Con người, có những góc khuất, những góc tối, những lúc vui, những lúc buồn. Nào ai biết được đâu là bến bờ của hạnh phúc. Ấy vậy mà, không một ai dừng lại. Họ, những con người, vẫn phải bước từng ngày qua cuộc đời, bằng tất cả niềm vui lẫn sự khó khăn, mệt nhọc. Họ, giữa bóng tối, hoặc tỏa sáng hoặc chìm vào trong sự mù mịt ấy.
Tôi đi qua cuộc đời, bằng cả sự lãng quên, sự nhớ nhung lẫn hoài niệm về quá khứ. Tôi đã từng không là chính mình trong một khoảng thời gian dài. Mất hết tất cả, cả niềm tin yêu, cả hy vọng, cả một tương lai. Tôi đã từng đặt tất cả niềm tin và hy vọng vào một người, để rồi khi nhận ra tất cả chỉ ngỡ là một cơn mơ, bồng bềnh giữa nỗi nhớ mông lung. Tôi đã từng ép một người phải vì mình mà làm tất cả. Đó có phải là tình yêu không?
Có hay không những cuộc đời được trải bằng nhung, bước trên thảm phiêu bồng nơi tiên cảnh?
Cuộc đời ấy, dẫu có chắc cũng là xa xăm lắm. Bởi bản thân tôi, chưa được gặp bao giờ. Nơi tôi đi hôm nay là nơi không bến không bờ. Không có cả chút ánh sáng nhỏ nhoi cho đêm dài bớt lạnh. Không có chút đê mê để hồn người vơi nỗi niềm canh cánh. Nặng nỗi sầu thương, nặng nỗi buồn vương.
Có người đã từng nói với tôi: “Hãy vững tin vào cuộc sống!”. Người đã mất nhưng câu nói ấy vẫn còn vang vọng trong tôi. Tiếng nói của người như ngày hôm qua cũng có nghĩa là những niềm đau trong lòng tôi vẫn chưa hề nguôi ngoai, chưa từng phai nhòa. “Thay cho những tiếng thở dài, những tiếng khóc, bằng niềm tin yêu, bằng hy vọng và bằng những nụ cười. Có khó khăn, có gian khổ, thì mới cảm nhận được niềm hạnh phúc”. Nhưng mà...
Giữa lý trí, biết rằng mình phải vững tin để bước tiếp, để tạo dựng một tương lai. Đó là tương lai không phải cho gia đình, không phải cho bạn bè, người thân mà trước tiên là cho chính bản thân mình. Giữa cảm tính, muốn buông xuôi, muốn quên tất cả, muốn để mọi việc chìm vào trong giấc ngủ thiên thu.
Giá có một điệu nhạc vang lên giữa khung trời nơi tôi hôm nay. “Ở đâu có tiếng đàn ở đó không có tiếng khóc”. Ở đâu có niềm tin, ở đó không còn niềm tuyệt vọng. Con người dù có gục ngã bao nhiêu lần, vẫn phải đứng dậy, tiếp tục bước đi, tiếp tục vững tin vào cuộc đời dẫu còn lắm khổ đau, lắm bất hạnh, và nhiều những nỗi thăng trầm…