(Truyenhaymoingay) Nó là người không may mắn. Từ khi được sinh ra, nó đã là điềm xui xẻo cho bất cứ ai muốn lại gần. Đúng là thế đấy.
***
Nghe đâu lúc sinh ra nó, mẹ nó chẳng kịp chuẩn bị gì cả. Đúng hơn là ngay từ khi còn trong bụng mẹ, nó đã là đứa trẻ không mong chờ được chào đón. Thôi thì trót chửa phải đẻ vậy. Nhưng có ai rãnh đâu để mà chăm cho cái bào thai nó. Mọi người còn bận lo cho thằng cháu đích tôn của cả dòng họ may mắn lọt lòng trước nó hơn một năm rồi.
Thế rồi cũng đến lúc nó ra đời. Chính người đẻ nó ra cũng chẳng biết lúc đó bà đã mang thai được tám hay chín tháng nữa. Chỉ biết là buồn buồn nên bà mang bụng đi khám. Mụ đỡ đẻ cho biết còn hơn một tháng nữa mới sinh lận. Thế nên bà vui vẻ về lo cho con, cho mẹ. Ai ngờ đâu, sáng hôm sau ngủ dậy đã thấy ối vỡ tràn giường. Người ta lật đật đi gọi bà Mụ. Khi người đở đẻ đến nơi thì nó đã chui đầu ra khỏi bụng mẹ. Cái đầu nó sao mà to quá, ngố nữa. Tóc tai lùm xùm. Khổ nỗi, nó chỉ chui mỗi cái đầu ra để thở thôi. Nó cũng chẳng buồn khóc mà giương cặp mắt tí lí ra nhìn khắp mọi người. Thế mới thành chuyện. Mụ đở đẻ chẳng biết thế nào ngất luôn trước mặt sản phụ. Mọi người xúm lại túm đầu nó kéo ra. Bất giác nó oe lên mấy tiếng như thách thức. Người ta bảo "con này lì phải biết".
Nó được sinh ra như thế đấy.
Từ cái chuyện nó được sinh ra như thế cứ lan truyền khắp đường cùng ngõ tận. Rồi thì người ta nhân hóa lên. Người ta bảo "Nhà này sinh phải một đứa nghiệp chướng", "Cái con nhỏ ghê gớm thật, mới ra đời đã gieo họa cho người khác", "Mụ đỡ đẻ đúng là xui xẻo, ai biểu dự đoán sai ngày nó ra đời chi cho nó dọa đến ngất xỉu", "Nghe đâu lúc bà mụ mới đến nó còn cười với bả nên bả mới xỉu đó chứ"... Ôi thôi, không thiếu gì là chuyện bịa đặt. Ban đầu người ta còn xì xầm to nhỏ, sau dần người ta mang luôn chuyện đó đến nói oạch toẹt trước mặt dòng họ nhà nó.
Chuyện đã vậy, trong nhà cũng có người tin kẻ không. Rồi người ta theo dõi nó để xem sao, nếu cần thì phải "thu xếp" kẻo mang họa cho cả nhà.
Cái con bé nó thì đã biết gì, vô tư ngủ, ngủ chán lại thức dậy bú, rồi tè, ị, xong lại ngủ. Nó chẳng thèm khóc bao giờ. Có khóc mà để làm gì, mẹ nó còn bận cho thằng quý tử của bà ăn, ngủ chứ có rãnh đâu mà nghe nó khóc. Có lúc người ta còn quên bẵng nó đi, chẳng thèm nhỏ cho lấy giọt nước. Đến lượt thằng anh sà vào dành mẹ, túm lấy tất tay nó mà lôi, mà cào rách mặt nó ra. Muốn dành thì cứ dành, nó chẳng cần. Đôi lúc chừng như giận quá, nó há mồm tớp luôn ngón tay út của thằng anh đại công tử. Thằng anh la khóc inh ỏi. Người ta phải vả vào mặt, bóp méo miệng lại nó mới chịu nhả ra. Thế là đi đứt nửa ngón tay thằng anh.
Đúng là nghiệp chướng, nghiệp chướng thật rồi.
