(Truyenhaymoingay - Tham gia viết bài cho tập truyện "25+ và yêu")
Hai mươi lăm tuổi rồi ư? Không, Tôi, tôi chỉ là mới qua cái tuổi hai mươi bốn có một tháng thôi mà.
Hai mươi lăm liệu đã được gọi là trưởng thành? Hai mươi lăm, chúng ta đã trải qua cái tuổi hai mươi đầy mộng đẹp và giờ chỉ còn đón nhận sự trưởng thành trong còn người mình trong suy nghĩ, trong cách làm việc và trong cuộc sống này.
Hai mươi lăm tuổi tình yêu ở độ tuổi này đã thật sự trưởng thành trưởng thành?
Không mộng mị, có phải yêu vì cứ yêu thôi hay yêu đến khi tàn hơi?
***
Tôi và anh, chúng tôi đã từng yêu nhau, yêu nhau cho cả tuổi trẻ nhiệt huyết và yêu luôn cho cả tình yêu đã trưởng thành.
"Bao lâu rồi bàn tay này, chưa được đan vào bàn tay ấy,
Đông sang rồi, bàn tay em là bàn tay lanh,
Còn bàn tay anh, là bàn tay có thể sưởi ấm"
Tôi và anh quen nhau tình cờ qua một người bạn chung của tôi và anh.
Ngày ấy tôi và anh đều là sinh viên năm nhất. Khi mới chập chững bước chân vào giảng đường Đại Học. Anh và tôi cũng không học chung trường, cũng không học chung ngành chỉ có một điều chung là thằng bạn mà thôi. Anh học khoa Tài Chính Ngân Hàng trường ĐH Ngân Hàng. Còn Tôi học khoa Kế Toán Kiểm Toán trường ĐH Kinh Tế - Luật. Ngày ấy chúng tôi gặp nhau như những người bạn bình thường. Và những lần gặp nhau ấy chỉ là những lúc cuối tuần rãnh rỗi tôi qua thăm thằng bạn của tôi mà thôi. Nhưng vì anh lại ở cùng phòng với bạn tôi. Chúng tôi chỉ là nói chuyện dăm ba câu, hỏi thăm nhau vài câu xã giao rồi cũng thôi. Lần nào cũng thế, cứ tôi qua chơi, đến lúc tôi về người chở tôi ra đón xe bus không phải là bạn tôi mà là anh. Ngộ thật đấy, bạn tôi thì đi xe máy, nhưng lại nhờ anh lấy xe đạp đưa tôi về. Không phải bạn thôi sợ tốn xăng hay sợ hư xe. Mà là bạn tôi lười, lười dắt xe nên đẩy qua cho anh lấy xe máy chở tôi về. Nhưng anh lại thích xe đạp hơn. Thế là anh đạp xe chở tôi thôi. Cuối năm nhất bạn tôi chuyển nhà lên trung tâm Thành phố. Anh vẫn ở lại. Nhưng tôi và anh không còn gặp nhau nữa. Cho đến ngày chúng tôi ra trường đi làm. Ai cũng tìm cho mình một công việc, một niềm vui, niềm đam mê.
Ngày gặp lại, sau 5 năm. Cả tôi và anh đều khác. Nhưng lần này chúng tôi có một điểm chung, điểm chung là đều đang làm nhân viên kế toán trên cùng một thành phố. Anh từng rất rất muốn ở lại Sài Gòn lập nghiệp, nhưng vì ba mẹ, vì coi trọng bữa cơm đoàn tụ gia đình anh đã về Nha Trang. Bắt đầu công việc, được ở gần nhà, được ở cùng ba mẹ. Tôi cũng không biết duyên số nào, đưa đẩy tôi dừng chân tôi lại ở Nha Trang. Nha Trang, thành phố biển xinh đẹp hiền hòa. Tôi ghé một lần thế là lưu luyến mãi đến tận bây giờ. Ngày ấy tôi tốt nghiệp ra trường. Với ý nghĩ của đứa con gái như được giải phóng, tôi bay lượn khắp nơi. Tôi nghỉ việc ở Sài Gòn, xách balo lên và đi. Tôi đi hết miền tây sông nước rồi ra tới tận Đà Nẵng yên bình. Đà Nẵng đẹp lắm, đáng sống lắm chứ, con người lại hiền hòa tốt bụng, thân thiện đến nhường nào. Và với tình yêu dành cho biển. Tôi đã dừng chân lại Nha Trang. Biển Nha Trang thơ mộng, yên bình làm tôi say mê, làm tôi không rời bước được.
