Em mạnh mẽ, nhưng không có nghĩa là sẽ không yếu đuối. Như lúc này đây, những thứ kìm nén quá lâu tưởng như không làm em đau thêm được nữa lại cứ thế làm em vỡ òa ra, khóc nấc lên thành tiếng. Nước mắt hòa với mưa, thêm xót xa...
***
1. Cô ấy và em
F Coffee...
Em lặng lẽ khuấy cốc Capuchino nghi ngút khói, ngồi đối diện với My. Chẳng biết là có chuyện gì, cô em gái kết nghĩa của anh lại gọi em ra đây. Em không thể nghĩ ra được lí do. Bỗng, cô ấy lên tiếng:
- Dạo này anh với chị có chuyện gì à? Anh gần đây thường đến nhà tâm sự với em, có hôm còn uống đến say khướt, có người gọi em tới đưa về?
Em nghe ra cái giọng điệu muốn trêu tức, em vẫn bình tĩnh đáp trả:
- Yêu nhau, cãi nhau là chuyện bình thường mà em. Mà sao à?
- À đây, chị xem đi, hình bọn em vừa đi "quẩy" về, vui lắm chị ạ!
Cô ấy đưa cho em xem những bức hình trong điện thoại. Em bỗng ngây dại ra, đầu óc em chẳng còn tỉnh táo nữa. Hai người sát vào nhau, choàng vai nhau thật tình cảm. Em nghe giọng mình run lên vì tức giận:
- Là sao hả em?
- Chị đừng làm khổ anh ấy nữa chị ơi. Anh ấy không dành cho chị đâu. Mà em cũng chỉ muốn chị biết là em yêu anh ấy thôi mà. Mong chị sớm từ bỏ.
Đến lúc em không còn bình tĩnh nữa
- Chuyện của chị, em cần quản sao? Chị cần gì phải nghe lời em nói chứ? Em không có quyền. À nhân tiện về rửa sạch cái nhân cách của em đi nhé.
Em tặng cho cô ấy một cốc nước vào mặt. Rồi hả hê bước ra khỏi quán. Cũng chỉ là một cô em gái kết nghĩa thôi mà, em vẫn là người anh yêu hiện tại, vậy là đủ. Nhưng trong em vẫn dậy lên nỗi lo lắng, bất an.
..........................................
2. Em và anh
- Anh ơi, mai mình đi xem phim nhé, em đã mua hai vé rồi đấy, phim anh thích nhất.
- Mua thêm một vé nữa được không em, cái My nó đang buồn phiền chuyện học hành, mình đưa nó đi xả stress luôn, nhé!
Tại sao luôn là My theo sát chúng ta chứ, em không muốn có " kì đà cản mũi" trong cuộc hẹn này. Là kỉ niệm hai năm chúng ta yêu nhau đó, anh không nhớ sao? Mà em cũng không cho phép My lại gần anh thêm nữa, cô ấy đã sẵn sàng công khai tình cảm đối với anh cho em biết, em không đủ nhân nhượng để cô ấy cướp đi anh. Em cay cay khóe mắt:
- My? Lúc nào cũng là My. Sao anh không hiểu cảm giác của em? Cô ấy từ khi nào đã quan trọng hơn cả em vậy?
- Em thôi đi, sao em cứ phải để tâm nhiều như thế nhỉ? Anh không muốn tranh cãi với em nữa.
- Anh đi đi. Đi với cô em gái quý giá của anh đi...
Em đưa anh hai chiếc vé, vội vàng đẩy anh ra cửa, đóng sầm ngay lại. Cả thân thể em bỗng như trút hết tất cả sức lực, đổ gục xuống mặt sàn nhà, nức nở. Em nhận ra tiếng xe chạy càng ngày càng xa. Vậy là đến anh cũng chẳng thèm lưu luyến em, dù chỉ là một chút thôi. Tình yêu của em, vẫn chưa đủ cho anh? Em rối bời giữa muôn vàn thứ cảm xúc không tên.
...................................
Ngày...tháng.. năm......
