Đi qua những miền thương nhớ...

Posted: Thứ Bảy, Ngày 13-05-2017, : 920.

 
Đi qua những miền thương nhớ...

"Tôi tự hào về những việc chúng tôi không làm chẳng kém gì những việc chúng tôi làm"

Giống như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại, khi kể lại, chẳng đứa nào trong đám bạn nàng đủ can đảm để tin.

1. Tuổi thơ của nàng là những ngày cùng anh hàng xóm chơi trò chơi cắt dán giấy.

Nàng là con một, bố mẹ đi làm bận bịu suốt cả ngày, những lúc nàng lủi thủi một mình đều cảm thấy sợ hãi. Một đứa bé luôn thấy bế tắc và ám ảnh trong chính ngôi nhà rộng lớn của mình. May thay, ở nhà bên cạnh, phía cửa sổ đối diện, có anh chàng sún hai chiếc răng cửa, thường cười rất tươi, chìa bàn tay nhỏ xíu ra vẫy vẫy. 

Những lần đầu tiên là những cuộc hội thoại ngắn ngủi, từ phía hai cửa sổ, hai bàn tay bé nhỏ đưa ra không trung vẫy vẫy, một bên có chàng răng sún, một bên có nàng với bím tóc hai bên lắc lư lắc lư. 

 

Những lần sau đó, gia đình hai bên để hai đứa chơi với nhau, từ trò cô giáo đến trò bắn bi, cả nàng và chàng răng sún đều hào hứng tham gia. Hai đứa có thể chơi cùng nhau từ sáng đến tối mịt, buổi trưa mỗi đứa chạy về nhà mở tủ lạnh, bố mẹ sắp sẵn đồ ăn cho cả hai, chỉ việc cùng nhau mang ra đánh chén…

 

Một tuổi thơ yên bình như thế trôi qua cho đến khi nàng lên cấp hai, bố mẹ chuyển nhà, anh chàng răng sún cũng chuyển đi đến một vùng đất khác. Nàng chẳng rõ là gia đình họ chuyển đi đâu, chỉ biết lúc chia tay hai đứa khóc mếu suốt một ngày. Nàng dúi vào tay chàng răng sún một chiếc cặp tóc hình hoa nhỏ xíu, lóng lánh đá màu xanh ngọc. Chàng dúi vào tay nàng một cây bút máy rất đẹp. Và đó là những hồi ức cuối cùng về tuổi thơ êm trôi với anh chàng hàng xóm. 

 

Nàng đi qua nhiều mùa mưa nắng, đi qua nhiều những mối tình ngang vai. Có những mùa cô đơn đến thắt lòng, có những mùa yêu thương đến cháy bỏng. Có những mối tình vội vàng hời hợt, cũng có những mối tình bình lặng nhưng sâu sắc. Tất cả những gì đã trải qua đều được nàng trân trọng, song những lúc cô đơn nhất lại là lúc nàng nhớ về kí ức tuổi thơ bên anh chàng kia. Có thể năm tháng trôi xa đến độ nàng không nhớ rõ tên người con trai đó, không nhớ cả về khoảng cách tuổi tác giữa hai đứa, nhưng nàng lại có thể nhớ rất rõ nụ cười tươi rói dưới nắng hè, nhớ khuôn mặt tròn bầu bĩnh có một nốt ruồi nhỏ chấm ở phía đuôi mắt trái. 

Có lẽ, tuổi thơ là miền yên bình nhất trong mỗi người, bạn bè thuở ấy cũng là những người bạn ghi dấu nhiều kỉ niệm nhất chăng?

Từng có thời gian sau khi chia tay mối tình đầu thời phổ thông, nàng quay quắt nhớ mong, quay quắt kiếm tìm. Nàng ấp ủ hy vọng có thể tìm được người bạn ngày xưa ấy. Bởi trái tim nàng khi tổn thương chỉ có mảnh kí ức đẹp đẽ ngày ấy mới có thể xoa dịu hay làm lành da. Nàng từng ngốc nghếch hỏi dò người thân ở nhà cũ, thậm chí lên cả những diễn đàn xã hội để tìm cho ra một nhân vật nào đó có-khả-năng là chàng răng sún.

Nàng mơ hồ bật cười. Cảm giác yếu đuối ập đến. Giống như nàng đã cố tìm một chỗ trú ẩn để sống cho qua những khoảng-không-thể-bình-yên.