Chỉ bằng cái checkin trên facebook.
" Chào Nha Trang, I'm here".
Thế là anh biết tôi đang có mặt ở Nha Trang.
Anh đã inbox cho tôi.
- Đang ở Nha Trang hả? đi chơi hay là làm luôn đấy?
- Ờ, Tớ mới ra Nha Trang sáng nay, ngày mai lên công ty nhận việc rồi. Cậu vẫn làm ở Ngân Hàng chứ?
- Không, tớ nghỉ ngân hàng rồi, bây giờ tớ đang làm kế toán cho khách sạn. Cậu làm ở công ty nào thế?
- Ờ, tớ làm ở công ty A, tớ làm kế toán tổng hợp.
- Ôi, cậu giỏi thế, mới ra trường đã được làm kế toán tổng hợp rồi. Tớ chỉ làm có một mảng nhỏ bên doanh thu à.
- Công ty tớ là công ty nhỏ, có như bên cậu đâu mà so thế chứ.
- Nhưng làm tổng hợp mới biết được nhiều, tớ lại chẳng học kế toán, ấy thế mà vẫn làm kế toán nè.
- Cậu dám bon chen qua ngành của tớ, không chịu làm bên ngân hàng, như thế này bạn bè tớ thất nghiệp là tại cậu đấy.
- Cậu cũng làm được ở ngân hàng đó thôi, nhưng tại cậu không muốn thôi.
- Tớ muốn làm ở ngân hàng lắm chứ, mà tội tớ lùn quá cậu à.
- Cậu mà lùn cái gì, cậu nhìn rõ cao, với lại lúc đi phỏng vấn cậu đi đôi giày 5f kiểu gì cũng cao hẳn. Cậu lại dễ thương thế. Ai lại không nhận.
- Hì hì, cậu chỉ khéo miệng. Tớ mà như cậu nói thì đâu có ế tới tận bây giờ.
- Ủa thế vẫn còn độc thân cơ đấy, tớ lại tưởng cậu về Nha Trang vì theo anh nào cơ. Vì nhà cậu đâu có ở đây.
- ừ, tớ về Nha Trang vì thích Nha Trang, thích biển. Nhà tớ ở thì đâu có biển.
- Vậy hôm nào tớ dẫn cậu đi dạo biển nhé.
- Ok ok. vậy có dịp mình gặp nhau nhen.
- Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé. Tớ làm việc xíu. Hôm nào rãnh tớ sẽ alo cho cậu.
Đây là lần đầu tiên tôi và anh trò truyện với nhau nhiều như thế đấy. Những lần trước đây chỉ là inbox với nhau hỏi thăm xem đã tìm được chỗ nào thực tập chưa.
Rồi cũng chỉ duy nhất anh nhớ sinh nhật tôi năm tôi tròn 23 tuổi.
Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao anh lại nhớ sinh nhật thật của tôi, trong khi tôi không một lần công khai, dù trên mạng xã hội hay bất kỳ đâu. Ngày sinh nhật thật của tôi không trùng với thông tin trên CMND mà. Bạn bè thì chỉ có 2,3 người bạn thân mới biết được điều này.
Ấy vậy mà năm ấy, tôi nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ anh tôi đã rất ngạc nhiên.