3. Kỉ niệm và mất
Đêm. Se sắt lạnh. Những đợt gió đậm hơn, thấm vào da vào thịt. Em đứng giữa dòng người lướt qua, lạc lõng đến cực độ. Mắt em nhạt nhòa nhìn về phía xa kia, nơi có một người cùng cô gái trẻ, choàng tay nhau vui vẻ cười nói trước rạp phim. Chỉ vì những nỗi bất an trong lòng, chẳng màng mưa màng gió, chẳng màng lòng tự trọng mà chạy đến đây, mong được bên anh thật hạnh phúc trong ngày này, để giờ đây tự bản thân phải sững sờ cực độ khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
Chẳng phải người đó đã nói yêu em mãi sao? Chẳng phải người đó đã hứa không rời xa em sao? Chẳng phải người đó là của em sao?
Từ khi nào, anh quên??
Quên vẫn còn có em bên cạnh anh, vẫn cần anh chăm sóc, quan tâm.
Quên đi sự tồn tại của em, trong thế giới của anh.
Quên cả tình yêu, của chúng ta??
Em tin, để giờ đây em còn gì ngoài nỗi đau âm ỉ đang thấm dần làm em khó nhọc trong từng nhịp thở. Hai năm yêu nhau, nhưng chỉ trong khoảnh khắc này, bản thân em lại nghi ngờ liệu rằng em đã thực sự hiểu anh chưa. Anh ơi, người con gái khi yêu ích kỉ lắm, em sợ tất cả những gì có thể cướp mất anh đi,mà anh lại vô tâm như thế, sẵn sàng nhận ngay "em gái kết nghĩa", kết nghĩa để rồi thành kết duyên với nhau đúng không anh? Linh cảm của em đã đúng ngay từ lúc anh đưa cô ấy đến giới thiệu. Ý đồ của cô ấy, làm sao em không nhận ra chứ. Em đã cố gắng để My không ảnh hưởng đến anh nhiều, vậy mà anh chẳng những bỏ ngoài tai, lại to tiếng nghi ngờ em không tin tưởng anh, nghi ngờ tình yêu của em dành cho anh. Những cuộc cãi vã nhiều lên, cái hẹn thưa dần, chẳng biết mình nên tháo gỡ từ đâu nữa. Em cứ ngỡ chỉ cần hai người yêu nhau là đủ, nhưng em đã nhầm rồi. Trách em quá đỗi ngây thơ, trách anh quá thờ ơ hay em phải trách cô ấy đây? Khoảng cách giữa anh và em lớn đến nỗi có người có thể chen ngang vào, lấy đi toàn bộ sự chú ý của anh với em, em chẳng dám đối diện, em quay quắt trong sợ hãi vì có thể một ngày nào đó, mình lại không còn bên nhau nữa. Em đã cố giữ, mà anh, chính anh lại tự buông tay em ra, không cho em cơ hội để nắm lấy.
Em bám chặt vào chiếc tay cầm đến đau nhức, từng gân xanh nổi lên. Nước mắt em chẳng thể ngừng rơi được, mọi thứ cứ nhạt nhòa, nhạt nhòa dần đi như thế. Những suy nghĩ như cuốn phim quay chậm, ùa về trong tâm trí,làm em mụ mị.
Bỗng chiếc xe loạng choạng giữa đường mưa trắng xóa.Và rồi.....
- Cô ơi, cô có làm sao không thế?
- Cháu ơi......
- Này cô gái.........
Tiếng người ta kêu lên xung quanh cứ chìm dần, chìm dần. Mắt em nhắm chặt, xung quanh tối sầm lại.
..............
Em tỉnh dậy cũng đã là ngày hôm sau. Cả người đau nhức, ê ẩm, trở mình cũng thấy khó khăn. Những vết thương ngoài da đầy đầu gối và hai cánh tay.Mẹ em bên cạnh giường bệnh lo lắng hỏi:
- Trong người thế nào rồi con? Làm cả nhà sợ muốn chết. Con gái con đứa..
Giọng mẹ cứ nghèn nghẹn, em để ý mắt mẹ đã xuất hiện quầng thâm, có lẽ bận chăm sóc em, mẹ vẫn chưa được chợp mắt tí nào. Em thấy bản thân có lỗi nhiều quá, lại nước mắt ngắn, nước mắt dài trước mặt mẹ:
- Mẹ ơi..................
- Ổn cả rồi, không sao đâu con.
