Cô gái và con mèo đen bên nhà hàng xóm

Posted: Thứ Năm, Ngày 11-05-2017, : 991.

Này, nếu bạn có gặp phải xui xẻo liên tiếp trong cuộc sống, thì đừng lo, đó chính xác là khởi đầu của chuỗi may mắn...

***

Tôi phải chuyển nhà sau một vụ hỏa hoạn ở khu cũ. Căn phòng mới ở tận tầng hai mươi tư của một chung cư cũ kĩ, tọa lạc ở góc xa tít nào đó phía tây nam thành phố, nơi những con hẻm sâu hun hút chạy lung tung rồi chồng chéo cắt qua nhau tạo thành những giao lộ kì cục giữa một mê cung đường ngang lối dọc. Bụi bặm, cũ kĩ, và khá tồi tàn – đó là tất cả những ấn tượng đầu tiên của tôi về nơi ở mới, nếu không tính việc tôi bị lạc đường và phải chạy vòng quanh cả khu tiểu mê cung này để tìm cho ra cái chung cư sắp hết hạn sử dụng tôi đã thuê đúng ba lần vào cái ngày mới dọn đến, mà không hề đi lặp lại qua bất cứ con hẻm nào, và việc bên cạnh phòng tôi là một cô gái lập dị tên Len với style đậm chất bohemieng đường phố lúc nào cũng kè kè bên người một con mèo đen quái quỷ.

 

Tới sáng ngày thứ ba sau khi dọn tới đây, tôi buộc phải sang gõ cửa phòng Len. Khi cô nàng ra mở cửa, tôi đoán chắc cô ta đã phải vật lộn với gần nửa tá con quái thú vài phút trước, bởi đôi mắt cô đỏ ngầu, mái tóc chấm vai xù tơi tả, áo len mỏng đang mặc bị kéo xộc xệch.

- Xin chào, tôi là Minh, phòng 220 – tôi ậm ừ tìm cách mở lời bởi Len đang tròn mắt kinh ngạc vì chuyến viếng thăm quá sớm của hàng xóm mới, mà tôi thực sự cũng không ngờ cô ta có thể ra mở cửa cho khách trong bộ dạng thê thảm này – xin lỗi nếu làm cô phiền, nhưng cả hai đêm qua, con mèo của cô làm tôi không thể ngủ được. Nó hết kêu lại gào, từ nửa đêm cho tới tận sáng...

- Xin lỗi, thành thật xin lỗi...

Câu nói bị ngắt giữa chừng bởi một tiếng "Xoảng!" vang lên từ phía trong. Len tái mặt. Có vẻ cái gì đó vừa bị rơi vỡ.

- Cô ổn chứ?

- Tôi ổn, không có gì, lần sau nhất định tôi sẽ chú ý hơn, xin lỗi vì anh mới chuyển tới mà đã làm phiền như vậy.

- Cô cần một miếng ugro đấy!

Len thu người, giấu vết xước dài rớm máu ở cổ tay vào trong vạt áo len, mỉm cười nói "Bye bye" rồi đóng nhanh cửa. Tôi có thể nghe thấy tiếng cô nàng thì thầm gì đó bên trong, rồi tiếng loảng xoảng lại vang lên. Quả thật là một cô nàng kì cục!

Một cô gái trẻ lập dị, sống khép kín, ăn vận lỗi mốt và một con mèo đen béo ú, Len làm tôi nghĩ ngay tới mấy bà phù thủy trong những câu chuyện dọa trẻ con. Nhưng cô ta là phù thủy hay pháp sư gì tôi cũng không quan tâm, miễn là căn hộ bên đó không phát ra quá nhiều tiếng ồn như thế. Tôi không thể nào tập trung vào việc làm sao để chặn đứng một chuỗi virus xâm nhập hệ thống an ninh được nếu thỉnh thoảng những tiếng kêu thảm thiết và những tiếng rơi vỡ lại liên tục vang lên ngay bên kia bức tường.

Mấy hôm sau, Len xuất hiện trong phòng tôi với một nồi cá kho thơm phức. Cô nhìn tôi, lúng túng giải thích:

- Xin lỗi vì đã tự vào, tôi có gõ cửa nhưng mãi không thấy anh mở, cửa lại không khóa...

