Cuộc sống chính là như thế đấy. Chúng ta không thể biết điều gì sẽ đến. Chúng ta cứ đi mãi, rẽ phải rồi lại rẽ trái, cứ lòng vòng mãi rồi cũng quay trở lại điểm xuất phát ban đầu. Nhưng chúng ta đều tin rằng, chỉ cần luôn nghĩ về nhau, thì dù có muôn vàn khó khăn, cũng nhất định có ngày gặp lại. Khi ấy, không còn gọi là định mệnh nữa, mà chính là sự sắp đặt của tình yêu.
1 Tình cờ gặp mặt.
Những ngày trời bắt đầu vào đông, thời tiết như một cô bé khó chiều. Buổi sáng bạn sẽ không thể nào tỉnh giấc khỏi chiếc chăn ấm bởi trời bên ngoài thật sự rất lạnh, nhưng đến trưa, không khí trở nên khô hanh hơn, cái nắng vàng vọt như muốn hút hết toàn bộ độ ẩm trong không khí. Tôi thật sự vô cùng ghét tiết trời này, nó làm môi tôi khô và trở nên nứt nẻ. Có lẽ tôi cằn nhằn về điều này quá nhiều nên Chi đã quẳng một thỏi son dưỡng ẩm không màu vị dâu lên bàn làm việc của tôi.
- Cho ông đấy, hãy xử lý cái môi của ông đi, thìn thấy gớm.
Chi nhăn mặt lại, tỏ vẻ đầy đắc ý.
- Cám ơn người yêu nhé! - Tôi cầm thỏi son lên đầy thích thú rồi bỏ vào túi áo.
- Hơm có chi. Nhưng mà trưa nay ông đi chụp hình, lấy tin tại nhà hàng Spagetti mới khai trương giúp tôi với nhé! - Chi bỗng trở nên dịu dàng khác hẳn.
- Biết ngay mà, đâu có cái gì tự nhiên từ trên trời rơi xuống chứ.
- Có chứ, hôm nay tôi xem Horoscope hàng ngày cho ông rồi, nó nói hôm nay ông sẽ có tiến triển tốt trong chuyện tình cảm đấy. Nghĩa là ông rất có thể sẽ gặp được một nửa định mệnh. Mà cứ ngồi trong cái văn phòng toàn gái già này thì lấy đâu ra một nửa định mệnh của ông chứ. Như vậy có nghĩa là tôi đang giúp ông đấy. Ông nhất định phải cảm ơn tôi đấy.
Tôi bật cười trước cái kiểu lý sự mỗi lần biện minh cho sự nhờ vả của Chi.
- Sao lần nào bà có ý tốt thì tôi đều phải khổ sở làm việc hơn mọi ngày thế nhỉ.
Chi nháy mắt. " Tin tôi đi". Rồi cô ấy lấy tập tài liệu trên bàn tôi, quay ngoắt về phía bàn làm việc của mình. Tôi chỉ kịp thở dài.
Chi là đồng nghiệp, cũng là bạn thân nhất của tôi trong cơ quan này. Hai đứa bằng tuổi, lại có kha khá sở thích giống nhau nên chúng tôi nhanh chóng thân thiết. Chi xinh đẹp, xinh đúng chuẩn mẫu một cô gái phương đông hiện đại. Tóc dài, mắt to, khuôn mặt bầu bĩnh, chiếc mũi thẳng và làn da trắng ngần.
Vậy mà trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài, Chi thích bóng đá, thích uống bia, thích nhậu nhẹt thâu đêm, thích boxing, bowling, thích phim hành động, và cực kì ghét nấu nướng. Mỗi khi chúng tôi ở bên nhau, giống như là hai thằng đàn ông đang nói chuyện và chơi đùa với nhau vậy. Có lẽ vì vậy tôi hoàn toàn cảm thấy thoải mái khi ở bên Chi.
Tôi vác theo chiếc máy ảnh thân thuộc, rời khỏi cơ quan trong cái nắng vàng vọt, gió thổi từng đợt khô hanh. Nhà hàng Spagetti mới mở nằm trên phố Kim Mã, một khuôn viên rất rộng theo phong cách châu âu. Phía trước trồng rất nhiều bồn hoa xinh xắn và đa sắc màu. Toàn bộ cửa và khung của nhà hàng đều bằng gỗ và sơn màu xanh lá sẫm màu, nhân viên mặc đồng phục màu đen thanh lịch. Vừa bước vào tôi đã chìm đắm trong một không gian thanh bình, đầy nét sang trọng, cổ điển.
