Có cần những lý do

Posted: Thứ Năm, Ngày 11-05-2017, : 987.

Quán vắng. Và chỗ ngồi quen thuộc.

Tôi chậm rãi đốt từng cây nến, cẩn thận cắm lên ổ bánh kem to xụ.

Hai mươi cây.

Tất cả đều đang cháy dần. Rực rỡ và lung linh dưới ánh đèn mờ ảo của quán.

Bản nhạc “No promisses” vang hoài vang mãi, rồi dừng hẳn.

Tôi nhìn màn hình điện thoại, lưỡng lự rồi gọi lại.

Bản nhạc lại như thách thức.

Không ai bắt máy.

Những ngọn nến đang cháy đến những nấc cuối cùng.

Tin nhắn “Anh không đến được, xin lỗi em. Nay kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng anh. Mai anh đền cho em nhé”.

Tôi nhếch miệng. Kỉ niệm ngày cưới. Sao anh lại chọn cưới ngày cái ngày tôi chào đời thế này hả?

Anh phục vụ nhẹ nhàng đến “Em ơi, tới giờ quán đóng cửa rồi”.

Tôi gật, đặt tiền xuống rồi đứng dậy.

- Còn cái bánh này thì sao em?

- Anh cứ giữ hộ em, bữa nào em lấy…

- Ok! Anh ăn được chứ?

- Tùy anh…

Anh phục vụ thôi cười. Tưởng tôi nói giỡn. Tôi vội chạy đi trước khi anh kịp nhìn thấy giọt nước mắt đang lăn trên má.

Tôi đến góc đường quen thuộc lúc nào không hay. Ngay ngã tư Pastuer và Lý Tự Trọng, đi vài chục mét theo hướng Lý Tự Trọng, gần tới Vicom, có một địa điểm lý tưởng cho tôi tự kỉ. Tôi bước đúng năm bậc thang, rồi ngồi xuống, ôm cái giỏ xách và chống cằm nhìn ra đường. Mười hai giờ đêm. Lác đác vài người qua lại, cái quán café Thức bên đường Pasteur thì đang ồn ào khỏi phải nói. Tôi cũng có đến đó vài lần. Nửa đêm, hát vu vơ cùng một anh ca sĩ nghiệp dư, trò chuyện cùng vài bạn bên đại học RMIT.  Còn thì tôi đến quán ngồi một mình, đem bài vở ra nhấm nháp.

Hai chiếc xe máy lướt qua cùng tiếng cười giòn giã. Những cặp tình nhân đi chơi khuya về. Tôi ôm đầu gối. Cái se buốt của đêm khuya Sài Gòn khiến tôi co người lại. Một thứ ác cảm ngọt ngào.

Tôi quen anh được hơn năm tháng.

Anh đáng tuổi chú tôi, nhưng không hiểu sao, ngay khi nhìn thấy anh, tôi đã linh tính rằng giữa chúng tôi có một ràng buộc nào đó.

Anh bốn mươi.

Và tôi mới hai mươi, à, thời điểm đó thì chưa,tôi chỉ mới mười chín rưỡi và là một con nhóc đang vật vã làm sinh viên năm hai tại trường mỹ thuật.

Tuổi tác đôi lúc chẳng có vấn đề.

Ngồi chán một hồi, tôi quyết định ra quán Thức. Biết đâu Tony có ở đó và tôi có thể xin ké một điếu Marlboro hay Esse gì đó, rồi ngồi ngắm anh cầm cây guitar nghêu ngao vài bản Trịnh. Tôi không nghiện thuốc lá, chỉ là lâu lâu cũng bày đặt phì phèo vài hơi cho thiên hạ thấy ta đây cũng là dân nghệ sĩ.

Quán đông quá. Tôi đành ngồi ngoài lề đường. Chẳng thấy Tony. Thôi thì ngồi mình vậy. Bé Nu theo thói quen đem ra cho tôi một ly café sữa đá. Tôi hút một hơi hết sạch. Đó cũng là sở thích quái đản của tôi. Người ta bảo café là phải nhấm nháp từ từ mới thẩm thấu được hương vị của nó. Tôi thì chẳng cần. Cứ đưa lên miệng, rột một cái là xong hết ly café.

Tôi ngồi đó, nhớ đến cái bánh kem của mình rồi lấy điện thoại nhắn tin cho anh phục vụ. Đằng nào thì cũng nên bảo anh là em nói thật đấy, anh ăn hộ cái bánh kem đó đi, coi như anh mừng sinh nhật em. Đáp lại tin nhắn của tôi là gương mặt buồn kèm lời nhắn chúc mừng sinh nhật.

Tôi cầm điện thoại, lưỡng lự rồi bấm tắt nguồn, nhìn dòng người lác đác. Chắc giờ này anh đã đóng xong vai trò của một người chồng, người cha hoàn hảo trong gia đình. À mà chưa nhỉ, còn phải ngủ bên cạnh vợ con nữa chứ. Nước mắt ứa ra tự lúc nào. Anh thì vui vẻ hạnh phúc đấy, có biết rằng có một con nhóc đang ngồi đây và rơi nước mắt vì bị anh bỏ rơi đâu.

Hai mươi tuổi. Niềm đam mê cháy bỏng là vẽ và ước mơ mãnh liệt là được ở bên cạnh anh. Nghe có vẻ điên rồ và ngốc nghếch! Vậy mà tôi đã điên rồ và ngốc nghếch như thế đấy. Các bức hình kí họa về anh tràn ngập các tập vẽ, những chi tiết của khuôn mặt đều được tôi ghi lại tỉ mỉ trong các bài tập nhanh của mình, cả bàn tay gân guốc và chai sần của anh cũng vậy. Anh là một nhiếp ảnh, sống cuộc đời của một gã lãng tử đi mây về gió ung dung tự tại, và vẫn đóng vai trò tốt của một người đàn ông mẫn cán. Có nhiều lúc, tôi hỏi, sao anh có thể làm tốt từng ấy việc. Anh chỉ mỉm cười.

- Đến khi nào em đủ lớn, em sẽ thấy rằng một người lớn là một người vĩ đại. Họ có thể làm tốt việc ở cơ quan, việc làm thêm hoặc việc tay trái, rồi việc gia đình, việc họ hàng, việc bạn bè. Nói chung là họ chu toàn tất cả những nhiệm vụ mặc nhiên của họ và họ trở thành một tấm gương sáng cho những người không thể chu toàn bằng họ. Nhưng đằng sau đó là một sự mệt mỏi, chán ngán và nhiều khi chỉ cần nghĩ tới là muốn phát ốm lên được, nhưng họ vẫn phải làm. Vì sao ư? Vì họ là người lớn, ngoài việc sống cho mình thì họ còn phải sống cho gia đình mình, họ hàng mình, gia đình vợ chồng của mình rồi phải giữ mối quan hệ với bạn bè các kiểu…Nói chung là khi nào em đủ lớn em sẽ hiểu.

Khi nào em đủ lớn? Nghĩa là với anh, hai mươi tuổi chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, vẫn còn sự bảo bọc của gia đình, đi học xa nhà mấy trăm cây số cũng chỉ là hình thức. Ừ, chắc vậy.

Tôi lắc lắc ly café chỉ còn lại đá. Nó kêu vài tiếng lạo xạo. Bé Nu rót cho tôi một ly nước lọc. Tôi lại nốc sạch, rồi lôi cuốn tập vẽ ra. Lật từng trang, hình ảnh của anh đầy rẫy, mái tóc, gương mặt, bờ vai, đôi tay…chỉ còn thiếu đôi mắt. Tôi nhìn những hình ảnh ấy hồi lâu rồi lấy bút chì và quyết định vẽ đôi mắt của anh.

- Hey cô bé! Nay làm bài nữa hả?

