Ai mà chẳng có nỗi buồn, hay nỗi đau, đôi khi muốn vứt quách nó đi để cho tâm hồn được thanh thản, mà lí trí lại không nghe lời, vẫn cứ ôm trọn cả nỗi đau vào người, có những nỗi đau thấu sâu vào tâm hồn, một vết nứt thời gian không ngừng rỉ máu và sẽ chẳng bao giờ lành.
***
"Buông ra đi em, sẽ đau lắm đấy, đừng tự mình mạnh mẽ nữa, hay để anh ôm nỗi buồn đó cùng em."
Đã bao giờ em tự hỏi bản thân mình rằng, tại sao em cứ phải giả vờ mạnh mẽ, em ghì chặt nước mắt vào sâu trong khóe mắt đang dần đỏ hoe lên, em mím chặt đôi môi đang run lên vì đau đớn, chẳng phải đau đớn về thể xác tầm thường kia, mà là sự đau đớn trong tâm hồn, trong chính con người mỏng manh yếu đuối của em...
"Buông ra đi em và nắm lấy tay anh này..."
Đã bao lâu rồi em chưa ngắm nhìn mình trong chiếc gương kể từ cái ngày em mất dần niềm tin vào thế giới này và cả thứ gọi là tình yêu trong em đã nguội lạnh, bao lâu rồi em không đụng đến son phấn chỉ để làm đẹp bản thân, bao lâu rồi em chưa ngắm nhìn mình đã thay đổi ra sao, chiếc gương đang bám bụi thời gian vì em chẵng mãi soi hình bóng của em vào nó, đôi mắt em đang bị vấy bẩn bởi màu của đau buồn, mái tóc dài đen óng của em nay chẳng còn lay động mỗi khi em khẽ đưa bàn tay hất tung để mái tóc bay nhè nhẹ, giờ đây nó chỉ là một mớ bù xù hỗn độn như chính tâm hồn em vậy, rối ren là cằn cỗi, nhìn vào gương và soi bóng mình vào đó đi em... Nhưng có lẽ quá muộn rồi em nhỉ !!
"Buông ra đi em và hãy yêu lấy bản thân mình..."
Em có nhớ cái ngày mà em còn cười tươi rạng rỡ dưới ánh nắng vàng hoe, tóc em tung bay giữa mùa thu đầy gió, cái ngày mà em còn hạnh phúc, em còn niềm tin, em còn yêu cuộc đời, và hơn hết là cái ngày mà em còn yêu quý chính bản thân mình, em cùng chiếc xe đạp chạy chầm chậm khắp mọi nẻo đường tràn ngập lá vàng, tiếng cót cét phát ra mỗi khi e dùng chân đạp lên bàn đạp hòa vào giữa khung cảnh thu vàng rực rỡ, em đưa đôi mắt màu nâu đỏ dõi theo từng chiếc lá rơi rụng giữa bầu trời và em bảo " khoảng khắc đẹp nhất của một chiếc lá là dường như khi nó sắp rời xa cành, nó vẫn toát lên trong nó một vẻ đẹp nhẹ nhàng, bay nhè nhẹ và chầm chậm trước khi đáp xuống mặt đất vĩnh hằng "
"Buông ra đi em, và để tâm hồn em được nhẹ nhàng và thanh thoát như chiếc lá rời cành "
Em biết không, là con gái em không cần phải tỏ ra mình mạnh mẽ, em cứ khóc nếu em muốn, em cứ gục ngã nếu em yếu lòng một giây phút nào đó, hãy yếu đuối nếu em muốn, và sau đó em sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. mạnh mẽ chấp nhận hiện tại, mạnh mẽ thay đổi chính mình, và hơn bao giờ hết em mạnh mẽ để em lại yêu chính bản thân mình lần nữa. yếu đuối cũng có phần tốt nhưng đừng để cái yếu đuối của em chiếm cả phần linh hồn trong em cô gái ngốc ạ, hiểu chứ !!!
