Anh bảo anh và cô ấy chỉ là anh em kết nghĩa, nhưng với linh cảm của mình em biết tất cả...
***
Em đã chạy hàng chục cây số chỉ để đứng trước ngõ đợi anh, em mặc một chiếc khoác jean nhiều vết bạc, em đeo chéo một chiếc cặp tag, em đội nón.. em gửi xe ở gần đó rồi đi bộ qua cho tiện, em mặc cho làn gió chiều từ con sông trước ngõ khe khẽ thổi qua hàng mi, mặc dầu đôi lúc em cảm thấy nó có gì đấy hơi cay cay, ươn ướt nơi khóe mắt...
Anh bảo anh và cô ấy chỉ là anh em kết nghĩa, nhưng với linh cảm của mình em biết tất cả.. cô ấy và anh, không đơn giản chỉ dừng ở mức độ ấy. Đến khi mọi chuyện vỡ lẽ, anh quay lưng về phía em, đi về phía cô ấy.. Những ngày đầu với em nó thật kinh khủng, em không biết mình có còn đang tồn tại trong cái cuộc sống này không nữa.. cứ như người mất hồn, lúc mơ lúc tỉnh.. Chợt nhận ra, khi ấy em và cô ấy, ai cũng chỉ có một nửa anh, ai cũng chờ đợi anh, chỉ là em đợi anh ở Vĩnh Long, còn cô ấy đợi anh ở Phú Qưới.. cách nhau một khoảng xót xa..
Em đang suy nghĩ vẩn vơ thì thấy anh chở cô ấy ngang qua, dù chỉ là một thoáng rất nhanh hai người lướt qua em, nhưng em nhìn rất rõ trên xe có đến hai nụ cười, một nụ cười khi cô ấy nói với anh điều gì đó, và một nụ cười từ anh mãn nguyện, yên bình biết bao.. Ngộ lạ cho em tự dưng em lại rơi nước mắt, và càng ngộ lạ hơn khi em như ngạt thở trong cái không gian dường như không có em trong đó.. em chết lặng đứng nhìn anh và cô ấy đi ngang qua mình..
Em gửi lại chìa khóa phòng cho cô hàng xóm rồi lặng lẽ ra về, trong ánh hoàng hôn khuất dần, khuất dần vào bóng tối...