2. Nàng vừa đi qua một mối tình khác.

Lần này là do nàng cảm thấy bất an, cảm thấy mình không an toàn trong một mối quan hệ. Suy cho cùng, con gái chẳng yêu cầu gì nhiều nhặn, chỉ cần có thể tìm thấy một người cho mình cảm giác bình yên, có thể an nhiên yêu thương và trao đi mà không cần toan tính. Những người con trai đi qua cuộc đời nàng đều có những toan tính rất riêng, hoặc muốn thử cảm giác chinh phục, hoặc đã từng yêu nhưng lại hết yêu nhanh chóng, hoặc cảm thấy không xứng đáng,... rồi tự khắc rời xa nàng mà thôi. Nàng tìm đến những khoảng lặng một mình. Nàng sợ cảm giác cô đơn cứ bủa vây bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

 

Khi ở công sở, chị em chuyện trò chuyện chồng con, chuyện cơm nước, chuyện những bà mẹ chồng khó tính,… hầu hết là chuyện gia đình và nàng lúc nào cũng là người ngoài cuộc. Khi có một tổ ấm để nghĩ về, con người ta thường trưng ra sự hãnh diện, thể hiện niềm hạnh phúc rất đỗi lớn lao. Nàng biết, những niềm vui ấy nhỏ nhoi thường nhật, nhưng chúng có ý nghĩa biết nhường nào. Không như nàng, một đứa vò võ cô đơn, lúc đi làm chỉ một mình, khi về nhà vẫn chỉ một mình. Ngôi nhà nếu không phải là nàng tự bật đèn từ lúc sáng thì đến tối về vẫn tối om như thế. 

 

Nàng bắt đầu thèm cái cảm giác có người chờ đợi, có một ai đó chờ đợi và nếu người kiên nhẫn chờ đợi ấy đến với nàng chỉ vì yêu nàng thôi thì thật hạnh phúc. 

 

Nàng đột ngột xin chuyển công tác, muốn thử xa Hà Nội một thời gian, xa cái nơi ồn ào bon chen nhưng chẳng có một ngõ nhỏ của riêng nàng, xa cái nơi khói bụi xa hoa và những ánh đèn cao áp mông lung mỗi độ đêm về.

Nàng muốn đi xa để thử tách mình ra một miền đất mới, hứa hẹn những điều mới mẻ hơn chăng. 

 

Chuyến công tác của nàng kéo dài một tháng, trong thời gian đó có một người mới được chuyển về làm thay vị trí của nàng trong công ty. Trước khi nàng đi sẽ phải bàn giao toàn bộ công việc đang dang dở cho người đó.

 

Và hôm nay nàng có một cái hẹn, với người đồng nghiệp mới.

Café Cốm tách mình giữa những huyên náo ngoài con phố nhỏ, nằm ngay ngắn, gọn gàng và đẹp xinh trong một góc khuất, bao bọc bởi những hàng rào cây xanh mát. Nàng ngồi đó gõ nhịp tay vào bàn chờ đợi, cảm giác không giống như đang đi làm việc, chỉ đơn thuần như thả mình và thư giãn trong không gian ấm sực mùi café, nghe tiếng róc rách từ hồ cá nhân tạo… Người chọn quán này thật tinh tế, chí ít cũng khiến nàng cảm thấy mình chắn hẳn sẽ trở thành khách quen kể từ sau buổi hôm nay.

 

- Chào em, anh là Phong. Em là Vi đúng không?

Đồng nghiệp mới xuất hiện, chào hỏi, tươi cười và nói chuyện cực kỳ thân thiện. Nàng nhoẻn cười, đưa tay ra bắt tay và đáp lại sự thân thiện ấy, nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

 

… Nụ cười khoe ra một chấm nốt ruồi nhỏ xíu ở đuôi mắt trái…

Nàng gạt phăng đi vì có lẽ mình đã bị ám ảnh quá nhiều. Dạo gần đây nàng càng thấy mình điên rồ hơn nữa khi cứ thỉnh thoảng lại mơ về khoảng kí ức ngày xưa ấy. Nàng mơ thấy anh chàng hàng xóm cười với mình, vẫy vẫy tay và đưa bàn tay nhỏ xíu ra nắm lấy, nàng đang chới với trong những cơn ám ảnh kéo dài, như được cứu đúng lúc bèn đưa ra nắm lấy tay người bạn ấy. Nàng biết chỉ là do nàng suy nghĩ quá nhiều và quá ám ảnh mà thôi. Sự đời thật ra không trùng hợp ngẫu nhiên đến thế.

