Tác giả: Ry Hanna
Mô tả:
Một câu truyện ngắn, nhẹ nhàng.
Một thứ kí ức mơ hồ mà chắc hẳn ai ai cũng có.
#1
Chiều muộn, tôi thả lòng theo từng vòng quay. Mặc cho thứ tăm xe sắc nhọn hay vành bánh rắn thép đua nhau nghiến nát linh hồn. Giữa lòng đô thị loại hai, tôi chôn mình vào dòng người tấp nập, thấy sao bản thân trở nên quá mức thừa thãi…
Thuở bé, tôi mê tít với thứ kẹo Mạch Nha dai dẳng mà ngọt lịm. Thuở bé, cuộc sống không được sung túc và đầy đủ như bạn bè đồng trang lứa nên chỉ với một mẩu kẹo Mạch Nha nhỏ được thưởng, tặng hay cho không thôi cũng đủ làm tôi vui cười cả ngày rồi. Nhiều lúc ngẫm lại thấy sao bản thân thật ngốc. Nhưng lúc ấy mà không ngốc thì đã không phải là trẻ con.
Tình cảm đầu đời của tôi cũng vậy, nó tựa như đầu lưỡi tham lam quấn lấy viên kẹo nhỏ không buông, quấn lấy thứ làm nó mê tít.
Thời còn niên thiếu, tôi say nắng cậu bạn cùng lớp. Kể ra cũng không có gì đặc sắc. Thiết nghĩ, nó chẳng phải là một câu chuyện tình yêu cảm động, sâu sắc hay hấp dẫn gì cho cam. Đơn giản chỉ là một thứ kí ức mà có lẽ ai ai cũng có. Một chút rung động nhẹ khi mắt chạm mắt, một chút bối rối sau khi quay đi và một trời bỡ ngỡ khi phát hiện tâm tình của mình từ ấy cũng dần đổi thay.
Lúc ấy nhỏ tuổi chẳng biết gì, hiện tại tôi cũng đã quên mất rất nhiều thứ. Chỉ nhớ rằng tiết học hôm ấy được nghỉ, cả lớp tự quản và tự chơi với nhau. Tôi loay hoay ngồi nghịch ngón tay, chán rồi lại dỏng tai lên nghe mọi người kể chuyện. Toàn những câu chuyện hài nhạt nhẽo được vơ vét trên mạng xã hội hay những câu chuyện bịa đặt của vài ba cậu bạn sôi nổi.
Bất giác tôi xoay lưng, tính tìm cho mình một vùng trời mới hay một góc nào đó ở riêng mình thì bắt gặp đôi mắt của cậu bạn ở dãy bàn bên cạnh. Chính là trong nháy mắt, hai đứa trẻ cùng tranh nhau một tiêu điểm. Bất chợt, một cảm giác nóng lập tức đánh về phía tôi, cả người chấn động, mặt đỏ, má nóng, lỗ tai cũng nóng. Chúng tôi ngây người nhìn nhau, một khắc trôi qua lập tức sửng sốt như thể bị nước nóng dội trúng. Đột nhiên, cả hai cùng quay đầu mà không dám liếc đối phương thêm một cái nào nữa. Tựa như từ đó về sau, tôi chẳng còn dũng khí nhìn mặt cậu bạn ấy thêm một lần nào nữa.
Những ngày sau đó, dù cho là vô tình hay cố ý, bất kể nơi đâu tôi đều tìm cách tránh mặt cậu bạn ấy bằng mọi giá. Tôi chẳng biết tại sao mình phải làm vậy? Là vì sợ, vì ngại hay vì xúc cảm lạ lẫm nào đó đánh úp con tim? Đã bao lần “lý trí” hỏi tôi rằng: Vì cái gì mà cứ phải khổ như vậy? Vì cái gì? Tôi cũng muốn biết vì cái gì lắm chứ. Tôi cũng muốn biết tại sao mình lại như vậy, tại sao cứ phải lẩn tránh như người có tội, tại sao tôi không thể một lần đứng trước mặt cậu ấy cười đùa hay quậy phá như con quỷ nhỏ thường ngày? Ẩn trong tôi là một ngàn, một vạn câu hỏi “tại sao”. Nó chải dài tựa như cuốn lịch vạn niên không có điểm dừng. Dài vô hạn và xa tít tắp.
