Phải làm sao khi có những tâm tư chẳng thể trải lòng với người thân xung quanh, nhưng cũng không đủ sức để nhốt nó vào chiếc lồng bí mật bản thân? Những lúc như thế, tôi chỉ cần một người lạ lắng nghe...
Người lạ. Họ luôn là một bí ẩn to lớn với tôi. Họ không cập nhật trạng thái thường xuyên, cũng không có những bức ảnh selfie như tôi, lại càng không checkin những địa diểm thú vị mà họ từng đến. Tôi không biết bất cứ điều gì về họ, ngoại trừ việc họ sẽ luôn xuất hiện ngay lúc tôi cần.
Người lạ. Họ chẳng bao giờ để ý xem hôm nay tôi đi cùng ai, làm những gì, và ăn uống như thế nào. Họ cũng không chạm vài nút like hay nhấn vào biểu tượng comment trên dòng thời gian của tôi. Họ càng không inbox tin nhắn chúc ngủ ngon hay chào ngày mới với tôi. Họ chỉ gửi cho tôi duy nhất một dòng tin, lúc mà tôi cảm thấy bất an: “Đang nghe, nói đi...”
Người lạ. Họ có sức chịu đựng cực kì cao trước những câu chuyện dường như không có hồi kết của tôi. Mặc cho tôi huyên thuyên những vấn đề rắc rối mà tôi gặp phải, hay những nỗi buồn vu vơ chẳng thể giải bày cùng ai. Họ nghe những tâm sự của tôi mà không bao giờ đưa ra bất kì nhận định nào về tôi, hay về câu chuyện của tôi. Họ im lặng và chỉ im lặng để lắng nghe.
Người lạ. Họ chẳng bao giờ cho tôi hẹn gặp dù tôi có cố gắng hẹn. Họ nói rằng gặp rồi thì sẽ thành quen, mà quen thì sao còn gọi nhau bằng người lạ. Lúc đó, tôi sẽ chẳng còn cái cách giải bày bản năng, và họ sẽ chẳng còn có thể lắng nghe một cách tự nhiên như trước.
Người lạ. Họ làm tôi lệ thuộc từ lúc nào không biết. Tôi cảm thấy lo lắng, nếu một ngày tôi chẳng thấy họ trên facebook. Tôi cảm thấy hoang mang, khi họ chẳng còn lắng nghe chuyện của tôi. Tôi lo sợ họ sẽ rẽ sang hướng khác khi đến ngã ba đường. Tôi sợ họ rời xa tôi. Nhưng họ chẳng bao giờ biến nỗi ám ảnh đó thành sự thật, họ vẫn ở đấy, lắng nghe tôi.
Tôi chỉ cần một người lạ như thế...
(ST)