 

3. Công việc được bàn giao cho người đồng nghiệp mới không có gì gặp khó khăn, nàng được cấp phép nghỉ để chuyển giao công tác. Mọi chuyện có vẻ ổn. Kế hoạch rời xa Hà Nội có vẻ ổn. Chỉ có cá nhân tâm trạng của nàng luôn không vui. Đó là bởi nàng bị cảm giác cô đơn chi phối nhiều quá, khi mà những cô bạn thân còn mải mê yêu đương và thăng tiến, khi mà gia đình đều trở nên thúc giục chuyện ra mắt người yêu

Nàng đến Cốm café như một thói quen, chọn góc bàn phù hợp gần hồ cá, có thể nhìn xuống đường qua cái ban công nhỏ tí hon. Vô tình gặp người quen ở đó, đồng nghiệp mới nhận ra nàng, nhoẻn cười đi lại chỗ nàng ngồi, trò chuyện một cách rất tự nhiên. Đã có lúc anh ấy hăng say nói tới nỗi rơi ra từ trong áo một cái cặp tóc nhỏ mà không hay biết gì, nàng chắc mẩm là của cô người yêu bỏ quên, bèn nhặt lên trao trả lại. Anh ấy nhìn nàng mỉm cười, nét bối rối khiến khuôn mặt đỏ bừng lạ lẫm.

Vậy là buổi tối nhởn nhơ cuối cùng trước khi đi công tác ra Hà Nội hóa ra không tẻ nhạt như nàng nghĩ, đâu đó ở một góc café ấm sực, nàng chăm chú nghe những câu chuyện cười, đâu đó trong những cơn gió mảnh lúc đêm về, nàng được đồng nghiệp đưa về tận cổng, chờ nàng đi khuất rồi mới rời bước chân đi. 

 

Nàng bắt đầu những công việc đầu tiên ở chỗ mới không quá khó khăn, không quá bận rộn, mọi thứ đều được nằm trong tầm kiểm soát. Chỉ là đôi khi có những cuộc gọi từ Hà Nội, hỏi han về công việc mà nàng đang làm ở công ty. Ra là anh chàng khúc mắc ở đâu đó. Nàng nhoẻn cười giải đáp rất tận tình. Thật ra chẳng có gì khó khăn cả, nếu quen quen một chút thì anh ấy cũng sẽ làm ổn thôi.

 

Nhưng cả những ngày sau đều thế. Và những cuộc gọi để hỏi han như kéo dài hơn, cuộc trò chuyện giữa hai người lâu hơn. Thỉnh thoảng không chỉ là về công việc, mà về cuộc sống. Anh chàng có vẻ tò mò cho cuộc sống mới của nàng. 

- Em ở đấy ổn không?

 

- Hoàn toàn ổn. Em thấy mọi thứ rất tốt.

 

- Ờ. Giữ gìn sức khỏe nhé!

 

- Em đang nghĩ tới chuyện xin chuyển hẳn lên đây làm. Có khi thế lại hay.

 

- Sao tự nhiên có ý nghĩ đó?

- Ở đây có gì không tốt đâu, ở đây cũng giống Hà Nội, cũng chẳng có ai đợi em.

 

Đầu bên kia im lặng. Nàng nén một nhịp thở dài. Hóa ra nàng cũng có lúc ngô nghê tự thú nhận rằng mình rất yếu đuối. Nếu là nàng của những ngày trước, nàng sẽ không chia sẻ với một người lạ vừa quen những chuyện như thế này. Nhưng không hiểu sao với anh chàng đồng nghiệp nàng lại chia sẻ. Đơn giản chỉ là không muốn giữ mãi trong lòng một quyết định lớn lao.