Em khóc. Em biết mình vẫn còn may mắn biết nhường nào. Lâu nay em cứ mải mê chạy theo anh, biết sự tồn tại của anh. Đến hôm nay, trong em, tình yêu không phải là tất cả nữa rồi. Em vẫn sẽ sống, sẽ sống tốt là đằng khác. Vì, cạnh em đã có những bờ vai ấm, những tình yêu lớn bao bọc em để cho em đủ mạnh mẽ, bảo vệ em để em không phải chịu thiệt thòi trước bất cứ thứ gì. Em có thể sẽ buồn, sẽ mệt mỏi vì mất anh, sẽ nhớ anh quay quắt những đêm, sẽ không ngừng lôi những kỉ niệm của hai đứa ra mà dày vò bản thân. Nhưng thời gian trôi qua, em mong mình quên được.
...............
Anh
Chúng ta lại cãi vã, toàn những chuyện vặt vãnh, mà đặc biệt là từ My. Em hay ghen với My kinh khủng. Anh không đáng để tin tưởng như vậy sao em. Cô ấy đã giúp anh nhiều trong công việc, anh thực lòng rất yêu quý cô ấy, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ một cô em gái mà thôi. Anh đã nói đi, nó lại hàng ngàn lần, đến phát ngán, mà em vẫn không chịu hiểu ra.
Cũng như hôm nay, hai chiếc vé xem phim, anh bị đuổi ra cửa, một lời em cũng không cho anh nói tiếp. Anh chán ghét, anh bực mình đến cực độ, anh thấy mình bị xem thường. Vậy thì ra sao thì ra, anh cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
Tối...
Anh dẫn My đến rạp. Bộ phim anh thích vẫn chưa đến hồi kết, mà lòng anh thì khó chịu đến nhường nào. Chỉ suy nghĩ mãi về em thôi. Anh cũng chẳng thấy hào hứng, giá mà đi bên cạnh anh là em nhỉ, cô gái của anh? Mai nguôi giận, anh lại dẫn em đi xem, có được không?
...............................
Sáng... Điện thoại reo liên hồi. Anh ngái ngủ, tiếng được tiếng mất trả lời:
- Gì đấy?
- Anh, anh không vào thăm Dương à?
- Thăm hỏi gì ở đây em? Dương chắc đang ở nhà
- Anh hâm à? BỆNH VIỆN. Là BỆNH VIỆN, không nhà cửa gì hết. Hôm qua nó bị tai nạn ở gần rạp phim. Không phải hai người đi cùng nhau tối qua sao? Anh không đèo nó về à?
Anh chẳng còn nghe tiếp được lời nào nữa từ Lan- bạn thân của em.
Cửa rạp phim? Tai nạn? Em vẫn tới ư? Em nhìn thấy Anh và My? Có phải vì anh không?
Anh chỉ biết chạy đi thật nhanh, thật nhanh. Mưa ngoài trời vẫn rơi tầm tã, đột nhiên lòng anh dâng lên nỗi sợ không xua đi được. Liệu.....?
.............................
Bệnh viện..
Anh mở cửa phòng, đập vào mắt là thân hình bé nhỏ của em với những vết trầy xước đang rớm rỉ máu. Anh xót xa biết bao nhiêu. Anh tệ quá, giá mà anh không vô tâm để em lại với những bất an, nghi ngờ và mệt mỏi, thì có lẽ anh sẽ không phải ở đây lúc này. Anh lo em sẽ đưa ra quyết định tồi tệ, điều mà anh không muốn nghĩ đến nhất. Em, anh còn cơ hội chuộc lỗi không?....
Anh đến gần thì em trở mình, nhìn thẳng vào mắt anh. Anh bất động, anh chẳng biết làm gì, nói gì cho em hiểu đây? Lỗi là của anh, vì anh, dù có biện minh thì sự thật vẫn là anh đã bỏ em lại để đưa My đến rạp phim. Chỉ hành động đó thôi cũng đủ đẩy chúng ta vào ngõ cụt.
Em vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chỉ bật ra hai từ:
- Về đi!
- Em ơi, ..
- Về đi. Về ngay đi!
Em quát tháo loạn xạ, nước mắt luôn phiên rơi trên khuôn mặt, Anh muốn tiến lên ôm chầm lấy, mà không thể được. Anh đã không có quyền đó nữa rồi.
................................
