Tôm Kinh dùng mẩu bánh mì cuối cùng lau sạch chút bột còn lại trong đĩa xốt bột, rồi anh vừa chậm rãi nhai mẩu bánh dính xốt cuối cùng đó vừa ngẫm nghĩ. Anh đứng dậy, rời bàn ăn, cái cảm giác đói nguyên đè nặng. Tuy thế, chỉ một mình anh được ăn. Hai đứa con đã được đưa đi ngủ sớm ở buồng bên để qua giấc ngủ, chúng có thể quên là chưa được ăn tối.
Vợ anh không động đến một tí gì. Chị ngồi lặng lẽ, đưa cặp mắt băn khoăn nhìn chồng. Chị là một phụ nữ gầy gò, héo hon, thuộc lớp người lao động, tuy trên gương mặt chị vẫn còn lưu lại vẻ đẹp xưa. Bột nấu xốt là do chị vay của bác hàng xóm ở gian bên kia hành lang. Hai xu cuối cùng, chị đã dốc hết để mua bánh mì.
Tôm Kinh ngồi trên chiếc ghế ọp ẹp, cạnh cửa sổ. Chiếc ghế oằn xuống dưới sức nặng của anh; hoàn toàn máy móc, anh đưa cái tẩu lên miệng, rồi thọc tay vào túi áo bên của chiếc áo ngoài. Trong túi áo không có thuốc lá, nhận ra cái động tác máy móc của mình, anh nhăn mặt vì đã quên khuấy mất, bèn bỏ tẩu đi. Động tác của anh chậm rãi, nặng nề, dường như anh phải chịu đựng sức nặng những bắp thịt của chính bản thân mình.
Tôm Kinh có thân hình chắc nịch, trông lầm lì, vẻ bề ngoài của anh chẳng phải là hấp dẫn thái quá. Bộ quần áo vải thô cũ kỹ, ủ rũ. Mu giày quá yếu chẳng mang nổi cái đế nặng trịch đã được đóng lại từ lâu. Chiếc sơ-mi vải loại rẻ tiền, giá hai đồng bạc, phô cái cổ sờn và những vết bẩn không sao tẩy sạch được nữa.
Nhưng chính bộ mặt của Tôm Kinh mới quảng cáo rõ nghề nghiệp của anh, không lầm vào đâu được. Đó là bộ mặt của một võ sĩ nhà nghề điển hình, bộ mặt của một người đã từng lăn lộn những năm dài trên cái võ đài hình vuông, và vì vậy đã nổi bật mọi nét của một con mãnh thú chiến đấu.
Rõ ràng đó là một khuôn mặt càu cạu, mà bất kỳ một nét nào cũng có thể làm cho người ta phải chú ý, và lại được cạo nhẵn nhụi. Cặp môi không thành hình thù gì, tạo nên một cái miệng hằn đanh lại, không như một vết rạch hằn trên mặt. Hàm nhô ra, dữ tợn, man rợ, nặng nề. Cặp mắt lừ lừ, với đôi mi dày cộm, hầu như lạnh lùng dưới hàng lông mày sâu róm, thụt sâu vào. Nếu anh đích thực là một con thú thì trên con người anh cặp mắt là thú vật hơn cả.
Chúng ngái ngủ giống như mắt sư tử – Cặp mắt của một con mãnh thú chiến đấu. Trán dốc hẳn lên phía trên, mái tóc cắt ngắn làm lộ rõ từng cái bướu một trên cái đầu trông như đầu một tên vô lại. Mũi đã hai lần bị vỡ và đã nhiều lần thay hình đổi dạng do chịu vô vàn những cú đấm; một cái tai thường xuyên bị biến dạng, biến dạng to gấp đôi, cái mũi và tai ấy hoàn chỉnh việc tô điểm khuôn mặt; thêm vào đó là bộ râu tuy mới cạo, đã hơi nhú lên, in trên gương mặt một vệt xanh đen.
Nói chung, đó là một bộ mặt làm cho người ta sợ hãi nếu nhìn thấy trong ngõ tối hoặc ở nơi vắng vẻ. Tuy vậy, Tôm Kinh không phải là một kẻ tội phạm, anh cũng chẳng làm điều gì gây ra tội ác. Ngoài những trận “đánh nhau” – Việc bình thường trong đời anh – Anh không hề làm hại ai. Thiên hạ cũng chẳng bao giờ thấy anh gây gổ, Tôm Kinh là một võ sĩ nhà nghề, tất cả những cái tàn bạo chỉ biểu lộ ở vẻ bề ngoài nghề nghiệp của anh.
Ngoài võ đài, anh là một người đi đứng, cử động chậm rãi, bản tính dễ dãi. Những ngày trẻ trung, khi mà đồng tiền trong tay dồi dào. Tôm Kinh rất hào phóng. Anh chẳng hề thù hằn ai và có rất ít kẻ thù. Đấm nhau là nghề nghiệp của anh. Trên võ đài, anh đấm thật đau, đấm cho thành thương tật, đấm để hủy diệt đối thủ, song hoàn toàn không mang một chút thù hằn nào. Đó là một yêu cầu đơn giản trong công việc làm ăn.
Khán giả tụ tập lại mất tiền để xem anh nọ đấm anh kia đến đo ván. Người thắng sẽ được phần chia lớn. Hai mươi năm trước, lúc Tôm Kinh chạm chán với Ulumulu Móc Mắt, anh biết hàm của Móc Mắt, mới chữa khỏi được bốn tháng, sau khi bị vỡ trong một trận đấu tại Niu Catxơn. Thế là anh nhằm vào cái hàm đó, đấm nó vỡ một lần nữa ở hiệp chín, chẳng phải vì anh có chút ác ý nào đối với Móc Mắt chỉ vì đó là cách chắc chắn nhất để hạ Móc Mắt, và được phần chia lớn. Về chuyện đó, Móc Mắt cũng chẳng hề thù hằn với Tôm Kinh. Đó là một ván bài, cả hai đều hiểu rõ ván vài này, họ cùng tham gia vào cuộc đấu.