Tôi gặp cô ấy lần đầu khi cô ấy vẫn còn là một học sinh cấp 3 còn
tôi là sinh viên năm cuối. Trường học của chúng tôi gần nhau. Cô ấy có
làn da trắng nõn nà, cái mũi cao để mặc cho đôi mắt nhỏ ngự trị phía
trên chúng như muốn khinh đời.
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khi cô ta ném cho tôi ánh nhìn chằm chằm
như muốn nuốt chửng lấy tôi khi tôi đang cùng lũ bạn nhâm nhi cà phê.
Sau đó vài hôm, cô ta bước đến chỗ chúng tôi và đưa cho tôi một mẩu giấy trong ánh nhìn săm soi của lũ con trai đang trố mắt. Tôi đọc lời tỏ
tình trên nét chữ run run nhưng rất đẹp và được viết cẩn thận trên giấy
tập học sinh.
Cô ta quả là một cô bé ngang bướng và rất thu hút! Tuy vậy nhưng tôi
quyết định sẽ bày ra một trò chơi cho cô bé này. Càng lúc tôi càng cảm
thấy thú vị với trò chơi của mình. Tôi viết trên mặt sau tờ giấy: “Vậy mình quen nhau nhé em!”
Chúng tôi hẹn hò nhau buổi đầu tiên ở một quán cà phê. Phải nói rằng cô
bé này rất cá tính nhưng cũng rất nhút nhát. Suốt buổi, cô ta chẳng làm
gì ngoài việc nghịch với chiếc ống hút màu trắng đục. Tóc cô duỗi thẳng, cắt kiểu đuôi cá trông rất nghịch ngợm nhưng nữ tính. Mắt cô có màu nâu hạt dẻ và nhỏ nhắn, thật không cân xứng với chiếc mũi cao và thẳng.
Khuôn mặt cô bé tròn trĩnh, mang vẻ trẻ con đáng yêu. Có lẽ vì điều đó
mà những khuyết điểm trên gương mặt cô ta trở nên đáng tha thứ và đẹp
hơn.
Tuy vậy nhưng mỗi khi tôi hỏi, cô bé đưa ra những câu trả lời hết sức
sắc sảo mà ngắn gọn. Chính điều đó càng làm cô bé trở nên quyến rũ hơn,
chững chạc hơn so với lứa tuổi còn nhiều trẻ con của cô. Từng lời cô nói ra như một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim tôi hơn. Song tôi không
cho phép mình được xao động với cô bé này.
Tôi là con trai duy nhất của ông chủ một quán bar lớn trong thành phố.
Hằng tuần tôi đã quen tiếng nhạc ồn ào và những vũ điệu gợi tình của rất nhiều cô gái tuổi đôi mươi đang muốn được thỏa mãn. Họ bám lấy chân
tôi, để lộ ra bầu ngực căng cùng những đường cong một cách lộ liễu. Họ
van nài tôi hãy qua đêm với họ, vì họ biết trong ví tôi có thứ mà họ
đang thèm khát. Họ sẵn sàng gọi tôi như người tình mà họ tôn thờ như
Thượng đế. Cứ thế, tôi tan chảy trong tiếng nhạc và si mê trên thân thể
của những người đàn bà đã ngã quỵ trước những tờ giấy bạc.
Mẹ mất sớm. Tôi không có em gái hay chị gái. Tôi biết thân thể đàn bà qua những con đĩ.
Ai dám chắc cuộc đời sẽ có người yêu thương kẻ khốn nạn như tôi? Hay rằng họ yêu tôi chỉ vì thứ trong túi quần tôi?
Điều đó càng không thể để tôi yêu một cô bé học sinh cấp 3. Em chẳng là
gì trong cuộc đời tôi cả. Em chỉ là một người con gái. Đàn bà cũng từ
con gái mà ra thôi! Em không xinh như những cô điếm mà tôi vẫn hay gặp.
Em ngây thơ, nhưng ai biết được rằng em thật sự ngây thơ hay không? Rồi
em cũng sẽ vội ra đi nếu biết về tôi, hay rằng tôi sẽ vứt bỏ em ở một xó nào đó sau khi đã vùng vẫy trên thân thể em vì biết em đến với tôi vì
chữ “tiền”… Cuộc đời lắm trò chơi. Và với em, tôi cũng chỉ là một trò
chơi mà thôi.
