Tôi và Thanh Thanh là đôi bạn từ thuở nhỏ, học cùng lớp, cùng thôn. Ngày ngày chúng tôi thường quấn quýt bên nhau rất là thắm thiết và lớn lên từng ngày- từng giai đoạn cũng thế. Mỗi khi gặp nhau thường hay kể chuyện nầy, chuyện nọ, cười đùa trong thật là nhí nhỏm, lý thú vô cùng.
Rồi đường đời càng xa hơn, lớn lên ai ai cũng có một công việc riêng, đời sống và tình cảm riêng, nên thỉnh thoảng những cuộc gặp nhau cũng thưa dần hơn lúc thời còn bé. Dù bận bịu rất nhiều, nhưng hai đứa rất cố gắng khoảng hai ba ngày là nàng sang hoặc tôi sang rủ nhau đi dưới hành cây gần nơi chúng tôi ở, tâm sự, chia sẻ đủ điều những chuyện vui, buồn trong cuộc sống.
Riêng tôi thì chưa có gì hết, chỉ ngày đi làm hai buổi rồi về, vô tư. Có chăng là ba chuyện lặt vặt, vớ vẩn nơi công xưởng mà thôi. Còn nàng thì nặng mối hơn nhiều như: Chuyện gia đình, tình yêu và công việc. Chuyện nàng hay kể cho tôi nghe nhiều nhất là chuyện tình yêu của nàng. Thật lòng thì tôi cũng chẳng muốn nghe chuyện của người khác làm gì và riêng nàng cũng không nên kể tôi nghe những gì riêng của mình. Sỡ dĩ nàng kể ra có lẽ nàng xem tôi là người quá thân thiện hơn cả ruột thịt của mình. Nhiều lúc tôi muốn cãn ngăn những lời kể ấy, nhưng sợ nàng buồn mà đành lặng im vừa đi , vừa ừ ừ, hử hử.
Hôm nay đi dạo, nàng không kể hay vui đùa như những lần đi dạo trước, đi xa nhà một khoảng gần một cây số nàng vẫn bình thường, rồi bảo mệt và không đi nữa, ngồi bẹp giữa vệ rừng khiến tôi cũng phải ngồi theo luôn. Nàng lặng thinh chẳng nói lời nào, tay cầm hai chiếc lá vàng so đo. Tôi bảo sao Thanh Thanh lại ngồi ở đây, thôi ta đi một lúc rồi về, kẻo trời sắp tối.
Trời càng lúc càng tối dần. Xung quanh bao phủ một màu vàng óng ánh, tiết trời mùa thu răm răm lạnh, nàng ôm chặt thân tôi rồi thì thầm „Em yêu Anh „ Và, vất đi một chiếc lá vàng. Tôi ngơ ngác nhìn nàng, người như chết đứng. Tại sao nàng lại nói ra điều nầy chứ? Rồi cũng chẳng trả lời, trả vốn gì cả, mặc cho nàng làm gì thì làm. Một lúc lâu tôi bảo còn Ngân. Nàng bảo Ngân là Ngân, em sẽ trả Ngân về với cuộc sống bình thường. Khi nghe nàng thốt ra những lời ấy, tôi bắt đầu bực bội, nghĩ không tốt nàng ngay và cũng chẳng biết phải nói sao với người bạn đổi tính kỳ hoặc nhanh lẹ như thế và tìm cách rẽ sang hướng khác. Thôi mình về Thanh Thanh, trời đã nhá nhem tối, hôm nao bọn mình gặp lại và tâm sự nhiều hơn. Nàng gật đầu và trong có vẻ vui mừng, hớn hở lắm. Còn lòng tôi thì rối như tơ vò.
Tuy, không nói lời từ chối, sợ nàng giận. Nhưng tôi tìm mọi cách không đi dạo nữa. Càng đi dạo với nàng chính là càng giết chết Ngân, càng phá vở hạnh phúc Thanh Thanh và càng làm cho người tôi trở thành người bất lương hồi nào mà không hay biết.
Qua mấy lần từ chối, thỉnh thoảng chiều chiều ngồi nhìn xuyên cửa sổ tôi nhìn thấy nàng cô độc đi dưới hàng cây vàng lá, tay cầm chiếc lá vàng mà trông thật đáng thương.
Thủy Điền