Hắn rẽ đám người đứng lố nhố trước cửa Hội Đồng Xổ Số tỉnh cố len vào chọn được cho mình vị trí đứng thuận lợi nhất, lúc ấy mới ngoác miệng thở hồng hộc sau đó giơ tay lên ngó vào chiếc đồng hồ. "18h13' còn hai phút nữa mới tới giờ quay, thật may vừa kịp lúc." Hắn tự nhủ.
Đám người nhung nhúc tuyệt im phăng phắc nín thở chờ đợi giây phút bước vào cánh cửa thiên đàng hay sa xuống địa ngục sắp tới. Không ai bảo ai chỉ chằm chặp dõi mắt về phía năm chiếc lồng bóng phía trước mặt. Phía sau có năm cô nhân viên mặc đồng phục công sở mặt xinh như hoa, một tay đặt lên trên chiếc lồng chờ tín hiệu QUAY của tay chủ tọa.
Đây đã là lần thứ 18 cũng là lần cuối cùng hắn cẩn trọng giơ tờ giấy bé bằng nửa bàn tay lên hướng về phía ánh sáng, trên đó ghi hai con số mà hắn cho là con số định mệnh của cuộc đời với dòng chữ nguệch ngoạc. "Lô bao 29 x 100 điểm."
Tất cả cũng chỉ bởi sớm bảnh mắt vừa bước chân ra cửa đã thấy hai con chó đen sì nhà hàng xóm đang tơ nhau. "Điềm lành chăng, hay các cụ cho ăn lộc?" Hắn vội đóng sập cánh cửa lại chạy biến xuống bếp hì hục gần chết mới đẩy được thùng gạo ra, đôi mắt sáng ngời khi nhìn thấy quyển bí kíp vẫn nguyên vẹn chỗ cũ. Trên bìa có in dòng chữ rất khoa trương mang đầy màu sắc huyền bí. "Sổ Tra Cứu Số Đề."
"Hai chó đen kít tơ nhau
Bạch thủ 29 mau mau lĩnh tiền.
Vợ chồng sung sướng như tiên
Bao nhiêu khổ não, muộn phiền cũng tan."
Vợ hắn đi chợ từ tinh mơ, số tiền hai vợ chồng đâm sấp dập ngửa tích cóp dự định sắp tới mua đàn gà giống dành nuôi đến tết vừa đúng 2tr500 ngàn bị hắn khoắng sạch đổi lấy dòng chữ nghệch ngoạc cặp số như sổ tra cứu đã phán.
Đang mải miên man suy nghĩ chợt nghe tiếng hiệu lệnh "QUAY!" Năm chiếc lồng có bóng kêu lên roàng roạc. Đám đông im thin thít đến ruồi bay qua còn nghe tiếng vỗ cánh "phành phạch". Bọn họ háo hức cố kiễng chân lên căng mắt dòm vào lồng bóng.
"DỪNG! Giải nhất : 05192"
Lũ người xung quanh ồ lên chen lẫn tiếng xuýt xoa tiếc xót. Hắn vỗ đùi đánh đét một cái, mắt như lòi ra khỏi tròng mồm há hốc.
"Đinh mệnh! Mở bát lại 92. Ngu đéo lộn rồi!"
Đám đông lại im lặng như tờ chờ đợi lượt quay thứ hai bộ hai số GIẢI NHÌ. Vòng quay vừa dứt tay chủ tọa xướng qua loa phóng thanh bằng một giọng the thé. "Giải nhì có hai bộ số cặp đuôi 28-30"
"Cái gì thế này?" Hắn dỏng tai lên nghe rồi dụi mắt đến lần thứ năm mới tin vào nhãn quan của mình. "Đổ bố láo thật, đã lộn lại còn xuyên khe." Hắn lẩm bẩm. Ngay cạnh hắn một mụ béo sồn sồn đột nhiên rú ầm lên.
"Trúng rồi! Trúng rồi!"
Mụ cười khanh khách, cặp môi trề ra khiến bọt dãi văng tung tóe. Tay liên tục khua khoắng như thể hầu đồng. Hai chân huỳnh huỵch nện xuống nền bê tông khiến xung quanh rung lên bần bật.