Ngày đưa tháng đẩy, tôi lớn dần và chuyển cấp. Hai chúng tôi không còn học chung lớp như thầm tưởng. Hôm ấy trời xanh nắng vàng và có phần chói mắt, tôi ngồi tám chuyện với mấy cô bạn cùng lớp, tình cờ biết được một tin. Là rằng: Vùng trời bao la ngoài kia vừa được người đời thêu dệt lên một chuyện tình tay ba hay như phim Hàn Quốc. Hai cô gái trẻ cùng thầm thương trộm nhớ một chàng trai. Người con trai ấy giải Toán hộ người con gái này thì bên kia phụng phịu, mà quay sang bên kia nói chuyện thì bên này cũng chẳng vui. Một hôm, hai chữ “mệt mỏi” đánh úp xuống đầu người con trai, anh chàng tìm một góc tối và chốn vào đó mà không hay rằng hai cô gái ấy đang ngồi khóc vì mình. Nước mắt mặn chát lăn dài không ngừng nghỉ, tưởng như mất mẹ mất cha, mất hết tất cả.
Tôi ngồi cười cho một câu chuyện tình nhạt thếch, ngồi cười cho sự ngốc nghếch của hai cô gái, ngồi cười khi biết được người con trai ấy là người mình thương và tự cười bản thân. Cười vì biết mình không bằng họ. Dù cho là ngốc nghếch nhưng họ vần biết tranh đấu để giành lấy thứ mình “cần có”. Còn tôi? Tôi chẳng biết gì ngoài hai chữ “trốn chạy”. Vậy lúc ấy không cười thì còn biết làm gì? Chỉ là nụ cười rất nhạt, rất nhạt, tưởng như lý trí điều khiển và cũng chính nó bắt cơ miệng ném ra nụ cười không giống ai này mà thôi.
Rồi dần mọi chuyện lắng xuống, tôi vẫn tiếp tục tránh mặt cậu bạn ấy như một thói quen. Người ta thường nói: Đã là thói quen thì rất khó bỏ. Vậy cậu ấy có khi nào là thói quen của tôi? Nhiều khi tôi tự đùa bản thân như vậy, tự đùa để rồi tự cười một mình.
Lại một lần nữa tôi nghe được tin về cậu bạn ấy. Lần này không phải là chuyện tình tay ba thêm mắm đổ muối mà là chuyện “tình củm” gà bông có thực. Người con gái ấy không phải là một trong hai cô gái ngày trước mà là một người con gái có đôi mắt to tròn dễ thương. Lúc ấy chẳng hiểu sao tôi không thể cười nổi, dù là cười nhạt. Bởi… vốn dĩ trong thâm tâm tôi biết rằng: Khoảng thời gian vừa qua, mọi thứ chỉ là tôi tự tưởng tượng ra, là tự tôi thêu dệt, là tự tôi phong vương phong tước cho mình. Chứ chẳng phải cậu ấy chừa lại một góc nhỏ trong tim cho tôi đâu. Cũng chẳng phải cậu ấy chốn tránh hai bạn nữ đó vì tôi hay vì ánh mắt hời hợt ngày ấy.
Có lẽ ngày ấy, do tôi ngồi bàn trên nên khi quay xuống lọt vào tầm mắt của cậu ấy là lẽ đương nhiên. Có lẽ ngày ấy, với cậu, tôi cũng chỉ như mọi người trong lớp, vô tình thoáng qua rồi vội vàng quay đi, không hơn không kém. Có lẽ ngày ấy, chỉ một mình tôi đỏ mặt, chỉ một mình tôi đánh rơi trái tim nơi đó.
Thật nực cười làm sao, tôi đã sống với cái ảo tưởng ấy bao năm. Để rồi giờ đây, sự thật bày ra trước mắt, trần trụi đến mức hoang tàn. Tựa như có người cầm dao hung hăng cứa vào tim từng nhát, từng nhát không thương tiếc.
Trống trường điểm, tôi guồng chân đạp xe qua từng đoạn đường thân thuộc. Bất giác, lướt qua tôi là thân ảnh cao gầy ấy. Ngồi sau xe, một cô gái với mái tóc đen buông xõa dài thướt tha. Trông thật đẹp đôi! Vô tình, tôi đánh rơi một tiếng thở dài. Để tâm trạng trôi theo mạch cảm xúc, tôi thả lòng theo từng vòng quay. Mặc cho thứ tăm xe sắc nhọn hay vành bánh rắn thép đua nhau nghiến nát linh hồn. Giữa lòng đô thị loại hai, tôi chôn mình vào dòng người tấp nập, thấy sao bản thấy trở nên quá mức thừa thãi…
#2
Chiều nắng nhạt, tôi vô tình chạm mặt cậu ấy trên sân thể dục, ngẩn người tự hỏi đã bao lâu rồi tôi mới lại nhìn thấy cậu? Một tháng, hai tháng hay từ cái ngày tôi cảm thấy mình bỗng trở nên thừa thãi giữa xã hội xô bồ? Đùa vậy chứ chẳng ai thiếu ai là không sống nổi, chỉ có thiếu tiền mới thừa sống thiếu chết mà thôi. Tôi cũng vậy, tôi vẫn sống tốt, tốt rất tốt. Chỉ là một vài nếp sống đã dần đổi thay, từ khi nào tôi cũng không rõ nữa.