Cứ thế chúng tôi nói chuyện hằng ngày qua facebook mỗi tối tan làm. Tôi hỏi anh tất cả những gì ở Nha Trang , những con đường, những món ăn. Còn anh, anh kể cho tôi nghe về mảnh đất này. Rồi anh kể cho tôi nghe về công việc hàng ngày anh vẫn thường làm, chuyện ở văn phòng, chuyện của đồng nghiệp và chuyện anh có thể than phiền với tôi được là, mấy chị trên văn phòng toàn nói chuyện con cái, mà anh lại chẳng hiểu gì. Đó là những câu chuyện mỗi đêm của chúng tôi. Hai tháng sau tôi và anh mới có sắp xếp gặp được nhau. Hôm ấy anh bảo tiện đường đi làm về sẽ ghé qua công ty tôi rồi 2 đứa cùng đi ăn. Nhưng hôm ấy tôi lại phải ở lại công ty có việc gấp, vì tôi nhận được thông báo của Sở gửi về kế hoạch thanh tra kiểm tra hàng năm. Thế là chỉ kịp gặp anh ở căn tin của công ty. Mời anh uống một ly nước, nói chuyện vài câu với anh.
Ngày hôm ấy là ngày đầu tiên tôi gặp lại anh sau 5 năm.
Cả anh và tôi đều tỏ ra rất ngại ngùng, có chút gì đó rất lạ, tôi cũng đã đỏ mặt ấy chứ. Có lúc còn tránh ánh mắt ấy của anh. Còn anh thì cứ nhìn tôi và nói. Nhìn ngoài cậu dễ thương hơn trong hình nhiều. Còn hơn những gì mà tớ nghĩ.
Chẳng hiểu sao lại như thế, cứ như là lần đâu đi xem mắt. Tôi thì cứ ngại ngùng, còn anh thì luôn muốn phá vỡ cái không khí ngại ngùng ấy của tôi. Rồi tôi kiếm cớ vào làm nốt công việc cho xong để tối còn về. Không là tôi sẽ bắt anh phải đến đón tôi đấy.
Sau lần gặp hôm ấy về, tôi với anh lại càng thân nhau hơn, hiểu nhau hơn. Nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Rồi anh chủ động rủ tôi đi ăn, chiều tan làm đứng trước công ty đón tôi, không cho tôi đi xe máy, mà kêu tôi để lại ở công ty, rồi chở tôi đi ăn sau đó lại đưa tôi về nhà. Sáng hôm sau anh phải chạy ngược lên đón tôi để được đi ăn sáng cùng tôi, ăn món bánh canh chả cá nổi tiếng ở Nha Trang. Chở tôi tới công ty, anh cũng tiện đường đi làm luôn. Hằng ngày cứ như thế. Tan làm tôi lại thấy anh đựng đợi trước công ty, có hôm chỉ là đợi để đưa tôi về thôi. Rồi sáng mai lại muốn lên chỉ là để chờ và chở tôi đi làm. Và rồi dần dần nó cứ hình thành thói quen. Sáng ra đúng 6h30 tôi sẽ thấy anh đợi ở dưới cổng khu tôi ở.
Đơn giản chỉ có thế thôi.
Hôm ấy, anh đi ăn cùng với công ty. Còn tôi thì ở lại công ty làm thêm tới 9h tối mới về. Chuẩn bị cho đoàn kiểm tra tiếp theo sẽ làm việc vào tuần tới. Tôi về nhà cũng đã gần 22h trong tình trạng đói meo và chẳng muốn ăn gì hết. Anh nhắn tin hỏi thăm tôi, bảo tôi tranh thủ đi ăn, nhưng tôi chỉ ừ, rồi bảo mệt quá chỉ có muốn ngủ. Nên không muốn ăn mà chỉ muốn đi ngủ luôn thôi. Thế là 30p sau. Tôi thấy anh đứng trước khu tôi ở. Gọi tôi xuống, dẫn tôi ra một quán cháo vịt. Và bắt tôi ăn. Anh bảo tôi bướng thật đấy, đói mà còn không biết kiếm gì đấy ăn. Không ăn đói mà vẫn cố chịu đựng ngủ được sao? Tự nhiên tôi thấy vui, thấy thương anh thật đấy. Ăn xong chở tôi về. Anh ấy còn dặn dò.
- Cậu ăn nhiều vào đi, người thì nhỏ con, lại cứ thích ham việc. Có ở lại làm thêm thì cũng tranh thủ đi ăn có sức rồi vào làm tiếp.
- Ừ, tớ biết rồi. Nhưng mà ở căn tin trong công ty thì có mỗi cơm thôi, chiều đến tớ chẳng nuốt cơm nổi.
- Ngày mai cậu có còn phải ở lại làm nữa không?