Những ngày này trời mưa nhiều hơn, anh lại nhớ em điên dại. Hạnh phúc mới đây mà đã vôi vã rời xa anh. Anh không ngăn được đôi chân mình tìm đến, nép một góc mà nhìn em từ xa. Em lại gầy đi nhiều rồi, lòng anh nổi lên những đau đớn. Anh đã từng có cô gái ấy bên cạnh mà chẳng trân trọng chút nào, làm cô ấy tổn thương vô cùng, để đến bây giờ, một ánh mắt cô ấy cũng không trao cho anh, một nụ cười cô ấy cũng không thể dành cho anh. Tim anh nổi lên những quặn thắt, nghẹn đắng.
Bao lâu để em tha thứ?
Em, đừng im lặng! Điều đó giết chết tình yêu của chúng ta, giết chết cả trái tim anh.
Thời gian, đó là câu trả lời duy nhất, phải không em?
Em....
.....................................................................
Ngày... tháng... năm...
Em
Khoảng sân ướt đẫm, dưới mái hiên cũ, một mình em thẫn thờ. Những kỉ niệm như hiện lên trong màn mưa, tim em không thể ngăn được những đau đớn. Cũng đã một thời gian rồi anh nhỉ, chúng ta xa nhau như thế, xa nhau trong vô vàn tiếc nuối. Giận, ghen, mất lòng tin vào nhau, làm nhau đau.. Nhưng không thể ngừng yêu nhau được. Những cuộc gọi của anh em vẫn chưa nhận, những tin nhắn anh gửi em đọc rồi xóa vội đi, những cuộc gặp mặt em chỉ kịp nở nụ cười gượng gạo. Em đã cố, cố lờ đi mọi thói quen khi bên anh, cố không nghĩ về anh, cố tránh mọi tin tức về anh. Chỉ một chữ quên thôi, em vẫn chưa hề làm được. Em mạnh mẽ, nhưng không có nghĩa là sẽ không yếu đuối. Như lúc này đây, những thứ kìm nén quá lâu tưởng như không làm em đau thêm được nữa lại cứ thế làm em vỡ òa ra, khóc nấc lên thành tiếng. Nước mắt hòa với mưa, thêm xót xa...
Anh
Em không nhìn thấy, không nhìn thấy một tên ngốc cứ đứng nhìn em ngây dại. Nhưng, em vẫn còn nhớ đến những thứ thuộc về hai chúng ta, em vẫn chưa cho anh trở thành người lạ, đúng không? Ánh mắt em buồn, rơi vào khoảng không vô định rồi chuyển hoen đỏ, cứ thế khóc mặc người ta vẫn qua lại, mặc người ta nhìn em như một kẻ điên. Anh không thể chịu đựng nổi, em ơi! Ngoài chờ đợi, anh còn làm được gì nữa đâu, im lặng vẫn là im lặng. Anh biết mình đã mất em rồi, anh không biết gìn giữ. Nhưng anh mặc kệ, chỉ một phút giây này ở bên em anh cũng không cần gì hơn thế, cho nên anh cần dũng cảm đối diện.
Bước chân anh xuyên qua màn mưa trắng xóa, càng nhanh thêm, vội ôm chầm lấy em. Em ngỡ ngàng rồi vội dùng sức gạt anh đi. Mà anh cứ mặt dày như thế, níu em thêm chặt. Có mắng, có trách bao nhiêu đi nữa, anh cũng chấp nhận. Vì anh luôn hứa sẽ là người đầu tiên bên em lúc em buồn và mệt mỏi. Có hàng ngàn những lời muốn nói cho em nghe, cho em hiểu được nhưng nghẹn ngào nơi cổ họng, chỉ kịp thì thầm:
- Mình làm quen lại với nhau, em nhé!
Từ đầu, một lần nữa. Còn yêu nhau, còn cần đến nhau, phải không em! Anh sẽ không ngu ngốc làm em buồn, tổn thương nữa. Cũng sẽ chẳng để em bất an và lo lắng về anh. Anh đã sai một lần, cũng từng mất em một lần. Cho nên anh dành quãng thời gian còn lại bên cạnh để sửa sai, được không em!
Vì, em cần yêu thương và cần được yêu thương!
Em hạnh phúc và nhất định hạnh phúc!
Anh sẽ làm hai điều ấy dành cho riêng em!
ĐH, 18/04/2016
TD-ĐĐ