Tôi ngẩng lên. Tony vừa đặt thùng make up xuống, tai đeo headphone. Tôi cười.

- Đôi mắt đẹp đấy, nhưng sao buồn vậy?

- Em thích thế….

Tony cười.

- Nay Thắng không ra hả?

- Dạ, em không biết. Lúc em tới thì đâu thấy ai đâu.

Tony rút bao thuốc, ngậm một điếu, rồi chìa bao thuốc cho tôi. Tôi lắc đầu. Tôi mà hút thuốc lúc này chắc ngồi khóc nấc lên được quá. Tony cất bao thuốc, lại lắc lư theo nhạc. Thế giới của Tony là vậy, một mình anh và chiếc Iphone nghe nhạc. Vậy mà tôi chưa bao giờ thấy anh buồn.

- À, chúc mừng sinh nhật bé nhé!

- Sao anh biết?

- Trên facebook còn gì…

- Cám ơn anh!

- Uống matcha nhé?

Tôi gật. Thỉnh thoảng nhâm nhi một ly matcha vào giữa đêm về sáng cũng hay hay.

Tôi xoay xoay ly matcha, nhìn chăm chăm vào đôi mắt mình vừa vẽ. Buồn, đẹp và đang xoáy vào tâm can tôi.

- Tony, người yêu anh đâu rồi!

Hơi bất ngờ với câu hỏi của tôi, nhưng Tony vẫn cười.

- Uhm, anh ấy đi xa rồi…

- Em xin lỗi…

- Có gì đâu…Anh ấy sang Mỹ định cư cùng gia đình.

- Anh này, làm em cứ tưởng…

- Haha…

- Anh có muốn anh ấy quay lại không?

- Không em! Có những con người, ta chỉ được gặp trong đời, và với ta thế là đủ rồi. Dù thời gian có thay đổi thì cũng vậy thôi. Để nhớ nhau và sống với những kỉ niệm đẹp đôi khi còn dễ chịu hơn là ở cạnh nhau nhưng không thể chạm vào nhau, đau khổ lắm…

- Tony yêu người đó lắm đúng không?

- Dĩ nhiên! Tới giờ phút này thì anh chưa bao giờ yêu ai nhiều như anh ấy.

Rồi đột nhiên, Tony quay sang hỏi tôi.

- Sao, cô bé yêu ai à?

- Không hẳn, em hỏi vậy thôi!

Rồi mỗi người lại chìm đắm vào thế giới riêng của mình. Nhìn đôi mắt ấy, tôi có thể thấy gương mặt anh đang yên giấc ngon lành bên người vợ và đứa con nhỏ với gương mặt đượm buồn.

Niềm hạnh phúc đôi khi đâu phải dành cho ta…

….

“Chiều chủ nhật này đi làm mẫu cho anh nhé, chủ đề gốm”

Tôi không vội trả lời. Một phần vì vẫn còn tức vụ anh bỏ bê sinh nhật tôi, phần vì tôi đang tự nghiệm lại xem tôi là gì trong trái tim của anh.

“Đừng nói là còn giận anh đó nha”

Giận làm gì. Tôi và anh có là gì của nhau mà giận nhau. Tôi làm mẫu cho anh, anh trả tiền cho tôi. Hết. Mối quan hệ công việc hoàn hảo không ràng buộc.

- Lớp mình đi phượt Vũng Tàu nhé! Ai tham gia đăng kí cho Huỳnh. – Lớp trưởng Hân thông báo.

Được nghỉ ba ngày nên lớp tôi nghĩ ra trò đi phượt biển, sẵn ghé thăm nhà của bạn bí thư trong lớp. Tôi đăng kí luôn. Huỳnh hớn hở cầm danh sách.

- Hai mươi hai mạng! Phen này nhà mày tiêu rồi nha Phát!

Phát - bí thư cũng nhanh nhảu.

- Lo gì, không đủ giường thì mình ngủ đất, tình thương mến thương mà.

- Giờ chia công việc chuẩn bị đi nha – Huỳnh trầm ngâm – đi xe đò thì bất tiện, đi xe máy liệu có đủ không?

- Mười một chiếc xe máy là quá ok rồi. Không thì thêm hai chiếc chở đồ là xong, lớp mình dư xe – Hân ý kiến.

- Rồi. Vậy để tôi lên danh sách các việc cần làm rồi mọi người xem và chia nhau nha.

Cả lớp háo hức chờ ngày nghỉ.

Và…

Nơi tôi đến là lò gốm, địa chỉ mà anh đã nhắn.             

- Phong, em có mang áo bà ba không?

Câu đầu tiên anh hỏi khi thấy tôi là vậy. Tôi gật.

- Thay đi rồi ra đây! Nhanh nha!

Tôi vào thay đồ như một con rô-bốt luôn được lập trình theo mệnh lệnh của ông chủ, đến khi bước ra thì đã thấy vợ và con anh líu ríu theo sau. Tôi đã thấy ảnh gia đình anh nên không có gì ngỡ ngàng.

- Giới thiệu với em đây là Phong, sinh viên đại học mỹ thuật. Đây là Linh, vợ anh và bé Songoku con anh.

Tôi gật đầu chào chị, thằng bé cũng ê a chào lại tôi. Anh đâu cần giới thiệu rõ ràng như thế. Vợ con anh ra sao làm gì như thế nào, anh kể cho tôi nghe đến mức tôi thuộc như tiểu sử. Cái anh cần giới thiệu là tôi đây nè, một con nhóc ngô nghê và nghe lời anh một cách vô điều kiện. Mà thôi, trước chân dung hạnh phúc của gia đình anh, tôi có là gì đi nữa thì cũng trở thành vô hình. Anh bế con, nựng con, rồi lấy sữa cho con uống, xong lại chụp ảnh cho vợ con. Anh làm rất tốt công việc của một người cha, người chồng, quên luôn rằng tôi đang hiện diện.

Tôi nhìn anh làm tất cả những việc đó, lòng trống rỗng. Sao anh lại ác với tôi đến thế? Chứng kiến hạnh phúc của một gia đình và nghĩ đến viễn cảnh anh mệt mỏi với chính họ mỗi khi về nhà mà phải cố gắng tỏ ra mình hạnh phúc. Lằng ngoằng quá. Người lớn thật giả dối và phức tạp.

- Em chụp giùm gia đình anh một kiểu nha!

Tiếng của anh làm tôi giật mình. Tôi đứng lên, cầm cái máy ảnh rồi ngắm. Anh cười đẹp thật, đôi mắt cũng đẹp. Nhưng sao nó buồn quá. Tôi những muốn chạy đến ôm lấy anh, để hứng trọn nỗi buồn đó vào mình. Nhưng không! Bên cạnh là vợ con anh cơ mà, vì họ mà anh lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ. Liệu chị vợ có biết không? Hay biết mà cũng làm lơ vì bản thân chị cũng đang phải gồng mình đóng tốt vai trò của một người vợ chuẩn mực trong gia đình.

- Xong chưa em, lâu vậy?

Chị Linh nói làm tôi lúng túng. Tôi canh nét rồi bấm chụp. Ai cũng tươi rói và rạng rỡ. Tôi ước gì có cái máy có thể soi thấu tâm can con người qua từng bức ảnh, chắc họ sẽ ngạc nhiên rằng sao nó héo queo quắt và khô quạnh, trái ngược hoàn toàn với những gì họ thể hiện bên ngoài.

Buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ. Chị Linh luôn miệng khen tôi diễn xuất tốt, thể hiện được thần thái cần có mà không cần phải hướng dẫn nhiều. Dĩ nhiên, tôi phải là một diễn viên xuất sắc mới có thể tỏ một thái độ bình thản như không trước vợ và con của người đàn ông tôi luôn ước ao ở cạnh. Bé Songoku luôn miệng đòi ba dẫn đi vườn thú, anh thì cười bảo rằng ba xong việc rồi đi. Câu đó có nghĩa là, ngày hôm nay lại là ngày anh dành cho gia đình, và dĩ nhiên, gia đình anh đâu có bao gồm tôi.