- Tớ không chắc nữa, cứ làm thôi, chừng nào xong là về. Hồ sơ giấy tờ nhiều quá. Mà tớ còn là người làm báo cáo gửi cho đoàn thanh tra trước khi xuống thanh tra và giải trình nữa. Tớ sắp thành thư ký của công ty chứ không phải kế toán rồi cậu à.
- Mai nếu có làm thì nói tớ. Tớ chở cậu đi ăn xong rồi chở cậu quay lại công ty làm tiếp. Vậy nhé, còn giờ thì cậu lên nghỉ đi, mệt rồi ấy.
- Cậu chạy xe cẩn thận nhé, cám ơn cậu nhiều.
Cái cách anh ấy quan tâm tôi lại làm tôi rung động và xao xuyến. Lúc ấy tôi cảm thấy như trước mắt tôi chỉ toàn là anh ấy.Và rồi tôi cũng đã nhận lời yêu anh! Sau những lần trò chuyện, sau những quan tâm ân cần chu đáo của anh.
Ngày chúng tôi cùng nhau đi xem phim là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và anh. Cứ thế chúng tôi đã yêu nhau, yêu nhau khi cả hai đã đủ trưởng thành, đã đủ chín chắn để suy nghĩ và quyết định. Chúng tôi cũng có những lúc giận nhau, cãi nhau và rồi cũng có lúc nhớ nhau đến da diết dù ngày nào cũng gặp nhau. Sáng lên tới văn phòng, anh sẽ chụp cho tôi 1 bức hình rồi gửi với icon ngộ nghĩnh chào ngày mới.
Sáng ra tâm trạng vui vẻ phấn khởi, hạnh phúc vì có người. Cũng như bao nhiêu cặp đôi khác, yêu nhau, hẹn hò, gặp nhau, dẫn nhau đi ăn, đi uống café, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất rồi mới thôi. Kể cho nhau nghe về công việc, về những anh chị đồng nghiệp, bla bla. Anh bảo anh phải nuôi tôi cho mập. Nên đi ăn anh sẽ gọi thật nhiều để cho tôi ăn. Nhưng cuối cùng người mập sẽ lại là anh.
Tôi hay chọc anh. "Cậu nuôi tớ thành heo hay cậu thành heo trước thế?"
Vậy là cả hai cùng cười. Cứ như thế chúng tôi đã trải qua quãng thời gian dài cùng nhau. Yêu với tình yêu của tuổi trẻ, dành hết những gì tốt đẹp nhất cho nhau.
Nhưng chẳng hiểu sao đến một ngày, tôi, chính tôi lại là người chủ động rời xa anh, dù tôi và anh còn yêu nhau rất nhiều.
Anh không núi kéo, cũng không hỏi lý do tại sao tôi làm thế. Anh chỉ hỏi: " Em suy nghĩ kỹ chưa". Tôi bảo anh biết tính em rồi còn gì, nói là làm, mà sẽ chẳng hối hận đâu. Rồi tôi xóa zalo, xóa face book của anh.
"Anh bảo trước đây em là người ghét những cặp đôi chia tay xong lại làm thế mà.
Em bảo chúng ta trưởng thành rồi. Nếu không còn yêu nhau, cũng có thể là bạn mà. Anh không tin vào em được đấy"
Tôi cười và chỉ nói, trước đây em như thế nhưng bây giờ tính trẻ con trong em nó lớn hơn cả sự trưởng thành của em rồi. Anh lại bảo, thế thì 1 tuần sau anh sẽ nhắn tin hỏi thăm em có ổn không, được chứ?
Vậy là chúng tôi xa nhau.
Một tuần sau, anh vẫn nhắn tin cho tôi, hỏi tôi ổn không và tôi vẫn ổn.
Chia tay được 3 tuần thì tôi té xe.
Ngày ấy, cầm điện thoại lên người đầu tiên trong tôi cũng chỉ có anh.
- Anh ơi, em bị té xe, ngay gần chung cư rồi, chỗ Big C ấy.
