Chỉ chừng ấy thôi cho một cuộc gặp gỡ. Chỉ như vậy thôi hắn cũng cảm thấy mình đang sống lại và nhen nhóm một điều gì đó rất mong manh trở về trong tâm hồn. Hắn đã chờ đợi được đến lúc có thể gặp lại chị. Hắn muốn nói với chị biết bao nhiêu lời nói yêu thương ngọt ngào, nhớ mong mà hắn đã dằn vặt suốt bao nhiêu ngày qua.
Ba tuần. Linh viện đủ mọi lý do để khước từ những cuộc hẹn của hắn. Lạnh lùng như chưa bao giờ quen biết và yêu thương hắn. Để mặc hắn với những câu hỏi vụn vỡ, bỏ ngỏ trong đau đớn.
Ba tuần. Hắn ngồi nhâm nhy ly café đen nguội đắng ngắt một mình trên Đinh. Nhớ. Hốt hoảng. Và cô độc. Sau một nụ hôn rất nhẹ.
Chiều Hoàn Kiếm, tháng mười lao xao buồn. Gió heo may chậm chạp chạm những cửa ô thành phố, bao nhiêu, bao nhiêu điều gom góp lại cũng đủ cho một chút hơi lạnh nhẹ nhàng thấm vào đôi bàn tay gầy gầy của chị. Hắn và chị đã gặp nhau trong những ngày đầu tháng mười heo may gió ấy. Và rồi ngồi lại bên nhau trong rất nhiều những vu vơ đời thường.
Chị hơn hắn 3 tuổi.
Chị vừa bước chân vào năm hai Đại học, còn hắn vẫn ở cái thời học trò vô tư của tuổi mười bảy. Nhưng từ lần đầu tiên gặp chị nơi quán quen cũ kĩ ấy, khi những đóa cúc vàng đang sắp tàn vì bà chủ nhiều ngày không chịu thay hoa mới, hắn đã không thể rời mắt khỏi chị. Người con gái có mái tóc xõa ngang lưng, đen bóng với đôi mắt thăm thẳm như không bao giờ ngừng nổi sóng. Một người con gái dịu dàng và xa lạ với tất cả những cô gái mà hắn đã từng gặp.
Tuổi mười bảy, lần đầu tiên hắn có cảm giác thôi thúc phải ở lại bên cạnh một ai đó. Không phải để được chăm lo cho một người con gái yếu đuối, như lý tưởng của biết bao nhiêu chàng trai khi ấy, hắn chỉ có một cảm giác duy nhất, muốn được nép vào ngực chị, được chị ủ ấm trong vòng tay tròn đầy của riêng chị. Không phải vì hắn thiếu thốn tình cảm yêu thương của cha mẹ. Không phải hắn lạc lõng giữa phố xá. Chỉ đơn giản hắn chưa bao giờ hết day dứt về người chị gái đã mất từ trước khi hắn ra đời. Hắn đã khao khát đi tìm một người chị – một thiếu nữ Hà thành từ rất xưa. Hắn trăn trở suốt mười bảy năm với cuộc tìm kiếm chưa có câu trả lời ấy. Và rồi, hắn gặp Linh, chưa bao giờ hắn cảm giác về ai rõ nét đến như vậy. Hắn thầm gọi Linh là chị gái của riêng mình. Ngay từ lần đầu tiên khi nhìn chị một mình giữa không gian thân thuộc của Đinh, hắn đã có cảm giác ấm áp. Cái cảm giác mà hắn đã tìm kiếm suốt bao nhiêu năm qua.
Hắn chưa bao giờ chia sẻ với ai nhiều đến như thế. Hắn không hề biết mệt mỏi để nghĩ về chị cả ngày lẫn đêm. Hắn thức trắng và nói với chị: “Bé sẽ canh giấc ngủ cho chị.”, “Đêm nay có bé rồi chị đừng khóc nhé!”… Hắn thấy mình bé nhỏ lắm cứ mỗi lần ở bên cạnh chị. Hắn và chị đã đi qua biết bao nhiêu con phố thân quen của Hà Nội, đã cùng nhau đếm những khoảnh khắc tinh khôi nhất của Hoàn Kiếm. Hắn tin rằng hắn đã tìm thấy điều mà suốt mười bảy năm qua hắn đi tìm. Trái tim lạnh giá cứ được ủ ấm thêm lên trong những khoảnh khắc yêu thương trọn vẹn.