Tối trên vùng cao, nàng lấy trong cặp ra cây bút máy được tặng từ ngày còn nhỏ xíu. Thật ra nàng luôn cất nó trong tủ kính ở nhà, xong đi công tác lại muốn luôn có nó bên cạnh để ngắm nghía. Từ lâu nàng đã coi việc cây bút máy sẽ là thần hộ mệnh cho mình, giống như chủ nhân của nó đã từng luôn bên cạnh và kéo nàng ra khỏi những ngày phải khóc lóc một mình. Khi lớn lên đó hẳn là một chàng trai tốt, sẽ là một người cực kỳ tâm lý và bạn gái của anh ấy cũng sẽ vô cùng hạnh phúc. Nàng luôn nghĩ như vậy.

 

4. Kết thúc đợt công tác, nàng trở về Hà Nội, và anh chàng đồng nghiệp cũng nhận lệnh chuyển đi. Trong thời gian ngắn ngủi đó anh ấy đã làm bạn với nàng, đã giúp nàng không những giải quyết công việc mà còn dạy cho nàng nhiều điều về cuộc sống.

Ngày mai anh ấy sẽ đi, nàng vẫn chưa có dịp nói lời cảm ơn trực tiếp. Mấy lần đều là nói chuyện qua điện thoại. Về đến Hà Nội người nàng mệt lử, chuyến đi kéo dài nhiều giờ khiến nàng chỉ muốn gục luôn trên giường khi vừa mở cửa. Trong lúc nàng thiếp đi, có một tin nhắn báo gửi đến:

“Em về đến nhà chưa? Có thể ra Cốm gặp anh một lúc không?”

Nàng ngủ miên man như một đứa trẻ. Trong giấc mơ nàng lại gặp những cảnh y hệt những giấc mơ trước. Vẫn là người quen thuộc ấy, cảm xúc quen thuộc ấy, là cảnh chia ly nhiều nước mắt, là những vật được trao tay…

Nàng sợ hãi giật mình. Phòng tối đèn, nàng hoảng hốt thấy mắt mi mình ướt đẫm.

Giá như có thể có phép lạ để cậu bạn ấy xuất hiện ngay tại đây, để nàng trút hờn giận vu vơ lên đó, để khóc lóc trách than vì sao đã ra đi từ rất lâu, rất lâu rồi mà vẫn dai dẳng trong tâm trí nàng. Vừa lúc đó nhìn sang điện thoại, nàng đọc được một tin nhắn gửi từ bốn giờ trước…

Mười giờ đêm, nàng vội vã ra quán café đó để tìm. Đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy dáng người quen thuộc đâu cả. Nàng sợ hãi vì cảm giác sắp vụt mất điều gì đó thiêng liêng. Một người lạ xong lại quá đỗi thân thuộc. Nàng biết mắt mình đang lã chã từng giọt, má nàng nóng bừng, môi mặn nước mắt. Nàng tự trách mình đã ngủ quá lâu, đã để người đó chờ đợi quá lâu. 

 

Mười một giờ đêm, quán đóng cửa, nàng ngơ ngác trở về. Chẳng có nổi một cuộc gọi vì điện thoại nàng hết pin nên tắt nguồn từ bao giờ. Nàng lang thang rệu rã, nếu như đây không phải là ngày cuối cùng anh ấy ở Hà Nội, chắc mọi chuyện sẽ khác. Những mảnh vụn vặt quay về, nàng nhớ ra lúc trao tay anh ấy chiếc cặp tóc nhỏ đính đá xinh xắn, mặt đá màu xanh ngọc, chiếc cặp đã phủ màu thời gian, chẳng còn đẹp xinh như ngày trước, nàng đã không thể nhận ra vì đã lướt qua quá nhanh…

Những câu nói vu vơ về một người con gái mà anh ấy thầm yêu, vẫn luôn yêu, vẫn luôn kiếm tìm. Về sự xuất hiện thầm lặng vô cùng bên lề cuộc sống của cô ấy. 

 

Những câu chuyện cười của ngày cuối tuần tan sở, những lần điện thoải hỏi han, sốt sắng làm bạn cùng nàng giữa một miền đất mới xa xôi.