- Ngồi đấy, 3 phút nữa anh có mặt
Nhìn thấy anh tới, nước mắt cứ thế rơi ra. Tưởng chừng như nó đã ở sẵn đấy, chỉ chờ xem có tác động nào tới nữa không thì nó sẽ tuôn trào ra thôi. Anh chở tôi đi rửa vết thương, tôi ghét bệnh viện, ghét cái mùi ở bệnh viện. Nơi tôi té gần khu chung cư con nhỏ bạn của tôi đang sống. Anh chở tôi tới đấy rửa vết thương. Anh dìu tôi lên xe, chở tôi tới đó, rồi cõng tôi vào thang máy. Lên tầng 2, mới vào được tới nhà bạn tôi. Mẹ và anh trai bạn tôi đều làm ở bệnh viện, nên cũng tiện cho sơ cứu. Thế là tôi ngồi yên cho mọi người rửa vết thương, anh nắm chặt tay tôi, còn tôi thì cứ gào khóc. Cứ thế mà nức nở. Hôm ấy nếu không mặc váy có thể vết thương sẽ không sâu và nặng như thế. Rửa vết thương xong anh kêu tôi ở nhà bạn nghỉ ngơi luôn. Nhưng tôi không chịu, tôi kêu đi về nhà. Tôi bảo để tôi gọi anh trai qua, nhưng gọi cho anh trai từ chiều giờ không được, ảnh khóa máy rồi. Anh bảo, để anh đưa em về. Thế là anh lại bế tôi vào thang máy. Ở trong thang máy, tôi đã được anh ôm trọn trong vòng tay, vẫn ấm áp như ngày nào, nhưng lúc này tôi đang khóc, không hẳn vì vết thương còn đau mà vì anh, anh đâu còn là của tôi. Anh bế tôi ra xe, đặt tôi yên vị trên xe. Lúc này tôi mới thật sự nhìn rõ khuôn mặt của anh, nhìn thấy anh rất gần tôi, mồ hôi từng hạt, từng hạt chảy dài trên khuôn mặt anh.
Tôi kẽ chạm vào khuôn mặt ấy, định lau đi giọt mồ hôi đang rơi thì thoáng qua tôi kéo tay lại. Anh nhìn và nói, anh không nghĩ sẽ gặp em lại ở trong hoàn cảnh này. Nhìn em anh muốn hôn em một cái nhưng với bộ dạng này chắc em không còn sức đâu. Cười một cái. Đó là cách anh đánh tan bầu không khí lúc ấy. Anh đưa tôi về nhà, khó khăn tiếp tục đến với anh, phòng tôi ở tầng trên, phải leo cầu thang, mà dìu thì tôi cũng ko đi được, anh cõng tôi đặt tôi yên vị trên giường rồi anh cũng về. Lúc này tôi mới thấy có sự hiện diện của anh trai tôi ở dưới nhà. Anh về để tôi lại với hàng loạt suy nghĩ. Đau, vì vết thương đang chảy máu, đau vì rõ ràng anh đang ở rất gần tôi nhưng tôi và anh lại không thể chạm tới nhau. Cả đêm với vết thương, không thể chợp mắt, anh trai cứ đứng, rồi ngồi, loay hoay ở phòng trông tôi. Sáng hôm sau tôi bị tụt canxi máu, phải đi cấp cứu gấp. Cứ thế tôi đã phải dưỡng thương 3 tuần. Tôi cũng xin nghỉ việc ở công ty cũ luôn. Trong lúc dưỡng thương, lâu lâu anh lại nhắn cho tôi vài tin, hỏi thăm thế nào, rồi thôi, anh vô tâm lắm. Anh vẫn chưa biết tôi đã nghỉ việc ở công ty cũ. Anh nhắn tin cho tôi.
"Hôm nay đi ngang qua công ty em, anh vô thức nhìn vào tìm em, mà chẳng thấy em đâu." Đáp lại " Em nghỉ ở công ty đó rồi anh ạ".
Rồi lại có những ngày anh nhắn tin.
- Em đã có người yêu chưa?
- Vẫn chưa, còn anh?
- Tuy hơi ích kỷ một chút, nhưng vẫn mong em chưa có người yêu. Còn anh thì có quá chừng người yêu rồi.