- Có lẽ con mèo thừa hưởng tính này từ Len đấy – tôi nhún vai, chỉ cho cô ấy cái ghế bừa bộn tài liệu tiếng Anh cần phải dịch.

- Không, tôi chỉ sang để đưa anh cái này – Len tiến đến gần để đặt nồi cá kho vào tay tôi – tôi rất xin lỗi vì việc con mun đã lẻn vào bếp lục lọi và chén sạch bữa trưa của anh hôm nay. Sáng nay tôi đi làm mà lại lỡ chốt cửa sổ nên nó không vào nhà được, có lẽ nó đói quá, lại ngửi thấy mùi cá kho từ phòng anh.

- À...

- Vậy, không làm phiền anh làm việc nữa.

Len có vẻ rất bối rối khi cô nàng ra về. Mấy chữ ấy được viết hẳn trên khuôn mặt cô nàng ấy chứ. Trong lúc nói chuyện với tôi, Len không ngừng vặn hai bàn tay lại với nhau – một biểu hiện của tâm trạng bất an, rất đặc trưng ở những cô gái có quá nhiều điều để lo sợ và e ngại, và lại quá đơn giản để có thể che giấu chúng khỏi con mắt người khác! Có lẽ tôi hiểu phần nào về những tiếng rơi vỡ liên tục và những vết xước trên người Len. Một con mèo hay ăn vụng và một cô chủ cố dạy bảo nó nên bị con mèo tấn công trả? Cuộc sống trật tự của tôi dường như bị đảo lộn nghiêm trọng bởi cặp đôi một người một mèo lãng xẹt này.

- Chú biết cô gái phòng 221 chứ ạ? – tôi hỏi chú quản lí khu chung cư

- Ừ, con bé có vẻ hơi khép kín, ai cũng kêu nó lập dị, nhưng chẳng ai biết nó đã phải trải qua những gì...

Những câu phàn nàn về con mèo và cô nàng chúa tể rắc rối của tôi đã bật ra đến cửa miệng rồi lại trôi ngược trở lại.

- Cái gì ạ?

- Nghe này – chú quản lí nhìn tôi bằng ánh mắt cực kì nghiêm trọng – con bé không bao giờ muốn nhắc đến chuyện này, nhưng tôi biết cậu đến đây với cả tá phàn nàn về nó, và vì hai người còn là hàng xóm lâu dài, nên tôi sẽ cho cậu biết. Len mất mẹ từ nhỏ, và lớn lên trong sự bạo hành của người cha nát rượu. Con bé hầu như phải chịu đòn mỗi ngày cho tới tận khi có thể tự kiếm tiền nuôi thân và chuyển ra ngoài. Họ hàng không một ai quan tâm con bé ra sao hết. Nó hoàn toàn có thể kiếm được một chỗ tốt hơn nơi này nhiều với tiền lương kiếm được, nhưng nó lại tiết kiệm từng đồng một để gửi cho người bố hiện đang thất nghiệp. Cậu nên biết, dù lập dị và khép kín thế nào,thì đó cũng là do con bé đã phải chịu đựng quá nhiều và quá lâu trong quá khứ. Nào, vậy rốt cuộc cậu định phàn nàn cái gì?

- Không ạ! – tôi nhún vai – chỉ là... tìm hiểu kĩ hơn về hàng xóm mới thôi.

Tôi trở về phòng và thừ người suy nghĩ về những gì mới nghe được. Thảo nào nhìn Len luôn có vẻ lo lắng, bất an, và bồn chồn khi giao tiếp cùng bất cứ ai. Hệ quả của việc thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, nỗi ám ảnh bị ngược đãi, cùng với áp lực kiếm tiền nuôi người bố rượu chè... Chợt từ cửa sổ ban công vang lên một tiếng động nhỏ kèm theo tiếng "Á!" hốt hoảng. Tôi lao ra và ngay lập tức nhận ra có chuyện không ổn. Len đang đứng ngoài lan can, cố men theo rìa gạch chỉ rộng khoảng năm centimet, tìm cách đi ra cái máng dẫn nước cũ. Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện. Cô ấy vừa suýt – trượt – chân, và nếu như cái "suýt" ấy thành sự thực, thì, với khoảng cách hai mươi hai tầng lầu so với mặt đất dưới chân Len, cô ấy chết chắc!