Có lần, vì lạnh quá, chân tay hắn cứ tím và sưng vù lên, hắn vẫn lẩy bẩy đứng cùng chị trên cầu Long Biên lộng gió. Rồi rất nhẹ nhàng, với một nụ cười dịu dàng, chị nắm lấy bàn tay của hắn và siết chặt. Chưa khi nào hắn thèm hơi ấm của chị đến như vậy và hắn khóc, khóc òa như một đứa trẻ con bị ấm ức điều gì đó lâu ngày. Chị ôm hắn, để mặc hắn dịu đầu vào ngực mình. Hắn cảm nhận được làn da mịn màng và ấm nóng của chị. Hắn thảng thốt, có điều gì loạn nhịp trong vòng cảm xúc của trái tim hắn.
Những buổi chiều lạnh đến tê người của những ngày cuối năm Hà Nội, hắn hạnh phúc đi bên chị. Nghe giọng nói ấm áp của chị thủ thỉ bên tai về rất nhiều những yêu thương của thành phố nơi chị và hắn sinh ra.
- Nếu sau này bé đi lấy vợ, bé muốn chụp ảnh cưới ở đâu? – Chị nhìn xa xăm rồi bỗng dưng hỏi hắn.
- … Vậy chị sẽ thích chụp ở đâu? – Hắn cũng trả lời vu vơ như đang bận lắng nghe tiếng vọng từ đâu đó.
Tiếng chị thì thầm:
- Chị chỉ muốn có một bộ ảnh áo dài đen trắng chụp ở cầu Long Biên. Đôi khi lạ lắm nhé, chị cứ mơ thấy mình đứng trên cầu nhìn xuống dòng sông thăm thẳm ấy. Không biết để làm gì và rồi bé xuất hiện nắm chặt lấy tay chị.
Những lúc ấy, Linh khẽ nắm lấy tay hắn và siết chặt như chỉ sợ rời xa.
- Bé sẽ mãi ở bên cạnh chị, sẽ nắm thật chặt lấy tay chị. Bé sẽ không bao giờ buông tay chị. Bé hứa. – Hắn nói những lời đó mạnh mẽ, chắc nịch, như thể vĩnh viễn hắn sẽ giữ lời hứa. Bởi hắn cảm nhận sâu sắc tình yêu thương vô tận mà hắn dành cho chị.
Hắn thì thầm bên tai chị: “Bé yêu chị gái của bé nhiều lắm!”. Những khi ấy, hắn và chị trao cho nhau những nụ cười rất ấm nóng.
Và mùa đông đã qua đi. Mùa đông đầu tiên hắn tìm thấy điều mà cả đời này hắn theo đuổi. Hắn đã nghĩ rằng, trái tim hắn sẽ bình yên vì mãi mãi hắn đã có chị bên đời. Mùa đông và những ngày sau đó sẽ chẳng còn cô đơn kéo dài nữa. Hắn mộng ước nhiều hơn cho tương lai của hắn và chị.
Một năm đi qua.
Một mùa thu nữa đã về.
Những ngày đầu tháng mười, hương mùa thu vẩn vơ khắp các con phố nhỏ Hà Nội. Thoảng một chút hoa sữa đầu mùa, khiến tâm hồn hắn nao nao. Một sáng sớm đi qua khu phố nhỏ của Hà Nội, một cơn gió chợt đến và rồi đâu đó trên đường bỗng vương những chiếc lá vàng tươi. Đưa bàn tay chạm nhẹ vào chúng, chân bước chậm hơn… để rồi cảm nhận hương mùa thu thấm trong từng ngón tay. Hắn chợt giật mình, mùa thu về rồi. Giữa mênh mang gió và mưa bụi. Hắn biết rằng, hắn đang nhớ chị da diết. Nỗi nhớ của một người con trai.