Vậy đấy. Chúng tôi như thế phải chăng là đang còn yêu!? Hay chỉ là chút thói quen xưa. Hơn 1 năm sau kể từ lúc chia tay chúng tôi gặp lại nhau lần nữa.
Hôm ấy tôi up một bức hình tin nhắn yêu thương mà tôi mới thấy trên face.
- Em nhiêu ký rồi.
- Em mới 39 ký à.
- Em lên 1kg anh tặng 1 cái son, được không?
Và anh bình luận dưới bức hình, đã có ai chưa? Tôi chỉ mỉm cười, đang chờ, đang tìm kiếm và một ngày sẽ tìm được. Anh không bình luận nữa mà inbox luôn cho tôi, rủ tôi đi uống trà sữa. Nói chuyện qua lại với nhau một lúc thì tôi cũng đồng ý, ừ thì đi uống trà sữa. Anh bảo anh lên chở tôi, ra quán gần khu tôi ở ngồi uống trà sữa. Hôm ấy là hôm đầu tiên tôi và anh gặp lại nhau chỉ có hai người, cùng ngồi với nhau. Kể cho nhau nghe về công việc, rồi hỏi thăm nhau, hỏi thăm đồng nghiệp cũ nơi anh làm. Cứ thế chúng tôi nói chuyện không ngừng nghỉ.
Rồi anh nói:
- Cuối tuần này em bận không?
- Cuối tuần thì em được nghỉ, mà sao thế?
- Cuối tuần lên Đà Lạt uống café nhen, đi Mê linh garden.
- Em với anh hay còn ai nữa?
- Có em với anh thôi. Thế có được không?
- Ừ, có người mời đi uống café, có người chở đi, tội gì lại không nhỉ?
- Rồi cả hai cùng cười.
Đúng lúc ấy mẹ anh gọi điện. Rồi vô tình tôi lướt nhìn thấy nhật ký điện thoại của anh. Cuộc gọi trước lúc mẹ gọi cho anh là cuộc gọi anh đã gọi cho tôi. Thoáng qua tôi nhìn thấy hình ảnh của tôi và cái tên của tôi vẫn còn nguyên vẹn trong danh bạ của anh. Anh vẫn lưu tên tôi như ngày xưa. Bằng một chữ E duy nhất và bức hình của tôi làm hình liên lạc. Cái bức hình anh bảo anh thích nhất của tôi. Vì nụ cười của tôi lúc ấy thật tươi. Anh từng bảo, anh bị nụ cười ấy lừa. Vì nụ cười ấy mà mới thích tôi, yêu tôi. Do dự một lúc, tôi định hỏi anh sao vẫn còn lưu tên tôi như thế? Không sợ sau này có bạn gái, cô ấy sẽ ghen sao. Nhưng chẳng mở lời nổi. Trong đầu trống rỗng. Anh, anh có còn yêu tôi nữa không? Tại sao anh lại rủ tôi đi Đà Lạt, tại sao trong điện thoại anh vẫn còn hình tôi và tại sao, tại sao tôi lại như thế. Tan cuộc nói chuyện, tôi bảo về ngủ sớm mai còn đi làm. Anh đưa tôi về, ngồi sau lưng anh, tôi quan sát thật kỹ, thật kỹ, vẫn là con người anh ngày nào, vẫn thế, nhưng còn là của tôi.
"Cuối tuần, Đà Lạt, chỉ có Anh và Tôi.
Đà Lạt vào một ngày đầu tháng 10.
Đà Lạt vào một ngày đầu đông.
