Cho ta phiêu du đến với những cánh đồng lúa mì vàng ươm trong nắng, trong ánh sáng dịu dàng nơi bầu trời cuối Đông...
Cho ta bay đến những vùng biển thắm xanh bên bờ cát trắng, nơi ta có thể làm một con ốc nhỏ xinh mãi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng cho những nỗi buồn mãi chôn chặt nơi đáy đại dương...
Cho ta lạc vào đêm trăng tĩnh lặng, để những nỗi buồn còn ngự trị trong ta ngày một vơi đi theo những cơn gió lạnh buốt của đêm khuya thăm thẳm...
Cho ta mãi lênh đênh trong cơn gió mùa Đông, để ta cảm nhận được cái giá lạnh của những nỗi buồn đã ngự trị trên trăng non vành vạnh...
Xin hãy cho ta một chút lạc lõng bên cuộc đời đầy rẫy những hào quang. Cho ta sống với những yêu thương còn sót lại. Cho ta hát những khúc tình ca mang ánh sáng bình yên, cho chúng đưa ta đến nơi bình yên nhất mà loài bồ công anh trú ngụ.
Xin đấy...
Để những khúc ngân nga sẽ âm vang mãi trong tâm hồn ta, trí nhớ ta. Cho những kí ức của ta mang màu xanh đại ngàn của hoa, của cỏ, của thảo nguyên xanh rì bên dòng suối bâng khuâng.
Cho chúng mang màu sắc rực rỡ của những cánh đồng hoa mang màu ánh sáng. Cho ta đi nhé, hỡi những cánh bồ công anh nhỏ bé, để ta thấy được ánh ban mai sẽ rọi vào đôi mắt ta, cuộc đời ta.
Để ta biết cuộc sống ta không phải chỉ có mưa buồn. Bay nhé...
Ta sẽ ngân vang mãi khúc tình ca
Cho yêu thương quay về trong gió lạnh
Cho kí ức sẽ mãi mãi ngủ yên...
... Bên hoàng hôn... Đầy nắng...