Ngồi xếp bằng trên sân, tôi chống cằm ngồi nhìn chằm chằm người con trai trước mặt. Nếu là trước kia, dù có cho tiền vàng hay kề dao sát cổ uy hiếp tôi cũng sẽ không bao giờ dám nhìn trực diện cậu ấy. Tôi chỉ dám nhìn cậu từ phía sau hay ở một góc độ nào đó mà “thần không biết, quỷ không hay” lén lút quan sát song cười thầm.
Nếu là trước kia, nhác thấy bóng dáng cậu ấy trong vòng bán kính mười mét. Dù muốn hay không tôi cũng sẽ như một cái máy được lập trình sẵn. Lúc nào cũng dõi mắt theo bóng lưng cao gầy mang đôi nét thân thuộc trước mắt để rồi lén nhìn, lén cười, lén hậm hực.
Nếu là trước kia, dù có đang cười nói vui vẻ với bạn bè vui vẻ đến mấy. Tôi cũng sẽ im re nếu cậu ấy đột ngột xuất hiện trước mặt, tự nhiên như không bước vào cuộc vui của mình.
Nếu là trước kia, dù cho có muốn nghe bạn bè kể chuyện trên lớp trên trường của cậu đến mấy. Tôi sẽ dùng thái độ hời hợt nửa vời ngồi nghe, mặc xác tim gan đánh trống kêu gào rằng mình vui muốn chết.
Nhưng rồi suy cho cùng, nó cũng chỉ còn là giả thiết “nếu và nếu”. Mà những khi con người nói “nếu” thì thời khắc đó với họ chỉ còn là hồi tưởng, là chân trọng, là không cách nào tìm lại được nữa!
Nâng tay lên chắn ngang vệt nắng nhạt buổi chiều, tôi cụp mi tự hỏi lòng từ bao giờ mình lại trở nên thế này? Từ bao giờ mà tôi lại xấu tính đến mức nếu có ai đó trong lớp để ý, bạn bè xung quanh đánh tiếng hộ hắn liền thấy phản cảm, không vừa lòng? Từ bao giờ tim đã thôi không đập thình thịch và từ bao giờ đã thôi không còn cái tên nào là cấm kị, là không được nhắc đến?
Thời khắc tôi nhận ra mình có thể ngẩng cao đầu nhìn thẳng cậu ấy như ngày hôm nay là lúc tôi bẽ bàng cười nhạt, dương mắt nhìn theo cảm giác biết “yêu biết thích một người” bỏ mình đi mất. Là đã chẳng còn rào cản trong tâm lý nên cứ thế thản nhiên đối diện. Là nhác thấy tên con trai nào mặt cũng trơ như đá, không có lấy một tia cảm xúc.
Tôi từng đọc một cuốn sách, nó nói thế này: “Đôi lúc người ta không quên được chuyện cũ không phải vì luyến tiếc người cũ mà là hối tiếc cho tình cảm cũ, cho cái tình mà mình dốc hết ruột gan ra yêu nhưng lại rước về quả đắng.”
Tôi cũng vậy, cũng không phải ngoại lệ, tình cảm ấy kéo dài đến tận hôm nay là vì tôi mãi không quên được ánh mắt ngày ấy. Là vì bao nhiêu năm qua, việc dõi mắt theo cậu, lén nhìn cậu đã trở thành một thói quen không phải nói bỏ là bỏ được.
Có những nút thắt, nếu muốn cởi bạn phải tìm người buộc dây. Sau quang thời gian dài mệt mỏi, tôi ngộ ra rằng, thay vì mải miết chạy chốn hay chối đây đẩy cảm xúc thật của bản thân. Từ nay về sau, nếu có ai hỏi đến cậu tôi sẽ cười thật tươi và nói: “Phải, tôi từng yêu bóng lưng một chàng trai.”