Chẳng dừng lại đó. Ra đời đâu được gần tháng, ba nó bị cơ quan kỷ luật, rồi đến chuyện bị đuổi việc nữa mới khổ chứ. "Hỏng, hỏng hết rồi, con nhỏ này làm hỏng hết mọi việc rồi." Cả nhà lục tục kéo nhau đi coi bói. Cứ nghe ở đâu có thầy phù thủy giỏi là cả nhà kéo đếm xin thử một quẻ xem sao. Xem hết thầy giỏi khắp làng trên xóm dưới, người ta lại xem đến thầy dở, rồi tất tần tật các loại thầy đều gieo quẻ bởi cái con nó mới nức mắt nào đó. Người ta bảo "nó là quỷ đầu thai", "là mầm họa cho cả nhà", "cả nhà rồi xạc nghiệp vì nó", "nhìn cái mặt nó mà coi, lúc nào cũng phản phất âm hồn", "con này có đánh chết cũng chẳng thèm khóc", "có bỏ vô cối mà quết nó cũng chẳng chết đâu", "phải gieo hết tai họa rồi nó mới đi lận"... Chẳng thiếu gì lời xàm phán. Mặt kệ, nó vẫn cứ sống.
Mẹ nó chẳng thèm cho nó nhá đến núm vú nữa mà thay vào đó là ba bữa nước cơm mỗi ngày.
Đến ngày thôi nôi nó, chẳng biết do cái xú khí từ cái con nhỏ xui xẻo này tỏa ra hay do đủ mọi thứ trùng hợp nào đó mà cha, mẹ của người đàn ông tạo ra nó người thì trượt té gãy chân, người thì lên cơn tăng- xông chết ngay tại chỗ.
Thôi đúng rồi, tại cái con chết giấc này rồi.
Thay vì lễ tạ ơn bà mụ sinh thành nên nó, người ta tổ chức lễ cúng với mấy thầy phù thủy xua đuổi tà ma. Rồi người ta đem vứt nó trước cổng chùa coi như là cách để "đuổi con quỷ cái này ra khỏi nhà".
Nó lớn lên trong cổng chùa. Mà cũng tại vì bị bỏ tại cổng chùa lâu quá trước khi được sư cô bế vào nên nó mới ra nông nổi như thế này. Mặt nó lỗ chỗ những vết kiến cắn đến thành hoa. Chân nó phải tháo mất mấy ngón. Còn khắp người thì ôi thôi như một trận địa sau khi bị pháo công kích. Người ta bảo nó may mắn. Đúng hơn là nó sống dai, không chịu chết đi cho rãnh đời, nhẹ trái đất. Chết sao được, chẳng phải người ta bảo nó là của nợ, là đồ quả báo đó hay sao, nên phải sống chứ, sống để trả cho xong cái món nợ đời này nữa chứ.
Lên năm tuổi, ngôi chùa nó đang ở bị một trận bão lớn đánh sập, thế là nó được gởi sang một ngôi chùa khác. Tại đây, phảng phất người ta cũng nghe đến cái số mạng đen đủi của nó. Nghe thì nghe thế thôi, đây là chùa, dù sao nó cũng còn chốn nương thân. Hằng ngày, nó phải chăm sóc đến năm, bảy đứa em không họ hàng thân thích như nó. Mà khổ thay, đứa nào rơi vào tay nó là như thể không sứt đầu thì cũng mẻ trán. Mấy đứa lớn dọa dẫm, đánh nó. Nhưng cũng chẳng biết lý do gì, cứ hễ ăn hiếp nó giờ trước thì giờ sau không lỡ tay làm vỡ chén cũng vỡ đĩa, trượt té hay gì gì đó đại loại là xấu tồi xấu tệ. Rồi thì mấy đứa trẻ vô loài quanh nó cũng chẳng thèm chơi với cái con bé mặt rổ hoa kiến này nữa. Suốt ngày nó chỉ biết lủi thủi một mình, hết quét nhà ra quét sân, cắt cỏ, chăm vườn,...
Năm được mười ba tuổi, nó bị một trận ốm thừa chết thiếu sống. Sư cô phải chuyển nó từ hết bệnh viện này sang bệnh viện khác. Cuối cùng nó cũng được cứu. Cứ ngỡ đâu trận ốm đó là mốc hạn cuối cùng trong đời sẽ mang đi tất cả những xú khí quanh nó bấy lâu.
Nó xin phép được rời chùa để đi ở cho một gia đình giàu có tận trong Sài Gòn. Ban đầu, người ta cũng thương vì nó thật thà, chăm chỉ. Nhưng chẳng hiểu sao, chưa đầy một năm nó đã bị đuổi chỉ vì thỉnh thoảng nó liếc nhìn con trai bà chủ nhà. Hỡi ôi! Nó có nhìn đại công tử của người ta bao giờ đâu, chỉ là vì nó thèm chén yến của cậu cả đang bưng trên tay đó thôi.