Hẹn hò ở quán nước chán, tôi và em đi xem phim. Đó là lần đầu tiên tôi
hôn em, khi ánh đèn đã tắt và rạp chỉ còn tôi và em. Giá như em biết
rằng, tôi đã bao trọn những chiếc ghế còn trống kia, chỉ để nơi này còn
lại tôi và em, và tôi sẽ để con thú dã tính trong tôi bóp ngạt em trong
hân hoan cuồng nhiệt. Em ngồi đó, giữa không gian tăm tối. Em trông như
một đóa hoa quỳnh hương, cao quý và thanh khiết đến nỗi tôi dường như
không xứng đáng để chạm đến.
Cố gạt những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu mình, tôi đặt môi lên môi em.
Một hơi nóng lan tỏa. Tôi như cảm nhận được linh hồn em đang nói một
điều gì đó trong đầu tôi. Tôi nghe tiếng em khe khẽ rên lên. Chợt nhận
ra tay em đang áp lên mặt tôi. Hơi nóng ấm làm tôi không cưỡng lại được
mình nữa. Tôi đưa tay vờn nút áo em. Chợt em đưa tay cản tay tôi. Dứt
môi khỏi nụ hôn nồng nhiệt, em nhìn tôi sững sờ. Sợ nhìn thấy đôi mắt em lúc đó, tôi quay mặt đi. Em hôn nhẹ lên vai tôi rồi quay sang xem nốt
bộ phim còn dang dở. Đôi mắt em lúc này đã ráo hoảnh, song vẫn còn vương chút buồn và thất vọng. Tôi ân hận im lặng.
Ngày hôm sau, em lại trở lại như mọi ngày, lại tíu tít nói cười và dường như không còn chút dấu vết của ngày hôm qua. Tôi tự trách mình quá ngu
ngốc để yếu đuối trước một người con gái kém tuổi và kém kinh nghiệm hơn mình. Trò chơi của tôi chưa kết thúc, và tôi phải trừng phạt em vì đã
làm tôi phải lo lắng và trách móc mình.
Tối thứ 7 cuối tuần, như mọi lần, tôi và em lại hẹn hò với nhau. Tôi đưa em đến quán bar của cha tôi và bắt mọi người phải giả vờ như không quen biết tôi. Tôi chọn một chỗ kín đáo trong góc phòng. Em nhăn mặt tỏ vẻ
khó chịu, song tôi cứ phớt lờ mặc kệ mọi cảm xúc đi qua trên khuôn mặt
em. Em uống không giỏi, và gần như say ngất đi sau vài ly tôi đã cố rót
thật nhiều. Mọi người nhìn tôi, rồi lẳng lặng, không ai nói với ai lời
nào, họ gọi cho tôi một chiếc taxi. Em dựa đầu vào vai tôi và nói nhăng
cuội về điều gì đó mà tôi không nghe rõ. Tôi dìu em ra taxi. Trò chơi
của tôi chỉ mới bắt đầu. Sau đêm nay em sẽ là đàn bà. Mà điều đó cũng
chẳng phải lỗi tại tôi. Trước sau gì em cũng sẽ là đàn bà, chỉ khác là
kẻ đã mang thiên chức đó đến cho em mà thôi. Hơn nữa em chỉ là một con
mồi trong trò chơi mà tôi đã xếp đặt…
Đêm hôm đó, trời đổ mưa to. Tôi đưa em về nhà. Cha tôi đã qua đêm ở nhà
cô bồ nhí, điều đó càng tốt cho kế hoạch của tôi. Em nằm sóng soài trên
chiếc giường nệm trắng tinh, đôi mắt em phờ phạc, môi khẽ giật giật.
Cảnh này khiến tôi liên tưởng đến những cô gái tội nghiệp phục vụ cho
lính trong chiến tranh. Không kìm được mình nữa, tôi lao vào em như con
báo đã nằm phục chờ đợi bao lâu để khi con mồi không chú ý bất chợt lao
vào và xé nát nó ra. Làn da em trắng, thân thể chưa vương mùi đàn ông.