- Em với con ra đó mua vé rồi vô trước đi, anh gửi mấy file ảnh cho ban biên tập rồi qua sau.

Chị Linh có vẻ không hài lòng, nhưng khi thấy thái độ thích thú và hớn hở của Songoku, chị đành đồng ý.

Anh dẫn tôi vào một quán café gần đó. Mở cái cặp táp to phồng, anh đưa ra cho tôi một hộp quà.

- Sao anh nói là gửi file cho ban biên tập.

- File thì lúc nào gửi chả được, cả tháng nữa mới lên bài cơ mà.

Hóa ra anh còn diễn giỏi hơn cả tôi nữa. Nhưng, ngồi bên anh, tôi không thể nào bắt mình ngừng quan sát anh. Từ mái tóc, bờ vai, đôi môi, gương mặt…dường như tôi sợ rằng chúng sẽ biến thành một cái gì khác, không giống với những gì tôi đã từng ghi nhận. Tôi cẩn thận quan sát và ngắm nghía, lẩm nhẩm trong đầu rằng quầng mắt anh thâm hơn, trán anh đã có nhiều vết nhăn hơn, tóc đã có thêm mấy sợi bạc. Tôi chỉ thiếu nước tận tay sờ nắn xem cấu tạo của chúng có còn vẹn nguyên nữa hay không mà thôi.

- Uống nước đi chứ. Bộ lâu quá không gặp sợ anh biến chất hay sao mà nhìn dữ vậy?

Tôi không nói gì.

- Anh xin lỗi! Bữa đó vợ anh đột ngột đòi tổ chức kỉ niệm bên nhà ngoại, mọi người tới nhậu đông đủ tới khuya, anh không chuồn được. Mà hôm đó chắc Tony hay Thắng cũng ra mà phải không?

Anh lúc nào cũng thế. Cứ xin lỗi, cứ nghĩ rằng thế giới của tôi còn nhiều người khác nữa, những người mà tôi kể cho anh nghe. Anh đâu có biết rằng, cả thế giới của tôi chỉ có anh, một mình anh.

- Tuần sau có chuyến Vũng Tàu, chủ để biển, em đi nhé.

- Anh gọi Nhung đi – tôi buột miệng.

- Nhung sao bằng em được.

Về khoản này thì anh đúng. Tôi tự tin là mình nổi trội hơn Nhung. Nhung học lớp diễn viên bên một trường đào tạo điện ảnh. Không hẳn đẹp, nhưng có duyên. Không cao, nhưng thu hút mọi ánh nhìn nhờ vẻ đặc biệt không lẫn vào đâu được của gương mặt. Nhưng để thể hiện một ý đồ nào đó của nhiếp ảnh thì Nhung thua tôi xa lắc. Vẻ ưa nhìn bên ngoài và vẻ đẹp của từng shot ảnh không phải lúc nào cũng giống nhau. Tôi không đẹp, không cuốn hút như Nhung, nhưng những gì tôi thể hiện qua từng concept luôn được đánh giá cao. Vậy đấy!

- Nhá? – anh nhắc lại câu hỏi

- Không – Tôi cương quyết, nhưng đã có phần xuôi xuôi.

Anh phì cười.

- Em giận lâu hơn anh tưởng.

- Em có giận đâu… Mà em có là gì đâu mà em giận, hứ!

- Ra là thế, nên mới giận…

Anh lại cười. Đáng ghét thật.

- Nè! Ai nói em không là gì? Em là người mẫu ảnh của anh. Và anh có quyền mời em đi chụp ảnh mà!

Tôi lại vẫy cờ trắng. Không lý do.

Ngồi trên xe bus về, tôi tỉ mẩn mở hộp quà anh tặng. Một chai nước hoa. Tôi cười khẩy. Và thầm nghĩ xem hôm qua anh đã tặng vợ những gì. Bực thật, tôi hay ghen tuông một cách vô cớ như thế, dù biết thừa tôi chẳng là gì trong cuộc sống của anh. Radio trên xe bus báo đã ba giờ chiều. Chắc anh đang ăn kem cùng vợ và con trong sở thú. Luôn luôn là thế, vì vợ và con anh thích kem, còn anh thì không nhưng vẫn phải giả vờ như mình thích để nuông chiều niềm vui của “hoàng hậu” và “hoàng tử”. Một ngàn lần tôi tự hỏi sao người lớn cứ phải phức tạp như thế, tại sao cứ phải che giấu hết mọi thứ vốn dĩ là của mình để chạy theo một thứ gì đó khác hoàn toàn để làm hài lòng những người mình yêu thương. Nếu đã yêu thương thì phải chấp nhận hết chứ, sao lại có cái kiểu phải từ bỏ những sở thích, thói quen cá nhân để chiều lòng đối phương?

- Khi nào yêu em sẽ hiểu.

Anh hay nói vậy khi tôi đặt câu hỏi về những vấn đề linh tinh đó. Yêu ư? Chẳng lẽ anh không nhận ra rằng tôi yêu anh? Hay anh nghĩ tất cả những gì tôi thể hiện chẳng qua là một sự hâm mộ thái quá giữa một con nhóc sinh viên với một người đàn ông thành đạt. Có lẽ thế quá! Tôi nghĩ vậy. Và buồn.

Tôi cắm đầu vào mớ bài kiểm tra và các bài hết môn, tạm thời quên phắt đi việc anh mời đi chụp ảnh ở biển.

Rồi thì cuối tuần, khi lớp trưởng thông báo lớp được nghỉ nguyên tuần sau, cả lớp tôi òa lên vui sướng. Nghĩa là sẽ có nguyên một tuần thảnh thơi sau bao ngày tháng ngập ngụa trong bài vở và bảng vẽ.

- Xuống nhà Phát chơi không? – Phát rụt rè đề nghị với tôi.

Xuống nhà Phát? Nhắc mới nhớ, lần trước tôi đăng kí xong lại đi chụp ảnh cho anh và bùng cả lớp với lí do “chuyện riêng”, nên dĩ nhiên tôi chưa biết nhà Phát như thế nào.

Mười giây suy nghĩ. Và tôi gật.

Phát thuộc dạng ít nói, nhưng lại là một chàng trai biết quan tâm và lo lắng. Hẹn nhau sáng chủ nhật, tối thứ bảy Phát đã gọi điện và nhắn tin dặn tôi đủ điều. Nào là mang áo tay dài, áo khoác, nón, dép lào, khăn, kem chống nắng…vân vân và vân vân, nói chung là tất tần tật những gì Phát nghĩ là cần cho một cô gái khi đi biển.

Tôi không hiểu sao mình lại gật đầu đồng ý đi xuống nhà Phát thay vì đi chụp ảnh cho anh như mọi khi. Cả chục tin nhắn, các cuộc gọi nhỡ của anh tôi cũng không thèm đáp trả. Chắc là tôi đang tự tạo cho mình một khoảng không gian khác, và thử thách mình rằng ở không gian mới đó, tôi có cảm giác thế nào về anh chăng?

Kệ! Tôi đi! Và trái với suy nghĩ của tôi rằng Phát chỉ rủ mình tôi xuống nhà (tôi còn chưa có thời gian thắc mắc vì điều này) thì tôi chợt nhận ra rằng gần nửa lớp tôi cũng được rủ. Cũng may là tôi mới cắn có nửa trái dưa bở, không thì chắc tôi chỉ có nước chui xuống đâu đó khỏi ngoi lên mặt đất nữa quá.