Nàng tự hỏi, sao lại có người lạ lùng đến thế? Sao lại có người nhanh chóng chấp nhận vào làm thế chỗ cho nàng được đi công tác, rồi lại đồng ý ra đi nhanh chóng để nàng có thể trở về? Trên đường về nhà, như sực nhớ, nàng quay xe trở lại công ty, chạy ù lên phòng làm việc, trên đó sáng đèn…

 

4. Chàng đứng tần ngần trước chỗ làm mà chàng gắn bó chưa lâu, đó cũng là chỗ mà nàng ngồi làm việc. Ngày mai sẽ là ngày chàng trở về vị trí cũ, một người đi song hành trên đoạn đường nàng đi, nhưng thu mình lại là một kẻ vô hình. Chàng đã có lúc muốn xuất hiện trước nàng, để gợi nhớ cho nàng hay về một người hàng xóm cũ, về cậu bé sún hai răng cửa, về người luôn ở bên dỗ dành nàng mỗi khi nàng khóc nhè. Nhưng có lẽ nàng không còn nhớ gì về kí ức ấy cả. Mảnh kí ức ấy công bằng mà nói thuộc về cả hai người, nhưng ai còn nhớ, ai đã quên, chàng không chắc chắn…

Lần đầu tiên hẹn gặp nàng ở Cốm, nàng đã không thể nhận ra. Ánh mắt nàng dừng lại một chút trên gương mặt chàng rồi lướt đi mau, chắc có lẽ chỉ là ngập ngừng với một khuôn mặt xa lạ.

Những lần sau vô tình đến hữu ý, chàng thấy nàng xuất hiện ở quán, luôn ra chào hỏi và bắt chuyện. Khi đánh rơi chiếc cặp đính đá nhỏ xíu, chàng hy vọng mong manh rằng nàng sẽ nhận ra điều gì đó. Chẳng có một chàng trai nào lại mang theo trong mình đồ trang sức của phụ nữ khi nói chuyện với một người phụ nữ khác cả. Nhưng nàng vẫn không thể nhận ra điều gì khác, tươi cười nhặt lên trao trả lại cho chàng, bình thản như thể đó chẳng phải là thứ nàng đã trao đi mười năm về trước. 

Ngày nàng đi công tác, chàng nhớ đến mức ngớ ngẩn, công việc chẳng có gì không ổn vẫn cố tình tìm ra điểm lặt vặt nào đó để gọi điện hỏi nàng. Dẫu biết là những cái cớ có sự sắp đặt, chàng vẫn thử thêm một lần nữa, cho đến khi nàng nói về ý định sẽ chuyển hẳn công tác lên vùng cao.

“Ở đây có gì không tốt đâu, ở đây cũng giống Hà Nội, cũng chẳng có ai đợi em.”

Câu cuối cùng của cuộc hội thoại không phải là câu của nàng, mà là câu chàng nói từ trong tâm thức, buột phát thành tiếng rất nhỏ, khi nàng đã gác máy:

- Về đi em, Hà Nội lúc nào cũng có người đợi em quay về.

Chàng cầm trên tay khung ảnh đặt trên bàn làm việc của nàng, đó là tấm ảnh ngày hai đứa nước mắt nước mũi tèm lem, nàng còn cần trên tay cây bút chàng tặng làm kỉ niệm. Chàng bật cười trước hình ảnh cô bé hàng xóm có bím tóc hai bên, trắng hồng, mũm mĩm, xinh đến lạ. Ngày ấy cho đến bây giờ, đối với chàng, cô bé ấy vẫn là một phần của kỉ niệm, một phần của cuộc sống, và một phần của chặng đường chàng đi. Chàng đã chứng kiến những mùa nắng mưa nàng đi qua, những mùa yêu thương từ thuở dại khờ, từ những rung động đầu đời thiếu nữ. Và chàng cũng biết một điều, nếu thật sự có duyên hạnh ngộ, nàng sẽ nhận ra chàng một ngày không xa…

 

5. Khi chàng quay lưng về phía cửa toan bước đi thì nhìn thấy nàng đứng đó, mắt nhòe nước.

 

- Anh sẽ lại đi à?

 

- Anh bàn giao lại công việc ổn thỏa rồi, anh đi thôi.

 

- Em còn chưa cảm ơn anh mà…

 

- Không cần đâu, người trong cùng một công ty mà.

 

- Em không nói chuyện đó…

 

- Em không biết tại sao em lại ngu ngốc đến mức không nhận ra anh. Nhưng đừng bỏ em đi như thế. Đừng như thế nữa, em đã tìm anh bao lâu rồi anh biết không?

 

- Vi, em…

Nàng bật khóc thành tiếng, chàng thấy mình không đủ mạnh mẽ để đứng nhìn nàng khóc mãi. Cảnh tượng trở về hệt như mười năm về trước, một cậu chàng ngớ ngẩn đứng nhìn một cô bé con khóc lóc sướt mướt, mắt mi đẫm nước và chẳng biết phải làm sao.

