạn và để cho có với người ta tôi bắt đầu tham gia các cuộc đi chơi với đám bạn thường xuyên hơn, không màng gì đến chuyện học hành và thế là thành tích của tôi tụt dốc không phanh khi 9 năm liền đạt danh hiệu hsg mà vừa lên lớp 10 đã rớt xuống trung bình.
Đặc biệt, khi được chứng kiến các anh chị khối 12 vừa trải qua kỳ thi thử và chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia sắp tới, tôi càng lo lắng hơn. Biết sẽ có rất nhiều đổi thay trong quy chế thi, tôi bắt đầu nghiêm túc hơn trong việc học tập và chia tay với người yêu. Học để hiểu biết, học để có kiến thức, để vượt qua mọi kỳ thi một cách dễ dàng. Tôi biết đại học không phải con đường duy nhất dẫn đến thành công nhưng tôi chắc rằng đó là con đường ngắn nhất và chắc chắn nhất. Vì vậy, tôi muốn học và trang bị kiến thức thật tốt, để từ đó có thể được đặt chân vào giảng đường của ngôi trường mà tôi mơ.
Tuy nhiên, tôi nhận thấy, để học có hiệu quả thì phải tự tạo được hứng thú. Tôi tập trung vào môn học yêu thích để có kiến thức chuyên sâu hơn. Nhưng không vì thế mà tôi bỏ bê môn học khác vì dù là môn nào thì vẫn cần thiết và cho mình những kiến thức nhất định. Với tôi, học phải đi đôi với hành, phải biết áp dụng kiến thức vào thực tế cũng như học từ thực tế.
Ở tuổi 16, tôi suy nghĩ nhiều hơn về mọi điều. Mỗi khi đứng trước dòng sông và cánh đồng quê nhà, tôi có cảm giác bình yên nhưng thực sự thì tôi không muốn gắn bó cuộc đời mình với nó, vì tôi không muốn phải vất vả như ba mẹ mình. Rồi đôi lúc bắt gặp trên đường hình ảnh những cậu bé, cô bé chắc cũng trạc tuổi tôi phải lam lũ, vất vả kiếm sống, tôi suy nghĩ về họ, về những thiếu thốn cả tinh thần và vật chất của họ. Tôi hiểu sâu sắc thêm rằng, mình đang có đủ mọi điều kiện để học tập và mơ ước nên phải làm sao cho xứng đáng với những gì mình đang có.
Tuổi 16 – khởi đầu cho tất cả, đã đủ lớn để xây đắp ước mơ, nuôi hi vọng và đưa ra những quyết định cho cuộc đời mình. Nhưng tuổi 16 vẫn còn nhiều lắm những dại khờ, băn khoăn.
Tôi sẽ bước qua tuổi 16 mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn, tự tin hơn để đến gần hơn với thành công như mình mong đợi.