Những đường cong chưa hoàn chỉnh để lộ sự non nớt của thiếu nữ. Tôi cắn
tai em. Em rên lên những tiếng rên trong vô thức rồi lại để mặc cho giấc miên man tràn vào mình.
Em thét lên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng u mê. Nhưng em quá yếu đuối và
để mặc cho con dã thú trong tôi bùng cháy trên thân thể em. Tay em níu
chặt lấy đường gân xanh đang chạy trên cánh tay tôi. Em chạm vào bức xăm trổ con kì lân trên vai trái. Môi em mấp máy như đang cầu cứu nhưng tôi vờ đi. Tôi nhìn lên khoảng không vô thức, để bỏ lỡ hình ảnh khuôn mặt
em đang nhòa đi và vung vẩy những dòng nước mắt. Một cảm giác tuôn trào
nóng bỏng đang dần tìm lối ra. Trinh nữ trong tay tôi đang chảy những
giọt máu đau đớn đánh dấu cuộc đời em đã trở thành đàn bà…
Em co người ngủ mê man trong cái lạnh ẩm ướt của trời hạ sau cơn mưa.
Kéo chăn đắp ngang người em, tôi với tay lấy hộp thuốc lá. Có điều gì đó nhoi nhói trong lòng. Cảm giác khi ở bên em không giống với khi dày vò
thân xác của những con điếm. Cảm giác nhói đau và thất vọng, vừa thương
cảm vừa như kẻ điên lạc trong mê hồn trận, nhói đau…
Sáng hôm sau, em tỉnh dậy khi mặt trời đã gần lên đỉnh đầu còn tôi đang
ngồi xem tivi. Em quay sang nhìn tôi và rồi đầy hoảng hốt, nhìn lại xung quanh mình. Dưới ánh sáng hắt từ khung cửa sổ, làn da trắng của em mịn
màng như da em bé, càng làm em trông giống thiên thần hơn. Nhưng trò
chơi của tôi đã kết thúc, và dù em có xinh đẹp chăng nữa thì em cũng đã
là đàn bà. Rồi đàn bà cũng sẽ như nhau, sẽ chỉ chiều chuộng thời gian
đầu rồi lại đi theo ma lực của đồng tiền.
Vội vàng đứng dậy, em sững sờ nhìn vệt máu trên tấm ga giường. Có lẽ đêm qua em đã không tưởng tượng ra được em sẽ trở thành đàn bà sớm như vậy. Đôi mắt em nhìn tôi, thẳng và xoáy vào tôi như một lời trách móc đau
đớn của một linh hồn đã vụn vỡ. Rồi lẳng lặng không nói gì, em mặc quần
áo vào, bước đến bên tôi. Cô bé này vẫn còn biết giữ bình tĩnh! Em hỏi
tôi:
- Chuyện này là sao vậy anh?
Chẳng thèm đoái hoài đến gương mặt méo mó của em, tôi đáp:
- Là thế thôi. Là em đã ngủ với anh!
Giọng cô ta bắt đầu run run:
- Em đã nghĩ rằng anh yêu em…
Tôi ngắt ngang lời cô ta:
- Đúng, anh đã yêu em! Nhưng giờ thì em đã thành đàn bà, mà anh thì không cần đàn bà! Em có thể đi được rồi đấy!
Cô ta nức nở:
- Tất cả chỉ có vậy thôi sao? Tôi không ngờ rằng anh là thứ khốn nạn như vậy!
Tôi xua tay và đứng dậy bỏ đi:
- Đừng nói nhiều lời với tôi! Cô nên cảm ơn tôi mới phải. Giờ thì đứng dậy và đi đi!