Sáng Hà Nội điềm tĩnh hơn giữa trời thu mượt mà. Đi giữa những nơi thân quen này, hắn nhìn thấy cả một màu xanh vời vợi bao bọc lấy thành phố của riêng hắn. Nước Hoàn Kiếm đầy hơn, xanh hơn, nằm lặng lẽ bên dưới những gốc liễu buông dài, xanh thẳm. Ngàn ngàn cây lá năm im, hứng lấy những giọt mưa bình minh mùa thu lành lạnh, ướt đẫm hơi sương. Phố xa ngẩn ngơ đứng nhìn, lặng dần trong khoảng không gian tĩnh lặng của đất trời. Ngồi trên ban công của quán café quen thuộc, nhìn về phía mặt hồ lăn tăn sóng kia mà tâm hồn chợt tĩnh lại, kỉ niệm ùa về, giữa màn mưa thơm ngát.
Nhớ một buổi sáng tinh sương như thế, cách đây ba tuần, vừa chợp mắt được một lúc sau khi vật vã với cả đống bài tập của năm cuối cấp. Hắn nhận được điện thoại của chị, những câu chữ rơi lộn xộn lẫn trong những giọt nước mắt.
- Chị cần gặp bé. Ngay bây giờ. Chị đợi bé ở bến xe bus bờ hồ. Bé lên nhanh nhé.
Không kịp nói gì, chị dập máy và hắn lao đi như một con ngựa hoang. Cảm giác đau nhói, bất an lan nhanh trong trái tim nhỏ bé của hắn. Chị gục đầu vào vai hắn khóc tấm tức, rồi tự lau nước mắt, rồi cười. Chị không nói cho hắn biết chị đang gặp chuyện gì. Hắn cũng không cố hỏi chị, vì hắn biết những lúc này, chị chỉ cần hắn im lặng. Nhưng lần này, hắn mơ hồ cảm thấy điều gì đáng sợ sắp xảy ra khắc hẳn những lần trước. Hắn sợ. Hắn chỉ sợ sẽ mất chị. Lúc đó, cũng không biết điều gì đã thôi thúc hắn, nhưng rồi rất nhẹ nhàng hắn nâng cằm chị lên và đặt một nụ hôn thật nhẹ lên đôi môi còn ướt nước mắt của chị. Hắn cảm thấy trái tim mình run rẩy, lần đầu tiên hắn hôn chị và đó cũng là nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời hắn. Một nụ hôn rất nhẹ, vụng về và e ấp, nhưng hắn có cảm giác từ giây phút ấy, chị đã trở nên thật khác lạ trong trái tim hắn. Hắn chênh vênh. Hắn không còn tự cho mình cái danh phận được là em trai chị, bởi hắn cảm thấy được sự khao khát của chính mình. Nhưng rồi cũng từ lúc ấy, chị tuột khỏi tay hắn như trôi về một nơi nào đó mà không bao giờ hắn có thể chạm vào được.
Sau buổi sáng Hồ Gươm xanh xao xác ấy, hắn và chị đã rời tay nhau đi về hai con phố khác nhau, để mặc Hoàn Kiếm vời vợi một nỗi cô đơn, mặc cho tháp rùa hát khúc ca cổ xưa buồn bã của chính mình. Buổi sáng tê tái. Sau hôm ấy, chị im lặng như đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời hắn để mặc cho hắn kêu gào, để mặc cho hắn khóc một mình, đi đến tàn đêm một mình với những bơ vơ, sợ hãi. Hắn tìm kiếm chị ở khắp mọi nơi thân thuộc, nhưng chị hoàn toàn muốn trốn tránh hắn. Hắn không thể tập trung vào bất kì việc gì khác ngoài việc nghĩ đến chị. Hắn nghĩ ra mọi lý do, mọi nguyên cớ. Hắn không biết hắn đã làm sai chuyện gì. Hắn tự trách mình. Hắn tự dằn vặt mình. Nhưng tất cả cũng chẳng có ích gì.
Chị đã biến mất hoàn toàn.