Tôi lia máy ảnh khắp nơi, cố tìm cho mình những góc ảnh đẹp nhất, sống động nhất. Khuôn mặt của những vị khách đến quán ai cũng rạng rỡ, vui tươi và có vẻ rất hài lòng. Rồi một tiếng đẩy cửa rất khẽ, tôi lia góc ảnh về phía cửa. Một cô bé nhỏ nhắn bước vào. Em mặc một chiếc áo len họa tiết đi kèm với chân váy màu xám, đi đôi converse cao cổ màu đỏ sẫm. Mái tóc dài, thẳng tắp buông xõa đến ngang lưng, khoác trên vai một chiếc ba lô nhỏ màu nâu nhạt, em bịt khẩu trang che kín mặt, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt rất sáng, rất đẹp.
Cô bé tiến về phía quầy lễ tân, nơi tôi đang đứng, rụt rè hỏi:
- Chú ơi, ở đây có tuyển nhân viên không ?
Tôi chết lặng trước câu hỏi bất ngờ của em. Tôi 25 tuổi, không có gì đáng để tự hào hơn tuổi trẻ của mình. Em có dáng người nhỏ nhắn nhưng cũng khoảng chừng 17 -18 tuổi. Thật không vui chút nào khi nghe một người chỉ ít hơn mình vài tuổi gọi mình bằng chú. Chợt cảm thấy vô cùng chạnh lòng. Công việc đã khiến tôi trở nên già dặn đến vậy ư. Tôi nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu:
- Hãy lại hỏi anh quản lý ở đây ấy.
Rồi tôi chỉ về phía anh quản lý đang lúi húi ghi ghép sổ sách ngay phía sau mình. Cô bé chạy thẳng về phía đó, quên mất cảm ơn tôi một tiếng.
- Chú ơi, ở đây có tuyển nhân viên không?
Anh quản lý ngước mắt lên nhìn cô bé, vẻ mặt tươi cười:
- Chỗ anh đang tuyển thu ngân và oder đồ ăn cho khách, em muốn ứng tuyển vị trí nào.
- Thu ngân ạ. - Cô bé nhanh nhảu đáp liền.
- Em bao nhiêu tuổi thế?
- Dạ, 18, vừa tốt nghiệp cấp 3 ạ.
- Không thi đại học ư?
Em chỉ lắc đầu, rồi nhìn xuống đất, tay mân mê vạt áo, cố tránh câu trả lời. Anh quản lý vẫn nhẹ nhàng:
- Em có thể bỏ khẩu trang ra được không? Có biết nói chuyện như vậy là rất mất lịch sự không?
- Không được đâu ạ! - Cô bé nói giọng có vẻ rất nghiêm trọng - Em đang bị cúm, không thể để mọi người bị lây đâu ạ. Rồi em lấy tay bịt miệng lại, cố ho lên vài tiếng, nghe có vẻ rất gượng giụ.
- Tôi hiểu rồi. - Anh quản lý lại tiếp tục nhìn xuống những trang sổ sách - Em hãy về nhà đến khi nào hết cúm thì quay lại nhé!
Cô bé đứng yên mất vài giây, có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó. Rồi em không nói gì cả, quay đi ngay lập tức. Em bước ra và lại va nhẹ vào vai tôi, nhưng em cứ thế đi thẳng mà không ngoái lại nói một lời xin lỗi. Thật là một con bé vô lễ.
Vài ngày sau, tôi và Chi hẹn nhau ở Higland coffee. Chúng tôi hay ngồi đây vào những buổi chiều tà. Cùng nhau uống cà phê, nghe nhạc, ngắm phố phường từ trên cao, khi thì rôm rả bàn chuyện công việc, khi thì nói chuyện phiếm rất lâu.
Tôi châm một điếu thuốc mới, đưa nó cho Chi. Cô bạn nhận lấy nó, hít một hơi dài, rồi từ từ nhả ra làn khói trắng.
- Ấm thật đấy. - Cô bạn nhìn điếu thuốc đang nghi ngút khói.