Chẳng ai thèm quan tâm đến mụ, đó là chuyện thường vẫn diễn ra mỗi tối bởi người nào cũng có những cặp số cho riêng mình. Họ còn đang mải hếch mắt lên chờ những giải tiếp theo chuẩn bị quay với niềm tin sắt đá "THẦN MAY MẮN vẫn chưa mỉm cười đấy thôi". Vài tay "thần lô, thánh đề" trùng máu cũng chỉ cười khẩy rồi tập trung theo dõi. Một "nháy" đã là gì, phải sấp đôi, sấp ba mới là đáng kể. Con người quả là lòng tham vô đáy.
Giải Ba mất hút con mẹ hàng lươn, Giải Tư không có gì, Giải Năm càng xa vời vợi, Giải Sáu càng nhìn càng phát cáu. Lồng bóng vẫn cứ đều quay. Đám đông phút chốc lại "Ồ" lên rồi lại chùng xuống. Không khí hoan lạc chẳng kém trận siêu kinh điển giữa Real Madrid với Barcelona là mấy.
Xem đến hết GIẢI BẨY mắt hắn như mờ đi, hai chân rủn xuống, người nhũn như chi chi, mồ hôi tong tong rỏ xuống nền bê tông. Thử thách tinh thần gần đạt ngưỡng cực hạn rồi. GIẢI ĐẶC BIỆT còn chưa quay mà hắn đã mường tượng đến viễn cảnh phải đối mặt với mụ vợ mồm ngoa mép giải, khét tiếng nhất phường về độ đành hanh phía trước chưa biết sẽ phải phân phó ra sao. Hắn vò đầu bứt tóc liên hồi ma sát khiến tay bỏng rát, mùi khét lèn lẹt lan tỏa cả ra xung quanh. Chỉ đến khi nghe đến hiệu lệnh QUAY của giải cuối cùng mới chịu dừng lại.
Năm chiếc lồng bên trong chứa những quả bóng màu nhiệm quay tít mù, cả một vùng không gian cơ hồ như bị đè nén, bóp nghẹn lại. Nhịp tim phập phồng lên xuống. Mắt hắn mở to hết cỡ, lòng đen lồi hết cả ra ngoài. Thần kinh căng như dây đàn, toàn thân ướt sũng...
GIẢI ĐẶC BIỆT: 11029
YEAH!!!
Cảm xúc vỡ òa, bao nhiêu u uất dồn nén bấy lâu như bung hết cả ra. Nước mắt, nước mũi nghẹn ngào chan chứa hòa chung vào làm một mặn chát nơi cuống họng. Hắn nhảy cẫng lên xô dạt cả đám đông đang thất thểu chạy đủ bẩy bẩy bốn chín vòng quanh gốc Sung gần đó, miệng gào rú man dại. Cánh cửa Thiên Đường đã mở toang trước mặt, đêm nay hắn ngạo nghễ trên đỉnh vinh quang ôm vòng Nguyệt Quế, xem tất cả lũ người ủ rũ, bạc nhược vì xịt lô, tạch đề kia chỉ như loài cỏ rác không hơn, không kém.
Bốn mươi chín vòng còn chưa thấm vào đâu, trong cơn hưng phấn đến tột độ hắn ôm chầm vào một mụ sồn sồn trước mặt, hôn chĩu chịt lên má đúng 13 cái, cười ha hả rồi chạy biến khiến cho mụ ta đẫn người ra một lúc lâu miệng không ngừng lảm nhảm. "Ô! Kể xịt lô cũng đáng."
...
Cầm đủ 8 triệu trong tay hắn ta rút ra 50 ngàn cho bà chủ lô gọi là chút "lộc rơi, lộc vãi" rồi bốc một vốc dây chun nịt trong rổ lạnh lùng quay gót trong ánh mắt thắc mắc của bà ta.
"Hừ... Kệ mụ, đời chả méo bao giờ mới có số tiền lớn thế này cứ phải buộc nịt cẩn thận cho chắc."
Ra đến đầu ngõ hắn tạt vào một quán chè xít hất hàm giọng trịnh thượng.
"Ê bà lão! Cho gói thuốc Lào."
Hơn chục thanh niên choai choai ngồi đó vì giọng bô bô của hắn mà giật mình quay lại ngơ ngác. Hắn chợt nhớ ra gì đó đổi giọng lạnh lùng còn hơn sát thủ Kinh Kha khi đi thích sát Tần Vương.
"À không, cho bao Ba Số!"
Hắn giật bao thuốc từ tay bà bán nước rồi ném vèo tờ Polyme cáu cạnh trên bàn quẩy đít quay đi. "Không phải trả lại!" Phong cách này đến Cường Đô La đứng đó cũng không thể nào rực rỡ hơn được.