Sau hơn ba tiếng đồng hồ vừa chạy vừa nghỉ ngơi chụp ảnh dọc đường, chúng tôi cũng tới nơi.

Thành phố này buồn quá. Vắng hoe. Tôi chợt nghĩ nếu mình ở đây một mình thì sao nhỉ? Chắc sẽ buồn chết mất. Chắc sẽ lại nhắn tin cho anh “Ở đây em buồn quá”, “Sao mà nơi này nó buồn thế nhỉ” hay “Anh mà ở đây thì chắc anh chẳng muốn đi đâu luôn vì buồn”. Đó, lại nghĩ đến anh nữa rồi.

Ổn định đồ đạc xong, chúng tôi chia nhau đi tắm rửa thay đồ và chuẩn bị cho bữa trưa. Nhà Phát khá rộng. Nguyên gian ngoài đã đủ cho hai mươi mấy đứa chúng tôi lượn qua lượn lại, sân trước trưng bày quá trời cây kiểng đủ loại và sau vườn thì cơ man là trái cây. Chẳng thế mà lớp tôi hay xuống nhà Phát, có đầy đủ mọi thứ và nhất là có không gian cho mấy chục đứa muốn quậy tới bến và phá phách như quỷ sứ này.

- Biển gần đây không Phát? – Tôi hỏi sau khi đi một vòng quanh nhà.

- Gần lắm, chiều mình dẫn ra…- Phát vừa sắp xếp lại vài đồ đạc để chúng tôi tiện bày biện đồ đạc của mình.

- Chỉ đường đi, Phong tự đi.

- Cũng được, lát nữa nhé.

- Ok!

Tôi xuống phụ mấy bạn nữ nhổ lông gà và làm gỏi, mấy đứa con trai đang hì hục leo dừa và la oai oái khi có một trái dừa vô tình rớt xuống. Tôi chợt mỉm cười. Hóa ra đây là những cô cậu sinh viên. Vậy mà suốt những quãng thời gian vừa qua, tôi cứ mãi lo nghĩ đâu đâu mà quên mất rằng mình cũng là sinh viên, mình cũng là một thành viên trong cái lớp học này.

- Công việc của Phong sao rồi? – Nguyên chợt hỏi.

- À, bình thường thôi.

- Phong sướng ghê á! Làm mẫu ảnh quá trời tiền – Phụng có vẻ ghen tị.

- Mà khó lắm, mày tưởng ai cũng làm mẫu ảnh được hả? – Tiên liếc Phụng

Tôi mỉm cười. Ừ, so với các bạn trong lớp phải chật vật với việc phục vụ, chào hàng thì công việc của tôi có vẻ sướng hơn gấp tỉ lần, lương lại kha khá. Mỗi tháng tôi đi làm chỉ tầm mười ngày nhưng lương có thể cao hơn các bạn làm phục vụ quần quật cả tháng. Những ngày còn lại, tôi nhận làm thiệp cho các nhóm nhỏ bày bán trong một khu đồ handmade mở vào cuối tuần, vậy là có thêm một khoản thu nhập nữa. Nhưng tính đi tính lại thì cũng đa số là nhờ vào anh cả thôi, nếu không quen anh thì làm sao tôi biết mình có khả năng làm mẫu, tôi vẫn phải chạy vạy tìm việc phục vụ hay tạp vụ gì đó rồi cũng nên.

Sau bữa cơm trưa dân dã và ấm cúng, chúng tôi quy định giờ giấc cho buổi cơm chiều và phân công cho hai ngày sắp tới. Phiên tôi vào ngày mai, nên chiều tôi được thong thả tự do. Tôi hỏi Phát đường ra biển.

Hoang tàn quá độ.

Tôi thầm nghĩ khi nhìn thấy những công trình đang bị dỡ bỏ nửa chừng. Những cái ô đầy màu sắc che chắn những cái ghế cũng đầy màu sắc. Nhưng vắng người. Tôi đi dọc bờ biển, sóng vẫn cứ rì rào, chực vồ lấy tôi. Người ta nói không có tình yêu nào bằng tình yêu của sóng dành cho cát, dù bị xua đuổi, dù bị hắt hủi đến cỡ nào đi chăng nữa thì sóng vẫn vỗ về, vẫn ôm ấp, vẫn bảo vệ bờ cát không ngừng nghỉ. Tình yêu của tôi có như thế không nhỉ? Anh có bao giờ xem tôi là “người yêu” đâu, vậy mà lúc nào tôi cũng nghe lời anh, vẫn hoàn thành mọi thứ vì anh, thậm chí có khi tôi thầm ước rằng sao tôi không già đi để xứng với anh. Ngộ thật. Người ta chỉ muốn mình trẻ mãi, vậy mà tôi lại có ý nghĩ điên khùng đó, tất cả chỉ vì yêu anh, muốn được ở bên anh.

Vài người mời tôi ngồi ghế uống nước, vài người mời tôi mua chả hến gì đó mới luộc…tôi chỉ khẽ cười rồi đi tiếp. Vô định. Nhìn thấy tượng Chúa Jesus trên núi Tao Phùng, tôi nảy ra ý định sẽ leo lên đó. Sau khi hỏi kĩ càng đường đi, tôi rảo bước thật nhanh.

Xa dã man! Tôi thầm nghĩ, hèn gì người ta nhìn tôi như nhìn quái vật khi tôi hỏi đường từ bờ biển lên chân núi. Có đường có thể đi xe máy tới chân núi, vậy mà tôi lại chọn cách đi bộ. Hâm thật! Ngồi nghỉ tầm mười phút, tôi bắt đầu bước chân lên những bậc thang đá. Cứ dốc dần, dọc đường có trạm nghỉ, nhưng chẳng hiểu sao tôi hăng đến nỗi đi một mạch cho đến những bậc thang cuối cùng, những chậu hoa giấy được đặt trên đoạn bậc thang cuối cùng đó, một màu hồng dịu. Đẹp quá! Tôi thở thật mạnh, rồi lại tiếp tục đi.

Cởi bỏ đôi giày bata, tôi chợt thấy thật nhẹ nhõm, rồi nhẹ nhàng đi lên những bậc thang để leo lên vai tượng Chúa. Đoạn bậc thang rất hẹp, chỉ một người chui lọt, và tôi lại leo một mạch để tới đích. Khi chui ra khỏi bậc cuối cùng để được đứng trên vai Chúa và nhìn xuống, một cảm giác thật khó tả. Lâng lâng. Nhẹ nhõm. Và thanh thản. Tôi chợt muốn nhắn tin cho anh, nhưng sực nhớ ra là mình không mang theo điện thoại. Thôi kệ, quan trọng gì.

