Một đôi vợ chồng sau khi ly hôn, đến một ngày người chồng ngồi trong nhà vệ sinh mới phát hiện ra điều mà anh ta chưa bao giờ biết đến...
Đây là cuộc đối thoại giữa tôi và một anh bạn...
“Vợ cũ của anh hiện sống có tốt không?”
Anh bạn tôi nói: “Sau khi ly hôn tôi, cô ấy đã lấy một người nước ngoài, cuộc sống rất hạnh phúc”. Tôi lại tiếp tục hỏi: “Cô ấy không quay lại thăm con sao?”. Anh bạn bình tĩnh trả lời “không có”.
“Cô ấy không yêu con sao? Đứa con do mình sinh ra mà? Thật khó hiểu!”
Tôi thắc mắc.
Anh bạn tôi bắt đầu uống rượu và kể với tôi đủ loại chuyện giữa anh ấy và người vợ cũ...
“Vợ tôi là một người phụ nữ tốt, mặc dù trước khi cưới, cô ấy rất thích đi chơi nhưng sau khi kết hôn đã thay đổi nhiều, cô ấy quán xuyến rất nhiều việc trong cuộc sống sinh hoạt gia đình”.
Khi đứa con đầu tiên ra đời, anh bạn tôi thường xuyên đi sớm về muộn, nói là vì còn bận giao tiếp công việc làm ăn. Người vợ thông cảm với người chồng, nghĩ người chồng đã rất vất vả với công việc ở bên ngoài nên một câu trách móc cũng không có.
Khi đứa con thứ hai ra đời, anh bạn tôi càng thường xuyên về nhà muộn hơn, thậm chí hay qua đêm ở bên ngoài. Người vợ hi vọng cậu ấy có thể dành ra một chút thời gian ở bên gia đình, nhưng cậu ấy luôn viện lý do vì bận công việc, vì sự nghiệp.
Mẹ chồng là một người phụ nữ có tư tưởng bảo thủ, bà cho rằng mọi việc khiến cho con trai bà hành xử như thế đều là do vợ đã làm không tốt. Bà đối xử với con dâu bằng thái độ rất lạnh nhạt.
Kết hôn 8 năm, cuối cùng người vợ dường như quá sức chịu đựng người chồng, cô ấy nói: ”Kết hôn đã 8 năm rồi, anh đã làm được gì cho gia đình này? Đã làm được gì cho em?” Cậu ta vừa say khướt vừa nói: “Tôi hàng ngày đều vất vả kiếm tiền vì các người, vì cuộc sống mà dốc sức làm việc, như thế còn chưa đủ sao?”
Người vợ nói: “Anh cho rằng như thế là đủ rồi sao? Những điều một người vợ mong muốn ở người chồng chỉ là như thế thôi sao?” Cậu bạn tỏ ra bất mãn: “Bằng không thì cô còn muốn cái gì nữa? Đã cho cô không phải lo cái ăn cái mặc, không phải lo cuộc sống sinh hoạt, mỗi ngày chỉ ngồi ở nhà đợi chồng, muốn làm cái gì thì làm, hỏi có mấy người phụ nữ nào được hơn cô?”
Người vợ đau lòng nói: “Kết hôn từng ấy năm, anh rốt cuộc không nhìn thấy những công sức mà em đã bỏ ra, những buồn khổ mà em đã chịu. Anh không biết vì sao mà các con anh bỗng nhiên lớn lên và có hiểu biết, anh đem tất cả những cái đó cho là tự nhiên vậy à”.
Cậu bạn tỏ ra bất mãn nói: “Tôi không có công sức gì? Không chăm sóc cô? Cho cô tiền để tiêu là ai? Con cái sẽ tự lớn lên mà không phải vì do tôi đã vất vả kiếm tiền nuôi chúng sao?” Người vợ im lặng hụt hẫng, cô cho rằng giờ khắc này cần phải thức tỉnh.
Cuối cùng, cô ấy đưa ra yêu cầu ly hôn, ly hôn vô điều kiện, không tranh giành nuôi con, cũng không cần tiền, chỉ muốn rời xa người chồng mà cô lãng phí cuộc đời, người chồng không biết quan tâm đến cô.
Đang kể chuyện đến đây thì anh bạn tôi cúi đầu không nói tiếp. Tôi cũng nghĩ cậu ấy đã uống quá nhiều? Lấy tay vỗ vỗ lưng cậu ấy...
"Cậu có biết không? Sau khi ly hôn, tôi cũng muốn vì bọn trẻ và vì bản thân mình mà tìm một người có thể thay thế mẹ chúng. Nhưng chỉ là tôi muốn chứ bọn trẻ đều không muốn.”
Tôi hỏi anh ấy: “Có phải điều quan trọng nhất là vì bọn trẻ không thích nên anh cũng không muốn đúng không?" Anh bạn gật gật đầu...
Anh bạn bắt đầu lầm rầm: “Tôi bây giờ mới biết được rằng con cái không tự nhiên mà lớn lên được, mẹ tôi kỳ thực cũng vô lý và không công bằng, hóa ra việc nhà quả thực là vất vả như thế, hóa ra chỉ vì hai đứa trẻ mà cũng không thể có thời gian mà đi đâu được, hóa ra cái nhà vệ sinh sạch sẽ cũng là có nguyên nhân”.
Anh bạn tôi bắt đầu khóc lóc... Khiến tôi lâm vào trong suy nghĩ trầm tư. Có một số người đàn ông không bao giờ học nổi cách yêu thương một người phụ nữ.
"Có một số người đàn ông cần người phụ nữ chỉ là bởi vì họ thiếu một người bảo mẫu, chỉ là vì thiếu một người giúp việc hay là để sinh con nối dõi tông đường".
Anh bạn của tôi không thể hiểu được nhà vệ sinh cũng cần phải tẩy rửa, đến khi chính mình cọ rửa mới hiểu được một người phụ nữ đã vất vả rất nhiều.
Có một số người, đánh mất đi rồi mới thấy quý tiếc... Hãy trân quý hết thảy mọi người và sự vật xung quanh mình nhé!
(ST)