Có cái gì trôi đi nhanh quá, cái mà tay chẳng thể với, nắng chẳng thể tới và nước mắt chẳng thể rơi...
***
Là gì nhỉ, mình xa nhau rồi đấy, nhắm mắt và những kỷ niệm ùa về, có khi nào ai đó nghĩ sẽ giữ em ở lại không? Cái sự đến và đi nó là điều quá bình thường của cuộc sống rồi mà sao ai cũng thắc mắc đặt lại câu hỏi đó hàng nghìn lần, để rồi khiến người đối diện lại phải nhăn mặt, cười gượng rồi hẹn câu trả lời vào lần gặp mặt sau. Nhưng có lần gặp mặt sau nữa không, liệu có gì là mãi mãi không, khi mà một câu nói khiến ta cảm thấy yên lòng cũng không.
Tại bài hát buồn hay tại em chẳng thể vui, nụ cười đã tắt lâu rồi, em nhớ anh. Từng ngày trôi qua, nỗi nhớ không còn cồn cào như trước nữa, nhẹ nhàng như thế, ngày nào em cũng nhớ tới anh, ngày nào cũng gửi 1 tin nhắn tới 1 số điện thoại không bao giờ liên lạc được, có đáng không, ai đó vẫn bảo em ngốc. Cứ chờ đợi một điều vô nghĩa, 3 năm qua, em ước gì anh có thể hiểu những gì em đã phải trải qua, hiểu được nỗi đau em đã chịu, hiểu được nước mắt em rơi nhiều như thế nào, ước gì 1 lần anh hiểu được em yêu anh nhiều như thế nào.
Hôm nay trở lại nơi quen thuộc, nơi một thời yêu thương ngọt ngào, nghe ai đó nhắc tới tên anh, nói về anh, em thấy thương anh nhiều hơn. Lang thang, vẫn những con người đó, ngôi nhà đó, em tìm kiếm bóng dáng anh, giọng nói anh... mà sao không thấy. Nước mắt em rơi. Em thấy mệt mỏi, khi ngày nào cũng phải đối diện với nỗi nhớ anh, ngày nào cũng mãi sống trong kỷ niệm, em nhớ đã nói với anh nhiều lần về điều này rồi mà, em thấy mệt... mà sao tay chẳng thể buông. Cứ bắt đầu yêu hết mình bằng cả trái tim rồi lại kết thúc tại đâu và vì sao em không biết nữa, mình còn là gì của nhau không anh. Yêu hết mình rồi lại tự làm mình đau, 3 năm qua, em nhận ra chỉ 1 mình em yêu anh, có ích kỷ không khi em nhận hết yêu thương, nhận hết cả nỗi đau về mình, chỉ 1 mình em cố gắng, anh vẫn vô tâm như thế với mọi thứ, với cả em, với luôn cả tình yêu này, giờ đây chỉ còn là một mối quan hệ không tên.
Anh xa em thật rồi, chính thức xa, xa cả cái yêu thương em cố gắng gìn giữ bao lâu nay. Có những khoảng lặng như thế này, nhẹ nhàng em nhớ anh. Chúng ta đã từng yêu nhau chân thành, đã từng hạnh phúc bên nhau. Chúng ta đã từng có tình yêu thật sự. Nhưng cuối cùng tình yêu vẫn thua, thua hiện thực, thua thời gian, thua áp lực, thua cái tôi trong mỗi chúng ta. Yêu thương mong manh.