- Cậu bỏ thuốc được không? - Tôi nhìn Chi, rụt rè đưa ra ý kiến.
- Sao vậy? - Cô bạn cười - Sao cậu lại nghiêm túc thế?
- Cậu muốn mọi người nghĩ sai về cậu ư?
- Mình vốn không quan tâm mà. Cứ sống mà để tâm nhiều vậy sẽ mệt lắm. Cậu biết mà.
- Vậy hãy nghĩ là nó không tốt cho sức khỏe của cậu đi - Tôi vẫn cố cứu vãn câu chuyện.
Chi dừng hút thuốc, cô mân mê điếu thuốc trên tay, xoay tròn nó. Nhả ra làn khói cuối cùng.
- Mình muốn Tùng trở về bên mình, mình muốn anh ấy thấy mình tệ hại đến thế nào khi không có anh ấy. Mình muốn anh ấy thấy đau lòng mà quay lại. Điều này thật tệ đúng không? Chắc chẳng có đứa con gái nào như mình đâu nhỉ?
- Nhưng hắn đã đi rồi, hắn chẳng thèm quan tâm xem cậu tệ hại hay tốt đẹp ra sao nữa rồi. Hắn đã có tình yêu mới, vậy tại sao cậu vẫn sống mà giày vò bản thân đến tận bây giờ chứ. Cậu thấy như vậy có đáng không?
Chi nhìn tôi với đôi mắt sắc bén. Cậu ấy di điếu thuốc xuống khay gạt tàn đầy vẻ tức giận. Rồi không nói gì cả mà đứng lên đi mất. Cậu ấy hẳn không muốn tranh luận với tôi. Vì sao chứ, vì sao cậu ấy cứ phải bảo vệ một tình yêu vô nghĩa đến vậy? Một cô gái vô cùng mạnh mẽ lại trở nên bi lụy trong tình yêu đến vậy, vì một kẻ phản bội mà như thế, có đáng không?
Tôi miên man trong những dòng suy nghĩ, thở dài rồi nhìn xuống phố phường tấp nập. Mới hơn 5h chiều mà trời đã bắt đầu tối, những con phố dần lên đèn. Bất chợt vài hạt mưa tí tách rơi bên khung cửa kính. Mọi người vội vã hơn trên dòng đường. Mưa. Một cơn mưa mùa đông bất chợt. Một vài người dừng lại bên đường mặc áo mưa.
Tôi chợt nhìn thấy phía bên kia đường, bên cạnh gốc bằng lăng cằn cỗi, một hình ảnh rất quen. Một cô bé nhỏ nhắn đang đứng im dưới mưa, vẫn bịt khẩu trang kín mít, mặc cho mọi người đang vội vã, em vẫn cứ đứng im như thế. Đó chính là cô bé tại nhà hàng Spagetti tôi đã gặp bữa nọ. Trời bắt đầu mưa to hơn, mái tóc dài của em dần ướt sũng, quần áo cũng đã ướt, nhưng em không có vẻ gì là muốn tìm một chỗ trú cả. Thật là một cô bé lạ lùng.
Tôi khuấy tách cà phê đã nguội lạnh, cảm thấy bồn chồn không yên. Hình ảnh cô bé ướt sũng trong làn mưa lạnh ám ảnh lấy tôi không ngừng.
Tôi dừng xe lại bên đường, ngay trước mặt em.
- Em có muốn đi cùng tôi không?
Em nhìn tôi không nói gì cả, chỉ gật đầu. Tôi đưa áo mưa và mũ bảo hiểm cho em. Em chỉ nhận lấy chiếc mũ từ tay tôi rồi nhanh chóng ngồi lên xe, tay túm chặt lấy chiếc áo mưa của tôi.
- Em không sợ tôi bắt cóc em à?
- Tôi đã gặp chú rồi, chú cũng không có vẻ là người xấu. - Em nói.
- Nhà em ở đâu?
- Cuối ngõ Núi Trúc, phố Giang Văn Minh.
Rồi chúng tôi lướt đi trong mưa, không còn câu hỏi nào nữa. Tôi chỉ thấy em thật đặc biệt, đặc biệt theo một cách nào đó.