Nó tha thẩn tìm chỗ làm mới. Chủ nhà là một ông trùm trong giới kinh doanh quán bar của thành phố. Đi về lúc nào cũng toàn bằng xe hơi. Quanh ông chủ có hàng chục cô em chân dài xinh tươi đi theo. Bà chủ thì xúng xính váy hồng váy hoa, mắt xanh môi đỏ. Cứ nghĩ đời nó đến đây sẽ được an phận đôi chút. Ai dè, cái con bé mặt rổ hoa kiến như nó cũng có ngày bị ông chủ ngó đến. Ông gọi nó pha cà phê đêm vào phòng, rồi ông khen nó có duyên, xinh đẹp. Đáng lý ra là nó cũng đẹp thật, đẹp chẳng kém chị kém em nếu nó không bị kiến cắn nơi cổng chùa mười mấy năm về trước. Nó ngước mắt nhìn, lần đầu tiên nó dám nhìn thẳng vào mặt lão chủ. Cái mặt lão bạch ra trắng muốt. Phía dưới phị xuống một cục mỡ mà lão ta vẫn tự hào là cái nẫn nhà giàu. Bộ râu lão đến là quái dị, đôi ria mép vích ngược lên được nhuộm vàng vàng đỏ đỏ như đôi con tôm hùm vừa bị lụt chín. Dưới cằm loe ngoe vài sợi râu dài độ ngón tay mà lúc nào lão cũng tết lại thành con rết đỏ hoe. Cặp mắt ẩn sâu dưới hàng lông mày rậm rạp, dài ngoằm.
Một thoáng, nó hình như nhìn thấy lão ta đang nuốt nước bọt, lão ta liếm mép nữa thì phải. Bất chợt nó mang máng nhận ra điều gì đó. Khắp người nó run lên bần bật. Nó lao nhanh ra cửa. Không được, cửa đã đóng từ lâu. Mà có chạy đâu cho được, trong nhà chỉ còn có nó với lão. Lão chồm tới như con hổ vồ lấy món mồi. Lão xé tan mấy mãnh vải khép nép trên người nó. Đôi bàn tay bè bè chạy khắp người nó, rồi dừng lại, dừng lại đó. Nó vùng vẫy như con chuột nhắt dưới bộ móng sắt của lão mèo già. Trong giây phút ngắn ngủi hình như nó nghĩ "mình xấu như ma thế này mà còn có người đụng đến, chắc hắn ta bị điên, điên thật rồi. Mà có hề gì, nếu hắn không đụng đến thì đến lúc mình xuống mồ cũng chẳng có ai thèm đụng đến. Một lần cho biết thì đã sao. Cứ coi như một lần để được làm đàn bà đi vậy." Rồi nó nhắm mắt, nhắm hờ đôi mắt ươn ướt của nó lại. Nó thấy khắp người như tê dại. Nó đang được yêu. Nó đau, đau nhè nhẹ khoan khái.
Hôm sau, chẳng biết thế nào, lão chủ bị công an ập vào nhà còng tay dắt đi. Nó nghe người ta xì xầm quanh đâu đó rằng lão ta là tên trùm ma túy, là một tay dắt gái nổi tiếng khắp Sài Thành. Có hề gì, chẳng ảnh hưởng gì đến nó sấc. Tự dưng nó thấy nước mắt mình chảy. Khốn nạn thay, nó đang thương tiếc cho một tên khốn nạn hơn nó đã từng làm chuyện ấy với nó cơ đấy.
Nó khăn gói ra đi. Đi đâu, thôi thì về quê kiếm khúc sông lần mò con tôm, con tép nắm rau dại cũng đủ qua ngày. Nhưng quê nó ở đâu mới được chứ. Một tuổi đã bị bỏ rơi nơi cổng chùa, rồi đi hết chùa này đến chùa khác biết đâu là quê mà về.
Cứ tìm đại khúc sông nào đó tá túc tạm, bị đuổi thì đi không thì thôi, ở đâu mà chả được.