Se lạnh và rất cần hơi ấm"
Đúng theo kế hoạch, sáng 6h30 anh đến đón tôi, chở tôi đi ăn sáng, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi xuất phát lên Đà Lạt. Nha Trang – Đà Lạt cách nhau chỉ khoảng 120km, nhưng là đường đèo. Anh bảo cuối tuần đi uống café nên cứ từ từ đi, thong thả ngắm cảnh, không việc gì phải vội. Anh đội một chiếc mũ full face, còn tôi là chiếc mũ ¾, có nói chuyện thì phải đi thật chậm, thật chậm mới có thể nghe được câu nói của nhau.Cả quãng đường đi, tôi với anh nói đủ thứ trên trời. Nói về cảnh, nói về Đà Lạt, nói về mây, nói về núi, nói về những nơi mà anh từng đi qua, nhưng nơi tôi từng đi qua. Lúc lên giữa đèo Omega thì có chút sương mù và cũng đi được một quãng đường khá dài, anh và tôi dứng chân lại nghỉ, chờ sương tan. Nơi dừng chân bắt gặp một cặp đôi đang chụp hình cưới. Trên là mây trời, thật là đẹp. Anh lấy điện thoại, headphone ra và nghe nhạc. Không quên đưa cho tôi một bên tai. Lúc đang nghe, ngó nghiêng nhìn trời. Tôi đánh rơi cái headphone. Đang loay hoay tìm xem nó đang nằm ở đâu. Thì anh đã vén tóc qua và đeo gọn headphone và tai tôi rồi. Tôi ngước lên nhìn, cả anh và tôi đều đang nhìn nhau, ánh mắt anh, cái ánh mắt tôi mãi không quên. Lúc nào cũng nhìn tôi trìu mến và ân cần đến thế. Tôi đứng sát vào anh hơn, gần như là bị anh ôm trọn vào vòng tay rồi. Anh vén tóc tôi, xoa trán tôi. Phá tan cái giây phút ngại ngùng của cả hai.
- Dạo này ở dơ quá rồi đấy. Trán mụn không rồi kìa.
- Đâu có, bị dị ứng đấy, hôm bữa đi ăn cưới, mà vì gấp rút quá, không tự mình trang điểm được, nên nhờ người làm. Thế là dị ứng với mỹ phẫm đấy. Chứ bộ trang điểm của em đâu có thế.
- Tưởng ở dơ chớ.
- Ai như anh, ở dơ còn hơn em. Hồi đi xuyên việt, không phải có khi 1 tuần không tắm sao?
- Thời đó huy hoàng lắm rồi em.
Rồi cả hai cùng cười, cùng nghe nhạc. Xong rồi tiếp tục di chuyển. Anh đưa luôn điện thoại cho tôi nghe. Anh kêu nghe cho khỏi buồn ngủ. Ngôi sau lưng anh, nhưng tôi chẳng thể ôm anh. Cái lưng quen thuộc ngày nào tôi còn hay tựa vào nhưng lúc mệt mỏi, những lúc buồn ngủ. Giờ đây, nó ở ngay trước mắt tôi. Nhưng tôi không thể chạm tới được. Tưởng gần nhưng hóa ra lại là rất xa. Lần này anh tăng tốc lên, di chuyển nhanh hơn một xíu. Thế là đạp trúng ổ gà. Người tôi muốn bay ra khỏi xe. Tôi ôm chầm lấy anh, theo quán tính, anh giữ chặt tôi lại. Đi qua ổ gà, tôi bảo:Mém nữa bay ra khỏi xe. Còn anh chống chế, thế là tỉnh ngủ hẳn chứ gì, rồi cả hai lại cùng cười. Tôi thu tay lại, không còn ôm eo anh nữa, thì bị anh giữ lại, kéo tay tôi, ôm anh chặt hơn. Và thế là tôi tựa đầu vào vai anh, ôm anh, chúng tôi cứ thế đi tiếp. Lâu lâu anh lại quay sang hỏi, đừng ngủ gật đấy nhé, rồi thì có lạnh lắm không, càng vào sau vào con đường thông, thời tiết Đà Lạt càng lạnh. Tôi ôm anh chặt hơn cảm nhận hơi ấm nhiều hơn.