Tôi dừng xe trước một căn nhà cấp 4 nhỏ, với một dàn hoa ti gôn trước hiên, căn nhà cũ năm sâu trong ngõ nhỏ. Em xuống xe trong tình trạng ướt sũng, em mời tôi vào nhà. Tôi cũng không có ý định từ chối.
Căn nhà cũ nhưng có vẻ rất gọn gàng và sạch sẽ. Mọi thứ giản dị và đơn giản. Một bộ bàn ghế nhỏ cũ màu, một chiếc ti vi đặt trên kệ, một chếc giá sách cao ngất, phía cuối giường cạnh cửa sổ kê rất nhiều chậu hoa thạch thảo nhỏ xinh.
- Em ở một mình ư?
Em từ trong nhà tắm bước ra, thay một bộ quần áo khô, đang lấy khăn lau đi mái tóc ướt. Em vẫn bịt khẩu trang che kín mặt.
- Không, còn bà ngoại nữa. Nhưng bà về quê thăm mấy đứa nhỏ rồi.
- Bố mẹ em đâu?
Em quàng chiếc khăn vừa lau tóc qua vai, tiến lại về phía bàn, em ngồi xuống, bắt đầu pha cho tôi một tách trà nóng.
- Bố em bỏ đi ngay khi em vừa chào đời. Mẹ em 3 năm sau cũng bỏ đi theo nhân tình. Vì vậy em ở với bà ngoại, bà vừa là mẹ, vừa là bố. Với em, như vậy là đủ rồi.
Tôi ngồi xuống ghế, đối diện với em.
- Tại sao em lại luôn đeo khẩu trang thế.
- Vì vết sẹo - Em đưa cho tôi tách trà. - Không ai muốn nhìn thấy nó đâu
Tôi nhận tách trà trên tay em. Vô cùng bối rối trước câu truyện của em.
- Sẽ không sao đâu. Tôi thật sự muốn em thấy thoải mái. Tôi không bận tâm đến nó đâu.
Em chần chừ vài giây, rồi từ từ gỡ bỏ chiếc khẩu trang ra. Vết sẹo lớn bên má trái dần xuất hiện. Vết sẹo rất to, có vẻ như là một vết bỏng rất nặng, nơi vết sẹo làn da đã trở nên nhăn nhúm và sẫm màu.
- Nó rất đau phải không? - Tôi nhìn em đầy chân thành.
- Nó từ khi em còn nhỏ, nhưng em không nhớ nữa, vì thế có lẽ cũng không thấy đau. Làm ơn đừng nhìn nó nữa.
Tôi bối rối quay mặt đi chỗ khác. Thì ra cô bé gai góc trước mặt tôi có nhiều nỗi đau đến thế, phía sau một vẻ ngoài vô lễ, ngang ngược là những nỗi bất hạnh em đã chôn chặt trong lòng. Tôi thấy cảm thông với em hơn, thấy thương em hơn. Một cô bé 18 tuổi vẫn đang gồng mình lên để sống, để tìm kiếm hạnh phúc.
2. Sự tình cờ được lên kế hoạch.
Sau lần gặp gỡ ấy, tôi giúp em xin vào làm việc bán thời gian tại nhà hàng Spagetti mà em mong muốn. Để cảm ơn tôi, em chủ động mời tôi đến nhà ăn một bữa cơm. Tôi vui vẻ nhận lời và rủ Chi đi cùng, tôi muốn hai người gặp nhau. Tôi cảm giác hai người con gái này có điều gì đó rất giống nhau, dù hoàn cảnh và cuộc sống có khác, nhưng luôn mang trong mình những khao khát, những đam mê mãnh liệt, và những cá tính riêng biệt.
- Em chào anh chị! - Em vui vẻ ra mở cửa.
- Em là Hà Như phải không? - Chị là Chi, là huynh đệ thân thiết với Tú đấy. - Chi tỏ vẻ thân thiện chào hỏi, đồng thời chìa ra một đống đồ ăn mà cô nàng mang theo. Cô ấy là vậy đấy, luôn biết cách khiến người khác cảm thấy thoải mái ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Đúng như tôi đã nghĩ, Như và Chi rất hợp nhau. Từ cái cách họ cười nói vui vẻ ngay lần đầu gặp mặt, cho đến cách họ cùng nhau nấu nướng. Chi vụng về, Như đảm đang, cẩn thận chỉ cho Chi từng thứ tỉ mỉ. Ngược lại, Chi biết cách khiến Như cảm thấy tự tin hơn với vết sẹo trên khuôn mặt mình. Họ như những mảnh ghép bù trừ cho nhau, thấu hiểu nhau.