"Buông ra đi em, và khóc đến khi e không còn giọt nước mắt nào, khi đó em sẽ thấy mình mạnh mẽ trở lại "
Tôi gặp em vào một buổi chiều mưa hối hả, em loay hoay trên chiếc xe đạp cũ kĩ, vội vã em tấp vào mái hiên gần đó, mưa làm ướt hết cả vạt áo, dường như em chẳng bận tâm lấy điều đó, em đưa đôi bàn tay nhỏ bé của em ra nâng từng hạt mưa đang rơi hối hả xuống mặt đất, ánh mắt màu nâu đỏ của em như xoáy sâu vào tận trong những hạt mưa trong suốt, lung linh và huyền ảo, mái tóc em khẽ lay động khi trời trở gió
"Buông ra đi em, và hãy là cô gái hồn nhiên như anh từng biết "
Tôi yêu em, tôi yêu mái tóc đen óng ả của em tung bay trong chiều gió mùa thu vàng đỏ, tôi yêu đôi mắt màu nâu đỏ của em mà mỗi lần nhìn vào tôi chẳng thể dứt ra được, tôi yêu đôi môi chẳng cần son của em vì đôi môi ấy đã tự mình khoác lên một màu hồng tự nhiên, tôi yêu cái vẻ trẻ con và hồn nhiên trong em đến lạ kì, mỗi lần tôi trộm nhìn em là mỗi lần tôi tự cười, cả đời tôi chưa cười nhiều đến thế với bất kì ai tôi từng gặp mặt hay chỉ là lướt ngang qua nhau trên con phố
"Buông bỏ nỗi đau đi em và hãy để tôi xoa dịu nó và để tôi yêu em "
Cái ngày mà em bị tai nạn giao thông, cũng chính là ngày mà đôi mắt màu nâu đỏ của em không còn nhỉn thấy ánh sáng được nữa, em chẳng còn có thể tận mắt nhìn những chiếc lá hay những giọt mưa rơi nữa, cũng từ ngày đó em mất hết cảm xúc, em lạnh nhạt với tất cả mọi thứ xung quanh, em cáu gắt hơn khi thứ mà em chạm vào mà em chẳng thể biết nó là vật gì... đôi mắt em vô hồn nhìn mọi thứ xung quanh trong một màn đêm tĩnh lặng, em luôn cảm nhận rằng có người luôn đứng phía sau em, nhưng khi em quay lưng lại em vẫn không biết được là ai, người đó là anh người âm thầm đứng phía sau cuộc đời của em.
"Buông bỏ đau buồn đi em và hãy chấp nhận hiện tại, những ngày tháng cuối cùng... "
Dường như cuộc đời vẫn không buôn tha em một giây phút nào, ba tháng sau kể từ khi em không thể nhìn mọi thứ bằng mắt của mình nữa, bác sĩ chuẩn đoán em đã bị ung thư thời kì cuối, em hôn mê suốt một tháng sau đó, thân thể em nằm bất động trên chiếc giường trã ga trắng toát, nhìn em mà anh đau đớn từng ngày, cuộc đời bất công với em đến vậy sao em, hằng ngày anh điều ngồi kề cạnh em đọc cho em nghe những trang sách mà anh viết về em hay những mẫu truyện về tình yêu và nghị lực, anh hèn nhát khi chỉ dám nói lời yêu em trong khi em đang hôn mê, anh cố gắng mỗi ngày với hi vọng mong manh vì anh tin rằng em sẽ nghe thấy được anh và thức giấc, em ngủ đã quá lâu rồi cô gái của anh....
Cái ngày em thức giấc sau chuỗi ngày dài đăng đẳng, mọi nỗ lực anh cố gắng điều được đền đáp, lúc em choàng tỉnh giật mình thức giấc là lúc anh đang ngủ thiếp đi vì mệt mỏi sau những ngày túc trực bên cạnh giường bệnh của em, trong giấc ngủ say anh nghe được giọng nói của em là do anh ảo giác hay đó là sự thật, giọng nói em còn chưa tròn tiếng do không nói đã quá lâu " những mẫu truyện anh kể hay lắm, cảm ơn anh vì sự cứng đầu, đã đến lúc em phải buông bỏ đau buồn và trở về thành em của ngày trước, thành người con gái mà anh đã đem lòng yêu thương từ bao giờ, em đã giành quá nhiều thời gian cho u buồn mà không biết rằng phía sau cuộc đời em có anh "
Thức giấc nửa mê nữa tỉnh, quay sang nhìn em, không thấy em nằm đấy nữa, anh cuốn cuồng chạy đi tìm em, anh hỏi vị bác sĩ rằng em ở đâu. "Cô gái ấy đã thức giấc, quả là một kì tích. Nhưng cô ấy đã ra đi mãi mãi, cô ấy để lại cho anh một bức thư mà cô ấy nhờ tôi viết ra". anh như ngã gục xuống, cả cuộc đời anh như sụp đổ, lặng lẽ anh mở bức thư chứa những dòng cuối cùng của em "em đồng ý..."
Giá như anh nói lời yêu em sớm hơn thì bây giờ em đã không phải rời xa anh, giá như anh không hèn nhát chỉ biết đứng phía sau nâng đỡ em thì có lẽ bây giờ đã khác.
Lúc em buông bỏ mọi đau buồn cũng là lúc em rời xa anh, rời xa cuộc sống này, em rời xa cả mùa thu vàng lá, rời xa cả những ngày mưa tầm tã...
"Buông bỏ nỗi đau đi nhé em, để tâm hồn em được nhẹ nhàng như những chiếc lá mùa thu sắp lìa cành khoảng khắc đẹp nhất mà em từng bảo "
Viết cho những cuộc tình chẳng thể nói nên lời...
Người nắm giữ những nỗi buồn