Tôi không biết chính xác ngọn núi này cao bao nhiêu, và tượng Chúa cao bao nhiêu, nhưng đứng từ đây, tôi có thể thấy toàn bộ thành phố, những mái nhà cũng chen nhau lúc nhúc, và biển nữa. Mênh mông. Rộng lớn. Ở đây, tôi nhỏ nhất, và tôi cũng lớn nhất. Gió thốc lên mặt, làm tan những giọt mồ hôi. Tới giờ tôi mới nhận ra là cái áo thun của mình đã ướt đầm, gió thổi vào làm dịu mát hẳn. Tôi là ai nhỉ? Một con nhóc hai mươi tuổi. Yêu vẽ. Và yêu anh. Vậy, anh có yêu tôi không? Tôi không trả lời được. Có thể là yêu đấy, vì anh hay muốn gặp tôi, tạo mọi điều kiện để gặp tôi, cho dù có vợ con anh đi nữa, anh vẫn hợp thức hóa được việc gặp tôi một cách minh bạch, không bị nghi ngờ gì. Tôi chợt thấy tội nghiệp cho vợ anh. Một người phụ nữ hiền thục, nhu mì, là mẫu người ưa những giây phút lãng mạn bên gia đình, và luôn tin tưởng vào người chồng ngày nào cũng bị bủa vây bởi hàng mấy cô người mẫu chân dài xinh đẹp. Nếu tôi là chị, tôi sẽ sao nhỉ? Gào thét? Đòi li dị và lấy quyền nuôi con? Tàn nhẫn hơn có thể từ chối quyền nuôi con và giao lại cho anh, để xem với đứa con đó anh có thể có thời gian tán hươu tán vượn với mấy cô chân dài không. Mà với anh chắc chẳng vấn đề gì, có con hay không với anh thì chẳng quan trọng mấy, bằng vẻ đẹp mã và khả năng ăn nói tuyệt đỉnh kia, anh dễ dàng hạ gục các cô nàng mà. Nếu tính toán một chút nữa thì tố anh lên mấy trang báo, một nhiếp ảnh gia tài hoa và đa tình đã li dị vợ vì người thứ ba, đại loại vậy, mọi người sẽ tẩy chay, sẽ ghê tởm hay khinh ghét anh…. Có hàng ngàn cách đấy chứ, vậy mà chị ta lại chọn cách nhắm mắt cho qua tất cả, vẫn vun vén hạnh phúc gia đình. Khờ thật. Mà ngay cả tôi cũng là một con khờ chính hiệu, khi mà biết rõ về anh như thế vẫn lao đầu vào yêu anh đó thôi.

Tôi trở xuống. Đoạn đường có vẻ dễ dàng hơn. Cũng xế chiều rồi, tôi mà thơ thẩn một hồi nữa chắc cả lớp sẽ nháo nhào đi tìm tôi quá. Tôi có cảm giác tôi lớn hơn bọn bạn trong lớp nhiều lắm. Cùng hai mươi tuổi, nhưng thay vì tận hưởng những năm tháng tuổi trẻ cùng bè bạn cho có “thời sinh viên” thì tôi chẳng hiểu số thời gian đó mình tiêu tốn vào đâu nữa. Đa phần thời gian ban đêm tôi ngồi ở Thức, rồi thì làm bài tập, và phân nửa số thời gian còn lại ngoài việc tới trường là ao ước được gặp anh. Vậy đó! Nên nhìn chúng bạn hồ hởi với các kế hoạch đi chơi đây đó, tôi chẳng ý kiến và chẳng mấy hứng thú, và đại đa số là không tham gia, hoặc tham gia nửa chừng rồi bỏ về vì cảm thấy lạc lõng.

Phát đi kiếm tôi thật. Mồ hôi Phát lấm tấm khi tìm thấy tôi đang như người vô hồn đi trên biển.

- Phong thiệt tình…sao không đem điện thoại theo?

- Ờ, mình xin lỗi, ham hố ra biển quá nên quên mất tiêu…

- Phong đi đâu vậy?

Tôi chỉ lên phía núi, nơi tượng Chúa giờ đây chỉ còn là một đường gạch nhỏ trên nền trời xanh thẳm.

- Hoa sứ trên đó thơm quá… - tôi cảm thán, gỡ gạc cho việc mình đi mà quên điện thoại làm mọi người lo lắng.

- Dĩ nhiên. Lên được tới đó cảm giác thật đã đúng không? – Phát hào hứng.

- Ừ, thấy được nhiều thứ lắm.

- Thứ gì? – Phát có vẻ không hiểu.

- Bí mật - Tôi cười rồi rảo bước qua mặt Phát.

Hai đứa tôi đi sát biển, từng đợt sóng cứ ập vào dưới chân. Chợt tôi ngẩng lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Anh

tôi..

Tại sao?

Giờ tôi mới nhớ ra nay là ngày anh mời tôi làm mẫu ảnh cho concept ở Vũng Tàu. Không ngờ nơi này cũng nhỏ bé đến vậy, tôi lại gặp anh.

Một thoáng bối rối, tôi quay qua nắm lấy tay Phát, giọng cố sao cho tự nhiên.

- Mình về lẹ đi, chắc mấy bạn nấu cơm xong rồi á!

Phát ngơ ngác trong khi bị tôi kéo tuột đi.

Nước mắt. Sao mà mặn chát thế này.

Sải bước trên con đường nhựa, tôi đi trước, Phát đi sau. Im lặng.

- Mình xin lỗi – tôi lí nhí.

- Không sao mà – Phát rảo bước lên ngang bằng tôi – nếu khóc mà thoải mái thì cứ khóc, biển là nơi giữ bí mật tuyệt vời nhất trái đất đó!

Lại im lặng. Tôi có cảm giác muốn quay ngoắt qua và ôm Phát, khóc thật to. Nhưng tôi không làm được, tôi chỉ nấc từng chút một.

- Phong ở lại đây hai ngày tiếp theo nha, đừng bỏ về nửa chừng nha?

- Ừ…

- Chắc nha?

- Chắc mà! Không chạy trốn đâu.

Phát cười. Và tôi cũng cười.

Hai ngày tiếp theo đó, tôi nấu cơm cùng các bạn, tôi dọn dẹp nhà cửa, ra cửa hàng tạp hóa bán hàng phụ mẹ Phát, rồi đốt lửa, rồi chơi đủ trò trên biển. Duy nhất có một điều tôi không làm: tôi không tắm biển. Không phải tôi không đủ tự tin hay ngại mặc bikini (tôi là người mẫu cơ mà), mà vì tôi có cảm tưởng rằng nếu xuống biển, biển sẽ cuốn trôi con người tôi đâu mất, sẽ xóa sạch những gì còn sót lại trong tôi, nhất là những phiền muộn và những kí ức êm đẹp lẫn chua xót về anh. Tôi chưa sẵn sàng cho điều đó.

Phát cũng chẳng hỏi hay nói gì, đơn giản, Phát là người tôn trọng sở thích và ước muốn cá nhân của người khác. Miễn sao mọi người vui vẻ là được, Phát không muốn xen vào đời tư của mọi người.

- Vui chứ? –Phát ngồi kế tôi, cùng tôi ngắm các bạn đang đùa giỡn với trái bóng trên biển

- Vui… Cứ như lần đầu tiên đi chơi cùng các bạn, lần đầu tiên biết cảm giác thời sinh viên nó như thế nào vậy đó!

- Lần sau Phong cứ đi cùng các bạn đi, đừng bó buộc mình nữa, khó chịu lắm.

- Ừ…

Như kiểu một lời hứa. Mà không biết tôi có thực hiện được hay không nữa.

Quán café cũ.

- Anh đã kí vào đơn li dị…

Tôi im lặng, lơ đãng nhìn xung quanh. Quan trọng gì nhỉ?

- Em sao vậy?

- Chẳng sao cả…Anh li dị thì liên quan gì đến em…

- Em tàn nhẫn với anh vậy sao?

Tàn nhẫn. Tôi tàn nhẫn ư? Hay anh tàn nhẫn đến mức không nhận ra rằng tôi tàn nhẫn?

Tôi rảo bước trên con đường lát đá, vòng qua khu Vincom mới xây. Đây là nơi anh hay cùng tôi đến, và tôi làm mẫu cho anh. Còn bây giờ, chẳng hiểu sao nó lại xa lạ với tôi như vậy.

Tôi bước đến sạp báo, chọn một tờ báo chuyên đề mỹ thuật quen thuộc. Cạnh bên là tờ báo về nhiếp ảnh với hình ảnh anh và vợ trên ảnh bìa “Vợ là nguồn cảm hứng của tôi trên con đường nghệ thuật”. Vậy mà nói là li dị ư? Tự nhiên tôi cảm thấy tội nghiệp cho chị, tại sao chị phải cố gắng đến nhường đó chứ? Tại sao chị không dứt khoát cho rồi? Chị trẻ, chị đẹp, dù có làm mẹ đơn thân đi nữa vẫn có nhiều người theo đuổi, hà cớ gì cứ phải chịu đầu ấp tay gối giả tạo với một người đàn ông không thương mình. Hay là tôi chưa đủ lớn để hiểu hết những sự phức tạp của thứ hạnh phúc giả tạo mà thế giới người lớn tự tạo ra cho mình?