- Cô điên đấy à?

Tôi gọi với sang, cố hạ volumme xuống để tránh làm Len giật mình. Bất cứ một ai, với khả năng suy nghĩ tối thiểu, đều có thể nghĩ ra tác hại khôn lường của một cái giật mình vào lúc này. Len quay lại. Mắt cô ấy đỏ hoe. Nước mắt còn đang chảy dài trên má. Gió lùa hun hút làm mớ tóc bay tung tả.

- Minh, làm ơn, tôi cần anh giúp! Con mun bị kẹt ở cái máng dẫn nước kia.

- Đừng lo, nó là mèo mà. Leo vào mau lên!

- Nó bị kẹt rồi, chân nó đang bị thương. Và nó vừa mới sinh. Qua đêm nay ngoài đấy thì mấy mẹ con nó chết rét mất! Mà nếu lỡ trời mưa thì sao?

- Ở yên đó, đừng cử động, cũng đừng nhìn xuống, tôi sang ngay!

Tôi kiếm cuộn dây thừng thường dùng đi leo núi của mình, và lao bổ sang phòng Len. Cô ấy nói tôi không cần leo ra, chỉ là cô ấy không thể vừa ôm con mèo vừa leo vào, rồi lại leo ra bế từng bé mèo con lại, Len muốn tôi đứng đây và đón mấy con mèo từ tay cô ấy.

- Chờ chút! Cột cái này quanh người đã!

Tôi cột một đầu dây thừng vào lan can thật chắc chắn, nhoài ra đưa cho cô ấy đầu còn lại. Mất khá lâu để Len hoàn thành xong việc trang bị bảo hiểm cho bản thân khi mà toàn bộ không gian cô ấy có là cái rìa gạch rộng chưa đầy năm centimet.

Tôi đứng tim nhìn Len nhích từng bước. Từ ban công tới cái máng chưa đầy ba mét mà tôi có cảm giác nó dài như thể Vạn lí trường thành.

Len cuối cùng cũng đến nơi. Cái khoảnh khắc cô ấy chạm tay vào mun, con mèo đang nằm rên yếu ớt bỗng vùng dậy. Len cố gắng giữ chặt nó và điều đó khiến cô ấy suýt chút thì trượt chân, một lần nữa. Khi chuyển được con mun cho tôi, tay cô ấy đã có thêm vài vết cào và một vết cắn khá sâu. Máu chậm rãi nhỏ giọt thấm ướt tay chiếc áo len trắng cô đang mặc. Tôi chạy vào nhà kiếm cái giỏ, nhoài người đưa cho Len. Cô ấy mỉm cười đón lấy, quay lại xếp từng chú mèo con vào giỏ một cách cẩn thận. Con mun vùng dậy gầm gừ rồi lại ngã bịch xuống. Nhưng con mắt xanh lét của nó thì trừng trừng, long lên, nhìn chằm chằm vào Len và cái giỏ trên tay. Chân trước bên trái của nó đã được băng bó, mảnh vải đã bắt đầu bị nhuốm bẩn. Chân sau bên phải đang be bét máu, có thể đếm được khoảng năm, sáu vết cắt gì đó. Có lẽ là do mấy lá thép mỏng ở hàng rào chắn cái máng. Con mun chui qua lỗ, và bị cứa.

Tôi đỡ cái giỏ, đặt xuống cạnh mun, rồi cầm tay Len, kéo cô ấy vào trong ban công, cảm giác như vừa trút được một tảng đá đè lên ngực.

- Cô có biết trong bảy phút vừa rồi, cô đã suýt mất mạng hai lần không? Cô từng là diễn viên xiếc chắc? Có lời giải thích hợp lí nào không đây?