Mãi rồi cuối cùng chúng tôi cũng tới được nơi. Tôi gọi cho mình một ly café sữa, còn anh một ly cacao nóng. Anh bảo thời tiết này, lành lạnh, thì uống cái gì đó nóng nóng mới thích. Tôi chỉ cười, nhưng với tôi chỉ có café. Quán cafe Mê Linh Garden khá nổi tiếng ở Đà Lạt, đang là nơi thu hút nhiều bạn trẻ ghé thăm. View ở trên cao, ngồi nhìn những đồi café, nhìn dường như toàn bộ khung cảnh mênh mông trùng điệp của Vùng núi cao nguyên. Uống café xong, anh bảo cho tôi chọn, muốn đi đâu anh sẽ chở đi. Thế là lang thang trên mạng, tôi dò tìm được một vài địa điểm gần đấy. Cuối cùng tranh thủ thời gian tôi đã chọn tới Thác Voi. Ghé Thác voi, nước chảy ào ạt, đi băng trong rừng núi cũng bị nước làm ướt hết. Thăm thú đủ chỗ rồi tôi mới chịu quay về. Quần áo ướt nhẹp. Đầu tóc cũng không ngoại lệ. Anh bảo ngồi nghỉ xíu cho tôi hong tóc, chứ với bộ dạng này đội mũ ¾ thì kiểu gì về tới Nha Trang, đầu tóc tôi còn gì nữa đâu. Cũng may là tóc tôi ngắn. Anh kẽ lấy tay, vén tóc, rồi cũng làm vài động tác hong tóc nhẹ nhàng, không quên kèm theo câu nói: "Vẫn trán dô như ngày nào nhỉ". Tôi lườm anh một cái, không quên đáp trả: "Trán lỳ, trán ngang, trán bướng nhưng mà thông minh đấy". Anh cười trừ, cái này thì anh nhận là đúng, vì nó quá đúng so với tôi. Rời Thác voi chúng tôi di chuyển về lại Đà Lạt kiếm gì đó ăn. Trời mưa xối xả. Mặc áo mưa vậy mà hai đứa ướt mèm. Tôi vẫn không thể nào tưởng tưởng được sao hai chúng tôi có thể về được tới Nha Trang an toàn. Mưa theo chúng tôi từ Thác Voi, mưa càng ngày càng lớn, sương mù càng ngày càng dày hơn, tôi thì bị ướt hết, vừa lạnh, vừa sợ. Còn anh cứ thế chạy xe. Lâu lâu quay sang tôi hỏi, có lạnh lắm không, có buồn ngủ không. Tôi cứ tựa đầu vào vai anh mà ngồi thôi chứ chẳng nhìn thấy gì. Tôi hỏi anh có thấy đường không mà đi vậy, anh bảo anh cận mà, đội mũ full face, lại mưa, sương mù, anh có thấy gì đâu, nhưng anh có cách để di chuyển, em yên tâm nhé. Cứ thế đi, được một đoạn anh lại vòng tay ra sau lưng tôi, kiểm tra xem tôi có lạnh không, có bị ướt nữa không, có ngủ gật không.
Vậy đấy, chuyến đi Đà Lạt của tôi với anh với tư cách là người yêu cũ và với tư cách là partner hay còn gọi là xế và ôm.
Ngôi sau lưng anh, lạnh, mưa, gió, mệt, tôi chỉ biết ôm anh, tựa vào vai anh, yên tâm để anh lái xe và tôi cứ suy nghĩ, tôi nghĩ về anh, về tôi về chúng tôi, liệu rằng chúng tôi có tìm lại được nhau. Chúng tôi đánh mất nhau 1 năm, rồi liệu chúng tôi có thể quay về lại với nhau, theo cái cách mà lúc chúng tôi bắt đầu không?
Chúng tôi đều lớn, đều đã trưởng thành và đều muốn suy nghĩ về tương lai. Tình yêu của chúng tôi, ngoài tuổi thanh xuân đẹp nhất thì còn có cả sự trưởng thành đang lớn dần lên trong cả suy nghĩ và cách cảm nhận cuộc sống này rồi.
Nha Trang, ngày 04.10.2016
Anh, sau một cuộc tình, chúng ta nhận ra được điều gì.
Anh, sau một năm lạc mất nhau, chúng ta còn là gì của nhau.
Anh, anh có còn yêu em nữa không?
Gửi chàng trai tháng 8 của em, của cô nàng tháng 11.
Gửi đến chàng trai cung sư tư của cô nàng cung nhân mã.
Nha Trang, Thành phố có anh và có em, chúng ta cùng sống trong một bầu trời, thành phố tuy bé nhưng dường như lại quá rộng lớn anh nhỉ?
Chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Chúng ta sẽ lại thuộc về nhau.
Chúng ta sẽ lại yêu nhau chứ!?
Café muối