Tôi buồn. Một nỗi buồn vô cớ xâm chiếm lấy tâm hồn mình và nó cứ bám riết lấy tôi suốt chặng đường về. Nguyên hai tuần sau đó, tôi tránh mọi cuộc gọi của anh, mọi tin nhắn của anh, những vẫn âm thầm cập nhật tin tức của anh trên blog.

Tin nhắn của Phát. Rủ tôi đến một quán café nào đó mới mở sau giờ học.

Tôi gật.

Và nhận ra rằng Phát chưa hề rủ riêng mình tôi bao giờ, lúc nào cũng là nhóm bạn cùng lớp.

- Càng đông càng vui, ủng hộ bạn mình, mình khao!

Mọi người vỗ tay sau tuyên bố đó của Phát. Nay cũng là sinh nhật của Nguyên, cả đám lại có dịp ăn uống linh đình. Phát hồ hởi thổi bong bóng, chạy lăng xăng đi mua bánh kem, rồi lại phục vụ đồ uống cho thực khách.

- Phát thích mày đó! – Nguyên rỉ tai tôi.

- Sao mày biết? – Tôi tròn xoe mắt.

- Xời… Cả lớp nhận ra điều đó, chỉ có mày là không nhận ra thôi.

Tôi ú ớ không thành tiếng. Nguyên bật cười.

- Rồi sẽ có lúc Phát nói điều đó với mày, khi nào thời điểm đến! Yên tâm!

Tôi lặng lẽ nhìn Phát tươi cười chọc phá mọi người, chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia để ổn định các bạn chuẩn bị cho màn cắt bánh kem và hát mừng sinh nhật. Phát thích tôi ư? Làm sao tôi biết chứ? Tôi chỉ biết Phát là một bí thư năng nổ, hoạt bát, là người lôi kéo tôi vô mấy vụ đi chơi cùng lớp, khiến tôi có thể hòa nhập mình với cuộc sống bình thường của một sinh viên năm hai. Nói cách khác, Phát như một sợi dây, liên kết mọi thứ lại, làm cho nó lung linh như những sợi dây đèn đêm Giáng Sinh vậy. Phát khiến tôi cảm thấy an toàn khi lôi tôi đi đâu đó. Phát không hỏi về thái độ kì lạ của tôi sau lần tôi đụng độ anh trên biển. Vậy thôi!

Phát đưa tôi về nhà sau buổi tiệc. Suốt chặng đường dài, tôi chẳng nói gì. Phát cũng im lặng, chăm chú lái xe, thỉnh thoảng hỏi tôi ngã rẽ nào cho tiện nhất. Khu nhà trọ yên ắng, tôi trả nón bảo hiểm cho Phát, nở một nụ cười gượng gạo.

- Cám ơn Phát!

- Không có gì. Muốn gì cứ nói nhé, với mình, với Nguyên, với Hà, hay với bất cứ ai cũng được. Đừng giữ trong lòng, khó chịu lắm.

- Sao Phát biết mình có chuyện muốn nói?

- Nhìn đôi mắt là biết mà…Thôi, vô ngủ đi. Ngủ ngon ha!

Phát nổ máy. Tiếng xe xa dần.

Lẽ nào Nguyên nói đúng? Lẽ nào Phát thật sự thích tôi? Và những việc Phát làm với tôi là để “bóng gió” về một lời bày tỏ nào đó trong một tương lai gần? Trước giờ tôi chỉ biết làm sao để gây chú ý với anh, để anh thấy vui chứ chưa từng biết cách phải xử trí ra sao trước việc một người con trai nào đó quan tâm tới mình. Tôi bối rối, và khó xử.

- Tony! Sao nay về trễ vậy?

- À, chuyến xe gặp trục trặc nên hơn bảy giờ sáng tụi anh mới về được.

- Đà Lạt mùa này sao anh?

- Lạnh…Nhưng thú vị, cô bé nên đi lên đó đi.

- Em còn bài tập chưa xong mà.

- Ôm lên đó mà làm. Anh về đây…

- Ơ nay không ngồi đây à?

- Cũng sáng rồi, anh về ngủ lấy sức, trưa mai có hẹn nữa. Cô bé cũng về ngủ đi chứ, thức khuya hoài mau già đó.

- Em muốn già mà…

- Con gái chỉ có một thời thôi, đừng có bướng.

Tony cầm ly café rồi cắm headphone, ngoắc một chiếc taxi rồi vẫy chào tôi.

Còn một mình, tôi thở dài, chẳng biết nên về hay nên ở thì Thắng xuất hiện với cây guitar quen thuộc.

- Hát em nghe đi!

- Cho anh ngồi thở cái đi mà!

Thắng ngồi đối diện tôi.

- Anh mới đi làm về hả?

- Ừ! Mọi người mời ở lại tiệc tùng nên về trễ quá! Em ra lâu chưa?

- Cũng như mọi khi thôi…

- Như cũ nha Nu ơi!

Thắng lôi cây đàn ra khỏi bao. Tay dạo từng dây một.

“Over and over I whiper your name

Over and over I kiss you again

I see the light of love in your eyes

Love is forever, no more good-byes…

La la la la…”

- Em từng yêu ai đến thế chưa?

- Em không biết…

- Nhìn mặt em là biết em không muốn trả lời rồi. Em đang né tránh…

- Em không biết thật mà

- Câu trả lời an toàn đấy…

“Life summer leaves may turn into gold

The love that we share will never grow old

Here in your arms no words far away

Her in your arms forever I’ll stay”

Tin nhắn. “Bài hát hay đấy”. Từ anh. Anh đang ở đây ư? Anh ngồi ở đâu cơ chứ? Ngoài lề đường chắc? Lạnh thế này mà ngồi ngoài lề đường thì cảm lạnh là cái chắc. Nhưng…tôi đang bơ anh cơ mà? Tại sao…

Anh ngồi, khẽ rít thuốc. Râu mọc lởm chởm, nhìn anh già nua và đơn độc.

- Sao giờ này anh còn ở đây?

- Vậy sao giờ này em còn ở đây?

- Thói quen, và những người bạn…

- Coi như anh tìm hiểu thói quen và những người bạn của em đi.

- Anh không thích hợp.

- Tại sao?

- Anh khác em. Em không sống giả tạo được. Mọi người ở đây cũng vậy.

- Anh li dị là giả tạo ư?

- Không! Anh tự tạo cho mình một cuộc sống dối trá đến mệt mỏi.

- Ai dạy em những điều này vậy?

- Cuộc sống của anh…

- Em thay đổi nhiều quá. Mới có mấy tuần thôi mà…

- Em không thay đổi. Em chỉ muốn điều chỉnh suy nghĩ của mình lại thôi.

- Uhm…

Tôi không biết là tốt hay xấu khi nói với anh những điều đó, nhưng tôi cảm thấy ngạc nhiên là tự mình đã nói ra.  Anh lại nhấp một ngụm café. Bàn tay gân gốc. Tóc lại bạc thêm. Tại sao lại thế này, hả anh? Tại sao anh phải giày vò mình như vậy? Tại sao anh cứ phải dựng lên một bức tường hoàn hảo cho mình, để rồi chết dần chết mòn trong bức tường tù ngục đó?

Tôi khẽ chạm tay vào tay anh. Tích tắc. Rồi rút lại.

- Mình cưới nhau đi em…

Bất động. Cưới? Tôi? Anh có bị khùng không?

- Em yêu anh mà, đúng không?