Rồi đời nó cũng có lúc tưởng chừng là đỏ. Nó lấy chồng cũng là một tên khốn nạn. Hắn ta không cha không mẹ, đi bụi từ khi lên mười. Cũng may, hắn vừa thoát khỏi cảnh nghiện ngập tù tội được ít lâu. Hai con người khốn nạn gặp nhau tưởng đâu sẽ được ấm áp khi trở trời. Nhưng thằng chồng phát hiện nó không còn gì nữa thì đâm quạu "xấu như ma mà mày cũng có thằng mò đến à! đời tau đúng đen thật mà, con khốn". Hắn đánh đập cái con vợ mặt rổ hoa kiến đến tàn hại. Nhưng hắn có ngờ đâu, cái con đàn bà mặt rổ hoa kiến kia chính là vận hạn mà hắn phải gặp. Mấy hôm sau, chẳng biết thế nào hắn đột nhiên lên cơn co giật, mắt trợn lên trắng héo, mồm lệch sang một bên trào ra bao nhiêu là nước bọt. Khắp các cơ bắp trên người hắn như co rút lại. Hắn rên lên thảm thiết trông như con chó dại tóp nhằm phải bả. Đời hắn kết thúc như thế đấy.
Ma chay cho chồng xong, nó nghĩ thôi thế cũng là kết thúc một đời chồng. Nhưng nó có ngờ đâu, chính cái đêm động phòng hoa chúc mà nó bị đánh đến tơi tả đó lại chính là đêm mà một sinh linh bé nhỏ được đầu thai trong bụng nó. Ừ, thì đã chửa tất dám đẻ. Nó đẻ ra một thằng nhóc đến là bụ bẩm. Thằng nhóc xinh lắm. Cũng chẳng biết thằng nhóc giống ai bởi nó có nhớ nổi mặt thằng chồng khốn nạn của nó đâu mà so sánh. Còn mặt nó thì lỗ chỗ hoa kiến thế kia biết làm sao được mà giống với khác.
Coi như từ đây nó có cái để an ủi, có cái để vin vào mà sống. Đời nó thế coi như là xong nhưng thằng bé thì không. Thằng bé cần có mẹ và nó phải làm tròn bổn phận đó. Kiếm được con tôm, con tép nó để dành cho con. Mót được củ khoai nó cũng để dành cho con. Đi làm thuê làm mướn khắp vùng nó luôn đèo con theo như một món bảo bối.
Nhưng bởi vì nó là một thứ nghiệp chướng, là vận hạn cho bất cứ ai muốn lại gần nên mới ra cơ sợ này. Đó chính là cái cơ sự mà chính thằng con nó phải lãnh. Lên 3 tuổi, thằng nhỏ bi bô tập nói, tập hát nghe đến thích. Ai thấy cũng thèm "Cái con chập chập cheng cheng nớ mà có thằng con đến thích!" Nghe thấy thế nó vui lắm. Nhưng thích chưa được bao lâu tự dưng thằng nhỏ lăn đùng ra ốm. Thằng bé sốt liên miên mấy ngày. Nó chạy hết thầy này thuốc nọ để cứu con. Người ta bảo "Chắc là bố thằng nhỏ về mang con đi đó mà".
Sau lần ấy, nó phát điên. Điên thiệt chứ chẳng chơi. Lúc mê lúc tỉnh. Có hôm, nhìn thấy con chó chạy ngoài bờ đê thế là nó đuổi theo bắt cho bằng được rồi ôm ấp nựng nịu như thể đó là thằng con xấu số ngày nào. Con chó từ sợ hãi chuyển sang quạu quọ rồi tóp cho nó một cái nhằm ngay lỗ tai.
Lúc tỉnh nó hiền queo. Nó mon men ra ruộng lén nhìn mấy đứa trẻ chăn trâu rồi khóc. Cái đời nó đến thế là cùng.
Năm ấy, nước lũ dâng cao, con đê không chịu nổi sức nước đành buông xuôi theo dòng chảy. Nó ngồi bên kia bờ nhìn ra con sông đang cuồn cuộn nước.
- Cứu! cứu tôi với.......
Có lẽ đó là phút tỉnh táo cuối cùng của đời nó. Người ta bảo nó cứu sống được đâu năm sáu người gì đó ở làng bên đang đi lễ chùa về. Cuối cùng thì cũng có người ở gần nó mà không gặp vận hạn. Cũng nghe đâu, trong số những người nó cứu hôm đó có cả mẹ đẻ nó ra và thằng anh may mắn của nó nữa. Nó nhoẽn miệng cười. Lần đầu tiên người ta thấy nó cười, cái cười ngây dại. Có lẽ nó đã tìm được thằng con nó chăng. Một chút hạnh phúc cuối cùng cho con người xấu số như nó.
Xuân Võ