Cô ta vẫn khóc. Tôi đứng bên bục cửa sổ, mặc kệ cô ta và ngắm nhìn xuống thành phố đang bị thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời chói chang của ngày
hè. Được một lúc rồi cô ta đứng dậy. Tôi nhìn thấy ánh mắt của cô ta qua lớp kính cửa sổ nơi tôi đang áp mặt vào, ánh mắt căm hờn và chứa đựng
bao nhiêu nỗi đau đớn. Tôi xoay mình nhìn về hường khác. Từ sau lưng,
tôi nghe tiếng giày cao gót của cô ta nện trên nền gỗ từ từ bước xa dần. Có tiếng đóng cửa thật mạnh, và tiếng gót giày chạy vội vã trên cầu
thang gỗ lọc cọc mà như tiếng oán trách xót xa…
…
Một tháng sau đó, tôi hoàn tất năm học. Cha tôi muốn mở rộng công việc
kinh doanh sang lĩnh vực khách sạn. Theo lời ông, tôi đi du học để học
ngành quản lí khách sạn. Những năm tháng xa nhà dạy cho tôi nhiều kinh
nghiệm quý báu. Rời xa cuộc sống bao quanh bởi những con điếm, tiếng
nhạc dập dình và những câu chuyện phiếm, tôi nhận ra rằng tôi vẫn chưa
thấy hết được cuộc đời. Lần đầu tiên tôi nhận ra miếng cơm manh áo là
khó khăn như thế nào. Và cũng lần đầu tiên tôi nhận ra thứ tình cảm
những con điếm dành cho tôi không giúp tôi trưởng thành được mà chỉ làm
kiệt quệ tình người trong lòng tôi. Tôi khao khát có được một tình yêu
đẹp. Ở tuổi tôi, nhiều người đã có vợ. Song tôi vẫn cô độc, vẫn ngày
tháng đi làm và đi học. Tôi cần hơi ấm của một người phụ nữ mà mẹ và
những con điếm đã không mang đến cho tôi được.
Những người phụ nữ phương Tây nhiệt tình nhưng quá phóng khoáng. Họ gợi
cho tôi nhớ lại điếm, mà tôi đã quá chán ngán. Sau vài năm du học, tôi
hoàn tất luận án và đậu kì thi tốt nghiệp với số điểm cao. Trở về nước,
tôi cùng cha mình xây dựng nên tập đoàn dịch vụ giải trí với các quán
bar, khách sạn, nhà hàng. Thời gian cứ trôi đi, công danh sự nghiệp càng thành đạt cũng là lúc tôi càng cô độc. Cha vẫn đi đêm về hôm với bao
nhiêu người tình khác.
Một ngày nọ, sau khi đã chén vài ly với những người bạn cũ, tôi ghé qua
quán bar. Tôi đảo mắt nhìn quanh. Công việc ở đây có vẻ vẫn tốt. Những
người đàn ông trung niên dần say xỉn và lắc lư theo các cô ả mắt xanh
môi đỏ. Chợt, tim tôi như xiết chặt lại. Gương mặt tròn trĩnh ngày xưa
giờ đã khô héo và đanh lại. Đôi mắt nhỏ nhắn viền chì và màu mắt khiến
trở nên quá to, và còn phải gánh thêm cả đôi lông mi dài nặng trĩu. Trên vai trái là một con kì lân giống hệt con kì lân trên vai tôi. Và đôi
môi chúm chím khẽ cười nhưng lại quá hút hồn đã từng một thời khiến tôi
xao xuyến. Tôi không thể nhìn lầm được. Chính là em!
Điều gì đã mang em đến đây? Tại sao em lại ăn mặc như một con đĩ chuyên
nghiệp? Em có còn nhớ chính tại nơi đây nhiều năm trước em đã bị chuốc
rượu say và rồi đánh mất thứ quý giá nhất của mình không? Em có còn nhận ra tôi không?… Hàng vạn câu hỏi trôi qua đầu tôi nhưng đôi môi tôi lại
dính chặt khiến cho mớ chữ nghĩa không thể nào tuôn ra ngoài. Tôi nhờ
một anh bồi bàn gọi cô ấy đến gặp tôi ở phòng quản lý. Tôi kiên nhẫn chờ đợi. Mười phút trôi qua, và em bước vào. Trông em như không hề già đi
vì tuổi tác, nhưng đôi mắt đã u sầu lại càng nặng nề hơn. Tôi ngập ngừng một lát, rồi hỏi:
- Em có còn nhận ra anh không?
Em mỉm cười nhẹ nhàng:
- Sao lại không chứ? Cũng đã lâu rồi, đúng không anh?
Giọng tôi trở nên khản đặc:
- Em làm gì ở đây vậy? Tại sao em lại ăn mặc thế này?