Đó là lí do để tôi nhận lời cưới anh ư? Sao mà tức cười quá vậy?

- Nhá?

Im lặng.

Tại sao vì tôi yêu anh mà tôi phải cưới anh? Chẳng lẽ rên đời này tất cả những người yêu nhau thì sẽ phải cưới nhau hay sao? Vô lý. Và thiếu logic.

- Em trả lời anh đi. Đồng ý hoặc không.

Đây là một lời cầu hôn ư? Cầu hôn thì người con trai phải quỳ gối xuống, có hoa, có nến, có nhẫn cưới, trong một không gian lãng mạn chỉ có hai người. Hay đời tôi bèo bọt đến nỗi chỉ có thể nhận lời cầu hôn ngoài lề đường thế này. Không nến. Không hoa. Không vật đính ước. Và có phần lãng xẹt.

- Em là gì trong trái tim anh?

Lại im lặng.

Anh không trả lời được, hay không biết phải trả lời như thế nào?

- Anh có thực sự đã li dị chưa? Hay anh vẫn dối em và dối mọi người, hoặc dối cả em và mọi người?

Anh lại nhả khói thuốc. Ngón tay đeo nhẫn cưới như đang khiêu khích tôi.

- Anh dối chính mình….

Đôi mắt anh đỏ hoe.

- Phải, anh lừa dối chính bản thân mình. Lừa dối nhiều đến mức anh không biết đâu là con người thật, đâu là con người do anh tự tạo ra nữa. Điều đó thật là kinh khủng.

Ngoài đường lác đác xe chạy. Tony và Thắng vẫy tay chào tôi rồi mất hút trong một khoảng sáng mờ mờ.

- Mỗi khi ở bên cạnh em, anh lại hoang mang. Anh có thật sự yêu em không? Hay anh đang giả vờ yêu em? Anh sẽ đối diện với vợ con thế nào nếu nói rằng mình yêu cô người mẫu của mình, cô gái bé nhỏ đáng tuổi con cháu mình?

Một giọt nước mắt rơi xuống. Của anh hay của tôi? Hay anh và tôi đang khóc thay cho nhau?

- Vợ anh sẽ phản ứng thế nào? Một người phụ nữ anh đã yêu thương và cạnh bên mười năm nay lại không bằng một cô nhóc anh quen chưa tới nửa năm sao? Cuộc đời kì cục quá vậy?

Đôi vai rung rung theo một thứ tiếng gần như là nấc. Nghẹn ngào.

- Anh vừa nói với em điều gì? Đó có phải là một lời cầu hôn không? Sao anh lại có thể ác với em đến vậy? Biết rõ tình cảm của em dành cho anh, vậy mà anh vẫn luôn hiện diện trước mặt em với cái hạnh phúc không biết là thật hay giả tạo nữa, lúc nào cũng xuất hiện trước mặt em với cương vị một nhiếp ảnh gia thành đạt đáng mơ ước bên cạnh vợ con. Anh vừa nói anh li dị, trên báo đã xuất hiện bài báo nói là anh hạnh phúc. Em thấy anh hạnh phúc, anh lại nói anh thực sự li dị và muốn cưới em. Khôi hài. Rốt cuộc anh muốn gì, chính anh còn đang không biết…

- Em là gì trong trái tim anh?

- ….Anh không trả lời được. Nếu anh trả lời rằng em là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của anh, anh sẽ trở thành thằng ích kỉ. Nếu trả lời rằng em chẳng là gì cả, anh lại đi phủ nhận tình cảm của em và của chính mình….

Tôi đứng dậy, trả tiền hai ly café rồi đi về. Nghe thêm nữa, liệu có ích gì? Vui sướng hơn hay đau khổ hơn, hay sẽ nhận ra rằng mình cũng sẽ hoang mang như anh. Cuộc đời tôi đang gặp chuyện gì thế này? Tôi đâu có sẵn sàng cho những điều này đâu. Tại sao?

Tôi chui rúc vào xó xỉnh của mình, cuộn chăn kín, và nằm im. Giờ này anh đã về chưa? Hay vẫn còn ngồi đó? Hay đang lang thang trên một con đường nào đó của thành phố rộng lớn này? Hay đã nhanh chóng trở về bên vợ con và hoàn thành vai trò một người đàn ông hoàn hảo? Rốt cuộc thì anh là ai trong số những người mà anh đang thể hiện và đóng tròn vai đó?

Tự nhiên tôi thấy tội nghiệp cho anh, phải giấu mất cái bản chất thực sự của mình đi đâu mất, đối diện với thế giới bằng một vẻ không thể hoàn hảo hơn, rồi chết một cách đau đớn trong cái bẫy mà mình cất công gầy dựng. Sống như tôi có khi lại tốt hơn, chỉ là một con sinh viên bình thường, đi học, đi chụp hình cùng anh, thỉnh thoảng đi chơi cùng các bạn, rồi ra Thức café tám chuyện hát hò lúc nửa đêm, khi nhớ sẽ gặp anh, khi buồn sẽ chia sẻ cùng anh, khi giận thì bơ anh…Nói chung mọi cảm xúc tôi đều có thể tự do bộc bạch, không cần phải lo lắng nghĩ ngợi gì nhiều. Còn anh, anh thuộc về một thế giới khác, dù có muốn tôi cũng không sao chạm tới được. Tôi chỉ biết yêu anh, muốn ở cạnh anh, thế thôi, anh có vợ cũng được, có con cũng được, tôi chẳng mấy quan tâm đến điều đó, tôi chỉ là một khía cạnh khác trong cuộc sống của anh, tôi chẳng mơ màng gì đến một đám cưới có anh là chú rể. Với tôi, yêu anh và được gặp anh, thế là đủ rồi.

Tôi băn khoăn không biết có nên gặp anh hay không nữa. Trong thâm tâm, lúc nào tôi cũng muốn ở cạnh anh. Nhưng ở thời điểm này, tôi không chắc sự xuất hiện của mình sẽ đem đến một điều gì đó tốt đẹp cho tôi và anh. Tôi đã trốn tránh những sự bộc bạch của anh vì sợ. Sợ vì không biết sẽ đối diện thế nào với nó. Sợ sẽ mềm lòng mà gật đầu đồng ý lời cầu hôn kì quặc của anh. Sợ sẽ hối hận về một cuộc hôn nhân không hoàn hảo, sẽ lặp lại vết xe đổ mà anh và chị Linh vướng phải. Và suy cho cùng, nếu có danh phận mà không hạnh phúc thì tôi chẳng cần. Cứ để tôi yêu anh mãi như thế này đến cuối cuộc đời cũng được, còn hơn là có một mối quan hệ hợp pháp nhưng cuộc sống lại chẳng khác nào hố chông tự đào lấy rồi xô mình ngã xuống.

Bên cạnh anh, còn có một thứ tôi phải đối mặt nữa, đó là những bài thi hết môn, hết học phần. Thầy đang có ý định bắt tôi chuyển người mẫu vì hầu như cả kì vừa rồi, hình mẫu của tôi chỉ toàn là anh, đến nỗi thầy nói đùa “con cho thầy ngắm chân dài một lần đi mà, cả kì vừa qua thầy ngắm anh ấy chán lắm rồi”.Tôi cười, hứa sẽ có “chân dài” như thầy muốn. À, ngoài ra thì còn Phát nữa. Cậu bí thư ấy vẫn luôn quanh quẩn quanh tôi, làm tôi yên tâm rằng sợi dây liên kết của tôi và mọi người trong lớp vẫn còn lấp lánh. Phát cũng chẳng tỏ tình với tôi như những gì Nguyên dự đoán, cậu ấy cứ ở đấy, thế thôi.

….