 

Chàng lại gần, lau đi vệt nước trên mặt nàng, nắm lấy tay nàng kéo đi, những giây chạm vào nàng là những giây ngắn ngủi nhưng đủ làm cho chàng cảm thấy mình đang hạnh phúc. Giống như điệu slow motion của cuộc sống, giống như trong những bộ phim mà người ta thường trầm trồ. Hóa ra, cũng đã có lúc nàng nhận ra chàng như thế, đã có lúc được trở nên khác biệt trước mặt nàng chứ không phải chỉ là một đồng nghiệp mờ nhạt. 

Hai người đứng trên sân thượng hun hút gió, bầu trời giăng một màu nhung huyền bí, trải thảm sao lấp lánh trong đêm. Nàng thút thít bên cạnh, tay vẫn trong trong tay chàng, chàng mỉm cười.

 

- Mai anh phải đi rồi, nhưng cảm ơn vì em đã nhận ra anh.

 

- Anh nhất định phải đi à?

 

- Ừ, anh chuyển về Hà Nội là để công tác mà, hết việc rồi anh lại đi thôi.

 

- Thế còn em?

- Anh đã chờ em hơn mười năm, em nói xem, anh có thể chờ được bao lâu nữa? Chỉ cần có cơ hội, anh sẽ…

 

- Anh không phải chờ em nữa đâu!

Nàng xoay người đứng đối diện với chàng, khẽ nhón chân chạm vào môi chàng và đặt lên đó một nụ hôn dài, thật chậm, thật sâu, như muốn kéo thêm thời gian của đêm, như muốn tranh chấp chàng với ánh sáng buổi bình minh. Nàng không còn thấy sợ hãi, không còn thấy đơn độc, chỉ thấy bình yên và trở về là cô bé con năm nào, luôn an toàn trong cảm giác được chở che của ai đó.

 

6. Hai tháng sau…

Nàng đi đi về về những chuyến xa xôi, để gặp chàng, để chăm sóc cho chàng, bù đắp những ngày nàng trách mình ngốc nghếch không thể nhận ra chàng đã luôn ở đó.

Phải, hóa ra chàng vẫn luôn ở đó. Đã chìm mình trong mưa nắng thời gian, để vẫn dõi theo mọi chuyển động trong cuộc sống của nàng. Nàng trách tại sao chàng không xuất hiện sớm hơn, chàng mỉm cười và cho rằng chưa đúng lúc. Đến khi cần thiết, chàng sẽ tự nhiên xuất hiện thôi. 

Đi qua những ngày nắng xanh, con người ta sẽ yêu hơn những phút giây tĩnh tại, sẽ thấy cuộc sống tràn ngập những sắc màu…

Đi qua những miền thương nhớ, con người ta thấy mình trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn trong những ngã rẽ của cuộc đời…

Đi qua những sự lựa chọn, con người ta mới nhận ra điều dung dị nhất, rằng không nhất thiết phải thật xa hoa, hào nhoáng, tình  yêu chỉ cần ươm một chữ “tin”…

Giống như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại, khi kể lại, chẳng đứa nào trong đám bạn nàng đủ can đảm để tin. Phải, tin một người chờ đợi mình suốt mười năm là quá hoang đường. Nhưng vẫn có chàng như thế đấy thôi, vẫn có một người vì bị ký ức tuổi thơ làm cho ám ảnh đến nỗi chấp nhận trở nên vô hình như chàng đấy thôi. Đến nàng đôi lúc còn thấy mình không thể tin được, thấy hạnh phúc của nàng quá đỗi bất ngờ. Nhưng nàng bất chấp, bây giờ, chỉ cần chàng đứng yên ở đó, nàng sẽ là người tiến đến. Hoặc giả như chàng bước một bước, nàng nhất định sẽ bước ba bước hay năm bước hay nhiều hơn thế. Làm thế nào cũng chỉ để được đến gần hơn bên chàng mà thôi. 

 

Nàng sẽ không ngần ngại nữa, bởi nàng đâu thể tìm ra chàng một cách dễ dàng…

  Đi qua những miền thương nhớ...

Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm

 

 





Trang Mọi Người Quan Tâm