Vai em run lên, rồi em ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện tôi, cố giữ cho mình thật điềm tĩnh, em đáp:
- Lúc trước em là con gái. Sau khi gặp anh em là đàn bà. Còn bây giờ… em là đĩ!
Tôi im lặng. Một dòng điện chạy ngang tim tôi, khiến nó khô cứng lại và
thấy trơ trọi hơn bao giờ hết. Tôi im lặng rót nước rồi chìa về phía em. Em kéo ly nước về phía mình, rồi mỉm cười và nhấp môi. Người con gái
này đã từng yêu tôi như điên dại, để rồi chính tôi đã phá vỡ hạnh phúc
của cuộc đời cô ấy. Thiên thần của tôi dù không còn mang ánh sáng của
ngây thơ, nhưng chính lúc này đây em lại là mảnh gương vỡ soi vào mắt
tôi bao hình ảnh phũ phàng mà tôi đã gây ra cho em. Tôi nhấp ngụm nước
trong ly của mình. Nước sóng sánh. Tôi có thể làm được gì để bù đắp được cho em đây? Chợt nghĩ ra một điều, môi tôi mấp máy, và lời nói chưa
được hoàn thành trong suy nghĩ ấy lại trôi chảy rơi ra ngoài:
- Em… làm người yêu anh nhé!
Em im lặng nhìn tôi. Nơi em có một dòng sông đang chảy. Tôi muốn ôm trọn con sông ấy vào lòng mình, mặc cho nước cuồn cuộn có thể xiết chặt tôi
và để tôi đắm chìm trong hạnh phúc cho đến khi nhận ra mình đang sắp
chết. Em mím môi thật chặt, rồi lại giãn ra. Em mỉm cười trả lời gọn
lỏn, mặc cho tôi vẫn trầm ngâm trong ngàn suy nghĩ miên man:
- Tốt thôi!
Sau hôm đó, em trở thành người yêu – người tình của tôi. Tôi không cho
phép em lui tới quán bar nữa, vì không muốn thấy em bị đem ra làm trò
chơi của những người đàn ông khác. Em ngoan ngoãn nghe lời. Mỗi ngày em ở nhà làm nội trợ và chăm sóc cuộc sống của tôi. Em không còn hay trang
điểm đậm nữa, mà chỉ còn vương một lớp phấn nhạt và son môi hồng. Song,
điều đó cũng không làm thay đổi gương mặt đã chai sạn vì cuộc đời của
em. Tôi mua cho em những váy đầm với nhiều họa tiết trông đến là trẻ
con. Tôi biến em trở thành thiên thần đáng yêu của tôi và riêng tôi mà
thôi.
Em vẫn ngủ với tôi, không ép buộc mà là tự nguyện. Thân thể em đã mang
những đường cong hoàn hảo, nhưng làn da trắng như em bé thì vẫn còn
nguyên vẹn. Em làm tình giỏi hơn tôi nghĩ. Điều đó đôi khi nhắc lại cho
tôi về quá khứ kinh hoàng, khiến tôi có cảm giác mang nặng tội lỗi với
em nhiều hơn. Em vờ như không để ý. Và em không bao giờ ngủ. Mỗi khi làm tình xong, tôi mệt lử ngủ thiếp đi. Nhưng khi giật mình lúc nửa đêm và
nhìn sang, bao giờ em cũng vẫn thức và vuốt ve con kì lân trên vai tôi.
Mỗi lần tôi hỏi em đều bảo rằng, em làm thế vì con kì lân trên vai em
muốn thế…
Thời gian bên cạnh em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Em mang đến
cho tôi một hơi ấm của người yêu. Không chỉ thế mà nó còn là hơi ấm gia
đình mà tôi đã khát khao tìm kiếm. Chúng tôi như đôi vợ chồng trẻ mới
cưới, hân hoan và tràn đầy cuồng nhiệt. Em không bao giờ phàn nàn, cũng
không đòi hỏi tôi phải kể gì về mình. Em nhận ra ở nơi tôi những điều
xấu xa mà, nếu như em vẫn còn là cô bé ngày trước, chắc chắn em sẽ không bao giờ chấp nhận. Một đêm mưa, sau cuộc mây mưa của chúng tôi, tôi nằm phịch xuống giường, ôm lấy em trong tấm thân trần của mình. Nghịch với
mấy lọn tóc nhỏ xòa trước mắt, đột nhiên em hỏi tôi:
- Nếu em muốn lấy chồng, anh sẽ làm chồng em chứ?