Cho đến hôm nay, sau biết bao nhiêu tin nhắn gửi đi, bặt vô âm tín, chị mới trả lời tin nhắn của hắn. Hắn đã thoảng chút hy vọng chị sẽ quay trở lại, nhưng rồi hắn sực tỉnh và lờ mờ nhận ra một điều rằng, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng hắn còn được gặp chị. Trong những ngàu qua, khi tìm kiếm chị, hắn mới hiểu rằng, từ trước đến giờ chỉ có hắn dựa vào chị. Chỉ có hắn tâm sự với chị tất cả mọi tâm tư của mình. Còn chị, chị vẫn là một bí mật quá lớn đối với hắn. Hắn nhận ra rằng, hắn còn biết, còn hiểu quá ít về chị. Hắn quá non trẻ, hắn không bao giờ có thể hiểu được nỗi lòng của chị. Hắn và chị, cuối cùng vẫn còn tồn tại những điều quá xa xôi. Không bao giờ là của nhau trong cuộc đời này.
***
3 giờ chiều. Quán Đinh.
Chị xuất hiện. Gầy xanh xao với đôi mắt thâm quầng buồn bã. Chị mệt mỏi chìa tay về phía hắn và thì thầm: “Bé nắm tay chị đi.”. Hắn bối rối nắm chặt lấy bàn tay chị. Hắn siết rất chặt. Im lặng. Hắn sợ lên tiếng. Hắn sợ những gì hắn sắp phải đối mặt. Nhưng rồi chị cũng bắt đầu nói, nói trong hơi thở nghẹn ngào, khó nhọc: “Bé phải quên chị đi, vì chị chưa bao giờ xứng đáng với tình cảm quá trong sáng của bé. Chị chỉ là một người quá tàn nhẫn, ích kỉ và giả dối… Chị đã lừa dối bé. Chị đã không quý bé thật lòng như chị nói. Chị đã không phải muốn ở bên cạnh bé, muốn đi cùng bé trên khắp các con phố cổ… Chị chỉ đang lợi dụng lòng tốt của bé để trả thù người mà chị yêu. Chị chỉ lợi dụng bé để chị không phải cô đơn. Chị đã lợi dụng lòng tốt và sự ngây thơ của bé.”.
Chị nói vội vàng, gấp gáp rồi gãy khúc. Nhưng chị không hề khóc, chị chỉ nói như đã phải bỏ công học thuộc rất nhiều lần. Hóa ra, chị đã dùng hắn để trả thù người đàn ông mà chị yêu, nhưng lại bỏ chị để cặp với một cô gái khác. Hắn đã không biết một điều rằng, hàng ngày hắn vẫn gặp anh ta ở trên quán café quen thuộc này. Hắn đã ngu ngơ không biết bất kì điều gì hết. Hóa ra tất cả chỉ là một vở kịch đã được sắp sẵn.
“Đây sẽ là lần cuối cùng chị gặp bé. Bé hãy xem như chưa bao giờ gặp chị…”
Hắn muốn níu giữ chị, muốn thét lên mà nói với chị rằng chỉ cần được ở bên cạnh chị thì dù đó có là lợi dụng hắn cũng đồng ý. Nhưng hắn im lặng, như hoàn toàn vô cảm trước tất cả những gì mà hắn đang nghe thấy. Hắn có hận chị hay không? Mà hận hay yêu bây giờ cũng đâu còn gì quan trọng. Chỉ biết rằng, hắn vĩnh viễn chưa bao giờ có chị,và vì vậy cũng chưa bao giờ hắn mất chị. Chỉ đơn giản một điều rằng, chị như một cơn gió lướt qua cuộc đời hắn. Cơn gió ấy quá vội vã nên có thể không kịp nhận ra và nhớ đến hắn nhưng hắn cứ đứng im ở đấy và nhìn theo hướng cơn gió ra đi. Hắn đã nhớ chị. Còn chị mãi mãi chỉ nhớ đến người đàn ông mà chị đã yêu, người đàn ông đã làm chị đau lòng. Trong chị hắn cũng chỉ như gió thoảng.
“Hãy để bé ôm chị lần cuối cùng…” – hắn thì thầm trong nghẹn ngào và tưởng chừng như tâm hồn mình đang tan ra. Hắn biết thế là hết rồi. Hắn không nên cố níu chị lại bên mình nữa. bởi hắn biết hắn càng cố gắng làm thế, chị sẽ càng đau lòng hơn mà thôi. Đã đến lúc cơn gió của hắn phải bay đi…
Mười bảy tuổi, hắn đã chạm vào một khoảng tối mênh mang, nhưng dù sao hắn cũng đã có cảm giác của yêu thương…