Sau khi hoàn tất mọi công đoạn nấu nướng. Chúng tôi dọn bàn và ngồi xuống ăn cùng nhau. Như mang ra một vài lon bia.
Đột nhiên Như trở nên nghiêm túc khác lạ, khiến không khí có chút ngượng ngùng.
- Em có một câu chuyện muốn kể. Không biết anh chị có muốn nghe không?
- Sao đột nhiên lại thế? - Tôi ngạc nhiên - Nói đi em.
- Thật ra, em đã biết anh chị từ rất lâu rồi.
- Thật ư? - Tôi vô cùng sửng sốt. - Có chuyện đó ư?
Lạch cạch... Tiếng mở cổng, tiếng dắt xe máy. Có tiếng ai đó đang mở cửa đi vào nhà. Như khẽ mỉm cười, nhìn chúng tôi, đầy vẻ trông đợi. Em nhìn tôi, rồi lại nhìn Chi, vết sẹo hằn trên má đột nhiên đỏ ửng.
- Nhà có khách hả Như? - Tiếng một người đàn ông khàn khàn nói vọng vào.
Khi người đàn ông ấy bước vào sau cánh cửa đang khép hờ. Tôi hoàn toàn hoảng hốt. Vội vàng nhìn sang Chi, cô bạn run rẩy, lạnh ngắt. Đôi mắt không thể rời khỏi người đàn ông vừa bước vào ấy. Nước mắt đột nhiên rơi, dù Chi có cố lau liên tục. Là Tùng. Thật trớ trêu, người mà chúng tôi không bao giờ nghĩ tới. Có vẻ Tùng cũng vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy chúng tôi, cậu ấy đứng hình, miệng lắp bắp không nói lên lời chào hỏi.
Chi bật dậy, toan rời khỏi ghế.
- Làm ơn hãy nghe câu chuyện của em. Chị đã hứa rồi mà!
Chi quăng ánh mắt sắc lẹm về phía Như, chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt ấy đã chất chứa đầy nỗi giận giữ và oán hận.
- Đồ giả tạo. Các người còn muốn nói gì nữa. Các người muốn đem tôi ra làm trò đùa ư?
- Không phải như vậy. Chị phải nghe em nói. - Như chạy lại, ôm chặt lấy tay Chi.
- Nửa năm trước em đã từng muốn tự tử. Em không thể chịu đựng được ánh mắt kỳ thị của mọi người, em không có bạn bè. Người thân cũng đều bỏ em mà đi. Mọi người đều nhìn em như thể em là quái vật vậy. Vì vậy, em đã tìm đến cái chết.
Một tối muộn, em lao ra đường. Thật không may khi anh Tùng cán phải em, anh ấy đã đưa em vào bệnh viện và ở lại với em hai ngày liền cho đến khi em tỉnh lại. Cho đến sau này em mới biết hôm ấy chính là ngày sinh nhật chị. Là em đã có lỗi.
Vì an ủi em, anh Tùng đã ở bên và giúp đỡ em rất nhiều. Anh ấy không kì thị em, không soi mói sự xấu xí của em. Em thật sự yêu anh ấy rất nhiều, thật khó để tìm được một người đàn ông nào như thế. Vì vậy nên em đã ích kỉ giữ Tùng lại bên mình, lấy cái chết, lấy lòng thương của Tùng để trói giữ anh ấy.
Nhưng chị biết không, anh ấy yêu chị. Ở bên em nhưng anh ấy luôn nghĩ về chị, trong cơn mê anh ấy gọi tên chị, trong cơn say anh ấy khóc lóc nhớ về chị. Em biết mình đã sai rồi. Em không thể giày vò tình yêu của hai người thêm nữa. Đó chính là lý do em tìm cách tiếp cận chị, tìm cách sắp xếp cuộc gặp mặt này. Em thật sự xin lỗi.
Như bật khóc ôm chặt lấy Chi. Tùng nhìn hai cô gái đầy vẻ đau đớn. Cậu ấy lại gần, kéo Như về phía mình.