Tôi phì cười trả lời ngay:
- Làm thế nào lại thế được!
Em vặn vẹo:
- Thế anh không yêu em à?
Tôi ngập ngừng đáp:
- Không phải không yêu em… Chỉ vì… Nếu em không là đĩ…
Em im lặng. Tôi cũng im lặng. Tiếng mưa rơi càng trở nên ồn ào và thê
thảm quá mức. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng cuộc đời này tôi sẽ lấy một con đĩ làm vợ. Có thể tôi sẽ yêu em, sẽ sống bên em suốt cuộc đời này.
Nhưng chúng tôi sẽ không thể là vợ chồng. Tôi thà không lấy vợ, chứ
không muốn lấy một con đĩ làm vợ. Dù rằng tôi yêu em rất nhiều…
Những ngày sau đó là những ngày u ám nhất đối với chúng tôi. Mọi chuyện
trở nên rối loạn và chúng tôi liên tiếp cãi vã nhau, từ trong bữa cơm
cho đến khi đã lên giường ngủ. Mỗi lần cãi vã, tôi như thấy dòng sông
trong em đang sủi bọt ầm ầm như muốn nuốt chửng tôi. Càng như thế, ngọn
lửa trong tôi càng bùng cháy mạnh mẽ, càng muốn thiêu rụi hết mọi thứ
trên cuộc đời này. Khi sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn, tôi và em khó lòng kìm chế được suy nghĩ của mình. Chúng tôi sỉ vả nhau, và sau đó em thu dọn đồ đạc ra đi. Nhếch mép cười khinh bỉ, tôi thốt ra một lời độc
ác cuối cùng:
- Ừ, tôi sẽ lấy em làm vợ… Nhưng chỉ nếu như em đã không là đĩ!
Em câm lặng nhìn tôi. Dòng sông trong em cuồn cuộn như sắp tuôn trào. Em thu dọn nhanh tất cả rồi đóng sập cửa. Tiếng giày cao gót quen thuộc em đã nện xuống trên nền cầu thang gỗ nay nghe chói tai hơn. Tôi ngã mình
xuống ghế. Cơn tức giận không cho phép tôi nói lên một lời xin lỗi nào
với em. Tôi đã hành hạ em suốt bao nhiêu ngày qua với một tràng những
ngôn từ tệ hại. Và có lẽ chúng tôi nên giải phóng cho nhau thì sẽ tốt
hơn…
Tôi không còn nhớ đã bao lâu sau ngày em ra đi. Tôi trở về sống trong
cảnh cô đơn lặng lẽ, cuộc sống tôi lại đầy rẫy những con điếm như trước
đó đã từng. Nhưng giờ đây tôi không nhẹ nhàng với một con điếm nào được
nữa. Tôi khiến các mụ đàn bà ấy đau đớn và kinh hoàng. Sau đó chúng nhìn tôi bằng một ánh mắt sợ hãi, thậm chí không dám vây quanh tôi như
trước. Chán chường, tôi tìm quên trong rượu. Con dã thú trong tôi đã
chiến thắng được linh hồn và trái tim tôi, khiến tôi không còn nhận ra
được mình là ai.
Tôi sống giữa một thế giới mà ngày và đêm không khác biệt nhau là mấy.
Chịu đựng được vài tháng đầu, nỗi cô đơn cũng bắt đầu xuất hiện và gặm
nhấm tôi. Hình ảnh về em khiến tôi không chịu đựng được và lại uống
nhiều hơn. Nhưng mỗi lần uống, tôi lại thấy em xuất hiện trước mặt tôi
với nụ cười hiền dịu. Tôi chuyển sang thuốc lắc. Nhưng cũng không khả
quan là mấy, thường chúng chỉ để lại những cơn đau đầu dai dẳng đến
những ngày sau. Tôi lại nhớ những lần em nấu cháo và pha thuốc cho tôi.