- Xin lỗi – Len cúi mặt lí nhí – vì mấy hôm nay sắp tới ngày sinh nên con mun mới kêu nhiều và ăn nhiều như thế, nó không phải là con mèo hay gây rắc rối như anh Minh vẫn tưởng đâu. Đó chỉ là một con mèo trung thành và đáng thương.

- Trung thành? – tôi kéo tay Len và đổ ít cồn sát trùng lên, băng lại – kể cả khi nó cắn chủ thế này, trong lúc cô cố cứu nó?

- Bản năng khi làm mẹ, nó hung dữ hơn là phải.

- Vậy vết cào mấy hôm trước trên tay Len?

- Chắc con mun đã thăm dò cái máng trước để chuẩn bị sinh nở. Tôi thấy chân trước nó chảy máu nên cố gắng bắt nó lại để băng bó.

Tôi nói trong một tiếng thở dài:

- Không phải Len là chủ nó sao?

- Không, nó là của chủ nhân cũ căn phòng tôi đang ở. Sau khi bà mất, cô con gái đưa mun về nuôi, nhưng mới một hôm thì nó đã biến mất. Nó quay về đây, lang thang gần phòng tôi, có lẽ là đợi bà chủ... có lẽ nó vẫn nghĩ bà chỉ đi đâu đó vài ngày, rồi sẽ lại quay về...

Mắt Len ngấn nước khi cô băng vết thương ở chân con mèo. Mun bây giờ chỉ nằm im trong giỏ, với năm chú mèo con còn đỏ hỏn vây quanh, mặc cho Len giúp đỡ mình.

Có lẽ nó cũng đã nhận ra cô gái này là người tốt!

Từ hôm đó, cuộc sống trước giờ chỉ toàn công việc của tôi bớt tẻ nhạt hơn một chút. Tôi coi việc thỉnh thoảng sang giúp Len chăm lũ mèo hay việc nghe cô nàng đôi khi chạy sang để thông báo vài cái tin ngộ nghĩnh kiểu: "có ba mèo cái, hai mèo đực" hay " chúng mở mắt rồi", "chúng đang bắt đầu tập đi",... là một niềm vui. Khi lũ mèo con nhỉnh hơn chút nữa, chúng bắt đầu chạy sang phòng tôi chơi. Những cái chân bé xíu lũn cũn trông đáng yêu lạ. Tôi quen dần và dần lấy làm thích thú với việc có những cái đầu nhỏ xíu dụi vào chân hay vài bé mèo leo vào lòng tôi cuộn tròn, say sưa ngáy "Gru, gru..." trong lúc tôi làm việc. Lũ mèo đã kéo gần Len và tôi lại với nhau, hay chính cô gái lập dị nhưng tốt bụng hàng xóm đã kéo tôi lại gần hơn với cuộc sống, với niềm hạnh phúc giản dị khi được giúp đỡ ai đó, hoặc thậm chí, một con mèo nào đó?

Một đêm mùa đông, tôi chợt tỉnh giấc vào giữa đêm bởi tiếng cào gấp gáp vào cửa mở ra ban công. Tôi bật dậy, vớ lấy cái gậy gỗ, cẩn thận mở hé cánh cửa kính. Không có ai hết. Nhưng con mun chợt ào vào. Nó cắn gấu quần tôi, meo meo liên tục, cố gắng kéo tôi ra ngoài ban công. Tôi đi ra và chợt đông cứng người.

Len, với bộ pijama mong manh, đang chậm rãi bước đi trên lan can nhỏ xíu của cái ban công như một diễn viên xiếc. Mắt cô ấy mở to, nhìn thẳng vào tôi, nhưng gương mặt lại thản nhiên như thể kẻ đang chơi trò chơi chết người cùng tử thần này chẳng phải là cô ấy. Tôi chợt hiểu ra, Len đang mộng du.

Nếu gọi cô ấy bây giờ, cô ấy sẽ tỉnh, và giật mình, rồi rơi xuống, không khác gì một chiếc lá khô cuối mùa rụng.

Nếu không làm gì cả, thì vài bước chân nữa thôi, cô ấy sẽ đi hết lan can, và rơi!