Cũng đã vào mùa Giáng Sinh, tôi phải làm số lượng thiệp gấp đôi do các nhóm đặt bán. Bù đầu bù cổ, và cũng chẳng còn mấy thời gian để suy nghĩ về những gì đã trải qua. Tôi vẫn nhớ anh, vẫn cập nhật tin tức về anh. Và cũng chỉ có vậy. Không nhắn tin, không gọi điện, không hẹn gặp. Anh cũng vậy. Anh vẫn hoàn thành cuộc sống của anh, vẫn đi chụp ảnh, vẫn viết bài. Cũng không thấy hình ảnh của anh và vợ trên mặt báo nữa. Chỉ một mình anh, nụ cười vô hồn, cô độc.

Trước Giáng Sinh hai ngày, tôi lóc cóc đến nhà thầy nộp bài, vì tuần trước tôi sốt không sao cầm bút nổi. Phát cũng có ý định chở tôi đi, nhưng tôi vẫn cương quyết đi một mình. Mở cửa đón tôi, là chị Linh. Vợ của anh. Người mà anh vừa kí đơn li dị cách đây chừng một tháng, theo những gì anh đã kể.

Chị Linh nhẹ nhàng pha trà cho hai thầy trò, không tỏ vẻ gì là quen biết tôi. Xong chị lại ngồi xuống bàn, chăm chú. Thầy cho tôi xem vài tác phẩm trước và phân tích những ưu khuyết điểm tôi hay mắc phải. Nhưng tôi chẳng nghe thầy nói gì hết, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào những mẫu thiệp cưới trên bàn mà chị Linh đang chọn.

- A, cái đó… - Thầy có vẻ lúng túng khi thấy tôi quá chăm chú vào mớ thiệp cưới trên bàn – Em đừng cho ai biết nhé, bí mật của thầy đấy, định rằng xong xuôi hết sẽ báo cho mọi người bất ngờ.

- Dạ. Uhm…chừng nào thầy cưới?

- Thầy và Linh dự là đầu năm sau. Suỵt, con gái có thì, thầy và cô ấy quen nhau hai năm rồi, thầy không để người ta chờ mãi được, kẻo thầy già mất.

Tôi chào thầy, chào chị Linh rồi về.

Hai năm? Vậy là sao? Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra thế này?

Rốt cuộc thì ai là diễn viên xuất sắc nhất trong một phần vở kịch mà tôi đang chứng kiến và có một “vai phụ” đây hả? Ai mới là người bất hạnh nhất? Đâu là ngón lừa ngoạn mục nhất? Đâu là mấu chốt của toàn bộ vấn đề? Đâu là sự thật sau những biến cố? Đâu là kết cục sẽ xảy ra cho tất cả những chuyện này? Có lẽ anh nói đúng, tới khi nào tôi đủ lớn tôi mới có thể hiểu hết được mọi sự lắt léo của cuộc đời, tôi mới không khỏi thắc mắc tại sao tôi đơn giản còn anh thì phức tạp, tại sao anh phải che giấu và chịu đựng mọi thứ trong khi tôi có thể bộc bạch mọi thứ một cách dễ dàng, tại sao người ta nói trái đất này tròn vì người ta còn sẽ gặp lại những người mà mình không nghĩ là sẽ gặp lại trong những hoàn cảnh hết sức éo le. Và người lớn, đôi khi người ta giả vờ sống với nhau, giả vờ hạnh phúc vì một mục đích nào đó, chứ không đơn giản là yêu nhau rồi cưới nhau rồi về ở chung với nhau cùng xây tổ ấm.

Tôi không về nhà. Mới hơn tám giờ tối. Tôi vòng ra Vincom, gửi xe rồi đi lòng vòng.

Những cây thông Giáng Sinh được trang trí đẹp mắt, những dải dây điện sáng lấp lánh, những ông già Noel to sụ trong bộ đồ đỏ rực trông vui mắt. Thiên hạ đi chơi Giáng Sinh. Người ta chụp hình. Người ta ôm nhau. Người ta đi cạnh nhau. Còn tôi, tôi trơ trọi một mình. Tôi hoàn toàn có thể gọi cho anh hoặc Phát, chắc chắn một trong hai người sẽ ra, mà người đó tôi dám chắc là Phát. Ừ, tại sao lại vậy nhỉ? Tại sao tôi dám chắc là Phát sẽ ra? Còn anh thì tôi thường không mong đợi? Mọi cuộc gặp giữa tôi và anh đa số đều do anh chủ động sắp xếp, tôi chỉ việc chờ anh hẹn, và tới. Còn Phát, bất cứ lúc nào cần, Phát đều có thể đến bên tôi. Không cần lý do, không cần giải thích. Ngộ thật. Với một người luôn vì mình và một người mình luôn vì họ, tại sao con người lại luôn thích lựa chọn cái thứ hai?

Tôi ngồi xuống một bậc thềm. Sau một hồi suy nghĩ thì tôi quyết định chẳng nhắn gọi cho ai cả. Tôi hoàn toàn có thể một mình giữa chốn đông người, hoàn toàn đủ tinh thần để nghe người ta xì xào có đứa con gái hâm lang thang một mình trong dịp lễ. Quan trọng gì, miễn sao tôi thấy thoải mái là được, tôi sống vì tôi chứ đâu vì thiên hạ.

Duỗi chân thẳng, tôi nhìn đôi giày đã gắn bó với tôi ba năm trời. Chưa bao giờ tôi thấy nó đẹp như lúc này, chưa bao giờ tôi thấy nó thân thiết với tôi như lúc này. Ai đó có đến rồi có đi, còn đôi giày này, ba năm trời, luôn bên cạnh  tôi, đi cùng tôi tới những nơi tôi thích. Tôi ngước nhìn mọi người. Ai cũng đang hạnh phúc hay thể hiện là mình đang hạnh phúc. Họ cười nói. Họ trao cho nhau những cây kẹo, cái bánh hoặc một chùm bong bóng hình con gì đó. Tôi lấy điện thoại, chụp ảnh mọi người, tự phong cho mình là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư hạnh phúc khi cất giữ giùm người ta những khoảnh khắc đáng nhớ của cuộc đời.

Rồi, hình ảnh ấy lọt vào tầm ngắm của tôi. Gương mặt xanh xao, hốc hác.  Ánh mắt vô hồn. Lặng lẽ. Và cô độc. Trên vai là cậu nhóc đang hí hửng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.

- Ba…Con muốn mua bong bóng…

Songoku đập đập đôi chân vào ngực anh, đầu ngúc ngoắc. Anh vẫn bất động nhìn tôi. Còn tôi vẫn trong tư thế cầm điện thoại, nhìn anh trong khung hình. Tách. Tôi hạ điện thoại xuống. Tôi nhìn anh, không qua khung hình nữa. Một tia sáng lóe lên trong mắt anh. Trên điện thoại tôi là hình anh đang nở một nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp, và thằng nhóc trên vai anh đang nũng nịu.

Bất giác, tôi thở phào, mỉm cười nhẹ nhõm. Tôi cũng chẳng vồn vã chạy đến bên anh, chẳng hỏi tại sao anh li dị, tại sao chị Linh sắp cưới mà trước đó anh chẳng cho tôi hay, tại sao tổ ấm hạnh phúc của anh vụt tan biến…Tôi chỉ ngồi đó, nhìn anh. Nhìn anh nổi bật giữa dòng người đang nhòe dần trước mặt. Tất cả những câu hỏi, giờ có còn quan trọng? Nên biết nguyên nhân buồn bã ở quá khứ, hay cần nhau để sống với những khởi đầu tươi đẹp ở tương lai?

Không cần những lý do nữa.

Mọi chuyện, có lẽ, nên để tùy duyên….

-Tùy Phong-

Nguồn - tác giả: : -Tùy Phong-

 

 





Trang Mọi Người Quan Tâm