Hẳn bàn tay đó giờ đây đang ve vuốt những gã đàn ông khác. Đau đớn, tôi
dày vò mình trong trăm ngàn cách để cứu bản thân khỏi sự cô đơn nhưng vô vọng.
Cuối cùng, tôi quyết định tìm em. Dù có ra sao đi nữa tôi vẫn tìm em. Tôi muốn được chìm đắm trong dòng sông cuồn cuộn nước ấy.
Tôi đi khắp nơi để tìm em nhưng không thấy. Tôi đến các quán bar khác và hỏi thăm tin tức nhưng cũng không ai biết về em. Em đến và đi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, biến mất khỏi tầm tay của tôi…
Một buổi sáng chủ nhật trong lành, một người phụ nữ trẻ đến tìm tôi. Bà
ấy tự xưng là y tá của một bệnh viện và cần gặp tôi. Tôi mở cửa mời bà
ta. Người thiếu phụ nhìn tôi bằng một ánh mắt buồn rười rượi. Rồi bà ta
đưa cho tôi một bức ảnh:
- Chắc anh biết cô gái này chứ?
Tôi nhìn qua và giật mình. Là ảnh của em. Sao bà ta lại có được tấm ảnh này? Chưa kịp mở lời, bà ta nói tiếp:
- Tôi tìm được bức ảnh này trong bóp của cô ta. Trong đó có một bức ảnh của anh và địa chỉ. Tôi mạo muội tìm đến đây để gặp anh…
Nói rồi bà ta chìa cho tôi bức ảnh thứ hai. Là bức ảnh của tôi thời sinh viên mà cô ấy đã vô tình chụp lén. Nhấp một ngụm nước, bà ta nói:
- Cô ấy đến tìm tôi vào một buổi tối mưa bão. Tôi là hàng xóm của cô
ấy, lâu nay tôi biết cô ấy là cô gái hiền lành lễ phép, nên khi cô ấy
đến tôi đã biết là có chuyện chẳng lành. Cô ấy bảo với tôi cô ấy đã có
thai bốn tháng nhưng hiện tại cô ấy không có tiền và cũng chẳng quen
biết ai. Cô nhờ tôi vay tiền hộ và giới thiệu nơi nào có thể phá thai
giúp cô ấy…
Tôi sững người. Khẽ lắc đầu, những nếp nhăn trên trán bà ta nhăn lại. Giọng bà trầm đi, nghe như sắp khóc:
- Tôi đã bảo cô ấy thai bốn tháng là không thể phá đi được nữa. Tôi
đã khuyên cô ấy hết lời nhưng cô ấy không nghe. Cô ấy vay đầu này đầu
kia, cũng được chút tiền. Rồi chẳng biết nghe ai xúi, cô ấy đến một
phòng mạch phá thai không tiếng tăm gì mấy. Khi tôi hay tin và tìm đến
thì cô ấy đã ngất trên bàn mổ. Máu ra quá nhiều nên chúng tôi không kịp
đưa cô ấy đến bệnh viện…
Không kìm được nước mắt nữa, đôi vai bà y tá run lên, và bà bắt đầu
khóc. Tôi như chết lặng đi. Tôi đã quá vô tâm không hề biết được rằng em đã mang giọt máu của tôi. Tôi đã không hiểu được tâm nguyện của em muốn được gắn chặt với cuộc đời tôi. Tôi đã khinh bỉ em chỉ vì em là một con đĩ, mà lẽ ra tôi phải oán trách mình vì chính tôi đã hại cuộc đời em.
Đau xót, khổ sở, tôi nhìn lên bức tường nơi chiếc giường tôi đã từng có
những cơn mê với em. Nắng hắt từ cửa sổ trải xuống giường. Tôi nhớ làn
da trắng hồng khi thiên thần của tôi ngồi dưới ánh nắng. Tôi nhớ những
giọt nước mắt của em khi tôi biến em trở thành đàn bà. Thiên thần của
tôi đã ra đi, mang theo nụ cười và giọt máu của tôi…
Kì lân trên vai tôi chưa bay đi. Nhưng kì lân trong lòng tôi đã không còn nữa…
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.