Chưa đi được mấy bước đã thấy bà bán nước rối rít chạy theo gọi ầm ĩ cả lên. "Ớ chú ơiiiiiiiiiiiiiiiii.... Chú gì ơiiiiiiiiii......."
"Cái gì thế?" Hắn quay lại giọng nạt nộ vẻ cực kỳ bức xúc.
Bà bán nước thoáng thấy vẻ cô hồn tự nhiên tim đập chân run loạn xạ xong vì miếng cơm manh áo buộc phải lúng búng trong mồm.
"Thuốc... Thuốc mới lên giá... Là 52 ngàn chú ạ!"
Hắn nhổ bãi nước bọt đánh toẹt một cái xuống đất, thái độ khinh khỉnh không còn gì hơn. Đống tiền lẻ vo vụn trong túi hậu từ bao giờ được xòe ra, đếm đi đếm lại đúng 7 tờ, cả thảy 7 ngàn vnđ chẵn. Hắn dúi đại vào tay bà hàng nước nghiến răng ken két.
"Mụ cầm cả lấy, làm rầm rĩ lên cứ như cháy chợ Đồng Xuân không bằng."
Mụ hàng nước hai tay run run, đảo mắt nhìn quanh rồi giấu nhẹm vào cạp quần, miệng rối rít cảm ơn cho đến khi bậc MẠNH THƯỜNG QUÂN đi tít xa mới lật đật trở vào.
...
Lần đầu đứng trước đại sảnh Bar karaoke QUÂN VƯƠNG hắn không khỏi lạ lẫm, chỉ nghe đồn nơi đây có dàn tiếp viên trẻ đẹp nhất Vịnh Bắc Bộ, chiều khách còn hơn cả chiều vong. Mới nghĩ đến đó thôi tự nhiên nuốt nước bọt đánh ực một cái. Hắn lật đật bước vào dáo dác nhìn quanh, gần đến cửa nghĩ thế nào lại chạy ngược trở ra.
"Mình là người có tiền cơ mà, làm sao cho ra dáng mới phải chứ!"
Nghĩ đoạn hắn chạy bổ ra chỗ bể cá cảnh gần đấy cứ thế sục cả hai tay xuống nước rồi chuốt lấy chuốt để lên đầu nhái theo phong cách David Beckham. Ngực ưỡn ra phía trước, mặt ngước lên trời bằng một góc 98 độ Kinh Đông, chân bước dềnh dàng uy uy lẫm lẫm như thể Quan Vân Trường vừa chặt đầu Văn Sú đạp cửa tiến vào.
Tay quản lý mặt tròn nung núc, cặp mắt ti hí lúc thức không khác khi ngủ là mấy. Bộ ria cá Trê không ngừng vểnh lên, cụp xuống thấy động vội vã vác cái bụng chửa vượt mặt chạy ra đứng án ngữ trước mặt hắn. Lão ta dòm từ trên xuống dưới, lại dòm từ dưới lên trên. Chán chê lại vòng quanh hắn ta mấy vòng đến chóng mặt. Cuối cùng nhìn vào đôi tông Lào sứt một góc do chuột gặm lão hồ đồ phán.
"Chú em đến xin việc hay sao?"
"Cáiii... Đệch... Một sự xúc phạm không hề nhẹ nha!" Hắn lảm nhảm trong mồm rồi nhàn nhạt ra lệnh.
"Cho một phòng VIP!"
Lão quản lý ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười sằng sặc như thể cả đời lão ta chưa bao giờ được cười sảng khoái như vậy. Chỉ đến khi hắn ném huỵch cọc Polyme buộc nịt chằng chịt xuống nền nhà lão ta mới rối rít xin lỗi rồi khẩn khoản mời đại gia trong nốt nông phu vào trong chờ nghe sai bảo.
Lão rút bộ đàm chỉ huy đám nhân viên. "Chúng mày! chuẩn bị phòng vip Sa Mạc Mùa Đông đón khách." Dứt lời lão quay sang hỏi ánh mắt vẫn chưa hết vẻ nghi ngại.
"Đại gia có cần các em lên vui vẻ không?"
Nghe tới đó mắt hắn sáng lên vời vợi, tinh quang chói lòa, bọt dãi thi nhau dồn dập xuống cuống họng không sao ngăn được song không thể suồng sã mà làm mất đi nét quý phái của bậc quân vương. Hắn ra chỉ thị xanh rờn.
"Cho 5 em!"
"Năm em... Liệu... Liệu có nhiều quá không?" Lão hỏi.