Cửa phòng cô ấy chắc chắn khóa. Chẳng có cô gái nào ở một mình mà có thể yên tâm đi ngủ khi không khóa cửa nhà.

Vậy chỉ còn một cách: nhảy sang. Khoảng cách giữa hai ban công chỉ khoảng mét rưỡi. Quên cái độ cao hơn hai mươi tầng dưới chân đi – tôi hít sâu và tự nhủ. Con mun đang không ngừng kêu bên cạnh tôi. Đôi mắt xanh lét của nó mở to, nhìn chằm chằm Len. Tôi xoa đầu nó:

- Sẽ tốt hơn rất nhiều nếu tao có thể nhảy như mày!

Tôi ôm lấy Len và kéo cô ấy xuống vừa kịp lúc Len gần đi hết bờ lan can. Cô ấy ngủ gục ngoan ngoãn như một chú mèo con khi vừa chạm vào vòng tay tôi. Hú vía thật!

Sau sự cố ngày hôm ấy, Len đồng ý để tôi khóa chặt cửa ban công và giữ chìa khóa. Dù sao thì từ giờ mun và bầy con đã chính thức sống cùng Len, cô ấy không cần thiết phải mở của ban công để đề phòng con mèo đói hay cần một chỗ trú mưa hoặc cần vào nhà để tưởng nhớ chủ của mình. Len nói cô ấy là một cô gái ngốc nhưng lại hay gặp may mắn, bởi cô cũng hay cố gắng giúp người khác khi họ cần. Nhưng tôi biết, Len còn hơn cả thế. Cô ấy sẵn sàng mạo hiểm để giúp một con mèo trung thành. Len cho đi sự tương trợ mà không hề đòi hỏi nhận lại bất cứ thứ gì!

Bây giờ, mỗi khi có ai hỏi nhà mới thế nào, tôi đều trả lời ngay rằng đó là một nơi tuyệt vời, với một cô nàng lập dị tốt bụng, một chú quản lí hiền lành, luôn quan tâm mọi người, một con mèo trung thành, thông minh – nơi tôi đã học được rất nhiều về lòng tốt, niềm vui, về ý nghĩa cuộc sống và tận hưởng những thứ hạnh phúc bình dị tôi chưa bao giờ có được, để trưởng thành hơn, biết quan tâm hơn...

Này, nếu bạn có gặp phải xui xẻo liên tiếp trong cuộc sống, thì đừng lo, đó chính xác là khởi đầu của chuỗi may mắn, và nếu bạn phải chuyển tới một khu chung cư tồi tàn, rồi gặp rắc rối với một cô hàng xóm xinh đẹp nhưng kì lạ thì tuyệt, chúc mừng nhé, tôi dám chắc tới chín tám phần trăm là bạn đã tìm được người con gái của đời mình, như tôi bây giờ vậy!

Tiêu Dao.

Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm

 

 




Có Thể Bạn Thích

CUỘC GỌI ĐIỆN NHẦM SỐ ĐỊNH MỆNH - Truyện ngắn
Mùa hoa ban luôn có anh
Công Chúa nhỏ của tôi
Còn buồn hơn
Bố Buồn Vì Bí Kíp Tiết Kiệm Của Con Trai
mưa buồn
Anh chỉ ước
SỐNG ĐỪNG SO ĐO TIỀN NHIỀU HAY ÍT, QUAN TRỌNG LÀ TÂM TÌNH CÓ TỐT HAY KHÔNG
Truyện Cai Sữa
Yêu thương mong manh
Cả đời với 1 tình yêu
Khi vova chưa biết nghĩ bậy
12 lý do tại sao bạn không nên tin vào hình mẫu nghề nghiệp trên phim ảnh
Bài văn điểm 0
Nguồn gốc và ý nghĩa ngày valentine
Làm sao để hoàn thành tốt công việc khi bạn đang chán nản và chẳng mấy hứng thú?
Chia Tay Ư?! Đừng Buồn Vì Đó Có Thể Là Sự May Mắn Của Bạn
Miếng đất hất cái tình
Vova cướp công bố
Yên tâm đi cưng

Trang Mọi Người Quan Tâm