- Anh xin lỗi em, Chi. Dù sao anh cũng đã có lỗi với em.
Mọi chuyện ập đến quá bất ngờ. Chi hoang mang, loạng choạng bước ra khỏi cửa. Tôi vội vàng chạy theo cô bạn. Từ sau ngày Chi khóc lóc chia tay với Tùng, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô bạn gục ngã đến như vậy.
Chi ôm chặt lấy tôi khi chúng tôi ngồi cùng nhau nơi góc công viên.
- Mình phải làm gì đây Tú. Mình vẫn yêu Tùng. Mình không thể quên được Tùng. Nhưng Hà Như... trước đây mình chưa từng gặp con bé, mình đã từng nguyền rủa nó, đã từng phẫn nộ, đã từng căm ghét. Cho đến bây giờ, nghe được những điều ấy, sao đột nhiên mình lại cảm thấy chính mình mới là người có lỗi vậy. Mình phải làm gì với con bé đây? Mình phải làm gì với tình yêu của mình đây?
3. Sự lựa chọn của trái tim
Cuối cùng Tùng cũng chính thức trở lại tìm Chi. Cậu ấy ngày ngày đợi trước cổng cơ quan nhưng Chi đều tránh né gặp. Cậu ấy mỗi chiều đều ngồi góc quen ở Higland coffee, nơi tôi với Chi vẫn thường ngồi.
- Cậu định trốn tránh Tùng mãi ư? - Tôi gõ vào bàn làm việc của Chi, đã hết giờ làm việc nhưng cô bạn vẫn bần thần ngồi lại cơ quan, chưa chịu ra về, sợ bước ra cửa lại bắt gặp Tùng đang đứng ở đó.
- Mình không biết nữa. - Chi thở dài.
- Nghe theo con tim của cậu đi, người anh em! - Tôi cố khiến Chi vui lên, vỗ vào vai cô bạn.
- Cậu thích Hà Như phải không Tú?
Tôi sững sờ trước câu hỏi đầy bất ngờ của Chi, cố quan sát nét mặt của cô bạn xem đó có phải một lời nói đùa không. Nhưng hình như không có vẻ là Chi đang đùa.
- Mình chỉ thấy cô bé thật đặc biệt. - Tôi mân mê cây bút trên bàn làm việc.
Chi mỉm cười:
- Vậy mình lên kế hoạch giữ Tùng lại nhé!
Hôm ấy, Chi trở nên nữ tính hơn, vui vẻ hơn. Tôi có thể thấy Chi hạnh phúc thế nào khi gặp lại Tùng, mọi hiểu lầm, mọi rạn nứt dường như không còn quá quan trọng nữa. Có lẽ đó đã từng là một khoảng thời gian vô cùng khó khăn với cả hai người, nhưng cuối cùng, thật may là họ vẫn gặp lại nhau, tìm thấy nhau, tha thứ cho nhau.
Tôi qua quán Spagetti một ngày đông. Hà Như chăm chỉ, nhanh nhẹn ra ra vào vào đón khách, oder đồ ăn, tính tiền và chào hỏi. Tuy tất bật nhưng vẫn thấy em luôn mỉm cười. Có lẽ em đã thấy nhẹ lòng hơn khi hóa giải được nỗi khúc mắc trong lòng Tùng và Chi, có lẽ em cũng cảm thấy mình đã quyết định đúng đắn.
Tôi lại gần quầy lễ tân, gõ lên quyển sổ mà Như đang cắm cúi ghi chép. Em ngẩng lên, và cười rất tươi khi thấy tôi.
- Tôi cũng nằm trong kế hoạch đã sắp đặt trước của em phải không?
- Không hề! Em đang cố tìm cách để gặp chị Chi, em cứ nghĩ người đến viết bài hôm ấy là chị Chi, thật không ngờ lại là anh. Đó hoàn toàn là tình cờ. Thật đấy. Anh là một phép tính sai số nằm ngoài kế hoạch ấy!
Chúng tôi nhìn nhau, và cùng cười hạnh phúc. Có thể là tình cờ, có thể không phải là tình cờ. Dù sao thì điều đó cũng không quan trọng. Chỉ cần biết rằng, để có thể khiến trái tim rung động thì không có bất kỳ một kế hoạch nào có thể tính trước mà thôi.