"Ờ thôi ba đứa cũng được. Bảo chúng nhanh lên!"
Lão quản lý vội vã sắp xếp đâu ra đấy rồi mời đại gia lên tầng 6, ở đó đã có các em chờ sẵn.
Giây phút huy hoàng đã đến, cánh cửa bật tung, hắn khệnh khạng bước vào, các em ùa cả ra. Nét hân hoan rạng ngời phơi phới phô trương tung tóe. Chẳng hiểu thế nào lúc hắn dang tay ra đón mỹ nhân vào lòng đột nhiên ba em khựng lại, ngẩn tò te nhìn nhau, đôi mày liên tục chớp chớp. Một cô bạo dạn chu cái mỏ được hóa trang dày 3 tầng son lipice phũ phàng lên tiếng.
"Dọn phòng à, nhầm rồi. Sang phòng khác kia!"
Bối rối, cực kỳ bối rối.
Đắng lòng, sao quá đắng lòng.
Hắn ta như bừng tỉnh sau cơn mê đắm hoan lạc chuẩn bị bước chân vào vườn địa đàng. Đôi mắt tái dại nhìn ba tiên nữ lung linh lòng rạo rực đáp lời.
"Hôm nay ta là thượng khách!" Liền sau đó là động tác rút tiền bo theo đúng phong tục cổ truyền Á Đông. Khốn nỗi tiền nịt chặt quá phải gỡ gần chết mới ra. Các em hân hoan cười khúc khích bổ cả vào lòng thiếu gia. Kẻ bóp vai, người bá cổ, đứa vê vê dái tai mê đắm không mỹ từ nào kể xiết.
Mùi nước hoa nhập ngoại, mùi xịt phòng lại có cả mùi viêm cánh chưa triệt hết của cô em nào đó hòa quyện lại với nhau tạo nên một hương liệu đặc biệt cứ khăn khẳn nhưng hắn chả còn biết gì nữa. Men say tình ái, biệt dược ngất ngây của da thịt nồng nàn đã làm mờ mắt bậc quân vương rồi ngủ vùi lúc nào không rõ.
Mãi nửa đêm khi rượu cũng đã tàn, tình nồng đượm mấy cũng phải tan ba nàng mới đánh thức hắn dậy. Miệng ngáp ngắn ngáp dài, khí độc cũng theo đó mà phát tán vào không trung khiến cặp muỗi tân lang, tân nương vừa đi hưởng tuần trăng mật về vô phúc lại rơi vào thảm cảnh, chết không kịp nhắm mắt.
Hắn uể oải nhìn đồng hồ đột nhiên bật dậy như lò xo miệng không ngừng làu nhàu.
"Chết bỏ bà, muộn thế này rồi cơ à? Không biết phải đối mặt với con Khọm già ở nhà như thế nào nữa."
Âm từ cuối cùng được phát ra cũng là lúc người cong đít chạy. Giai đoạn tính tiền mới gọi là gay go, danh sách hóa đơn đồ ăn thức uống dài dằng dặc mà phải ba tờ giấy chồng lên nhau khiến hắn mờ mắt.
"Quái lạ mình có ăn Bim Bim đâu nhỉ, sao lại có cả rượu chuối hột ở đây thế này. Mực khô... Nào đã được miếng mực khô méo nào."
Hắn đem thắc mắc của mình đi hỏi tay quản lý. Lão ta cầm một trong ba tờ giấy xoay ngược, xoay xuôi mãi sau mới hề hề lên tiếng.
"Xin lỗi, tớ nhầm!"
Thật may là lão ta nhầm bởi hai tờ hóa đơn thanh toán vừa khít 8 triệu (ở phòng bay, quán hát người ta hay làm tròn kiểu ăn vào như thế) nhưng hắn đâu có biết. Còn thiếu suýt hai trăm ngàn nài nì nợ lại, mai đến trả thế nào lão cũng không chịu nghe. Gạ hơn gà móng đỏ ở Đồ Sơn gạ khách lão vẫn không đồng ý. Hết nước đành đặt chiếc Nokia thần thánh 110i bàn phím mờ tịt vì bay hết chữ lão mới thả cho về.
Đường về nhà mỗi lúc một ngắn lại, cuộc đời hắn cũng tiệm cận với những cơn thịnh nộ của mụ vợ đang mài dao chờ sẵn. Những bước chân xiêu vẹo, lạc lõng vô hồn, vẩn vơ trên dòng đời vô định mỗi lúc một thê lương...