Hãy dừng việc tìm kiếm thứ tình mông lung với một anh chàng ở sau một cái màn hình mà đến nỗi anh ta (sự thật) bao nhiêu tuổi đôi khi ta cũng chả biết.
Khi mọi thứ trước mắt đều cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị, chán chường, khi tình yêu không mỉm cười với ta, ta cứ mải miết đi tìm, rồi vấp ngã, rồi chờ đợi, rồi thất vọng... Nỗi cô đơn cứ lớn lên từng ngày, từng ngày thêm một chút, nhiều khi muốn tìm người giãi bày nhưng dường như, càng quen càng khó bày tỏ.
Đôi khi ta muốn có ai đó ôm chặt vào lòng, ngồi vuốt tóc ta rồi nghe ta thỏ thẻ, rồi thì chỉ cần một câu nói “ngoan, anh thương” thì dù trời đất có sập xuống, ta cũng không phải sợ gì nữa.
Đôi khi ta muốn có một người có thể khiến ta thấy bình yên khi nhìn vào gương mặt họ, khiến ta có thể bật cười vì những điều giản dị, có thể khiến ta buồn vì những lý do không đầu không cuối, và có thể khiến ta tha thứ cho tất cả lỗi lầm họ mang lại. Chỉ là đôi khi thế thôi, nhưng cũng chính vì điều đó khiến trái tim ta ngày càng phức tạp. Mà những người phức tạp quá, nhạy cảm quá thì thường hay tự vác lấy nỗi buồn cho mình. Rồi ta tìm đến thế giới ảo.
Ở cái thế giới ấy, nào là Facebook, nào là Twitter, nào là Tumblr,… ta thỏa sức viết, thỏa sức tâm sự với những người chưa biết mặt bao giờ, thỏa sức vẽ ra một cái Tôi nào đó, cái Tôi lạc quan, cái Tôi buồn chán, cái Tôi hôm nay ủ ê, cái Tôi ngày mai lại vui vẻ.
Ta tưởng đó là thế giới của riêng ta, đầy màu sắc, đầy sự thú vị. Rồi ta lấn sâu, thật sâu vào đó nhưng cuối cùng nhận về chẳng là gì cả. Ta càng cô đơn hơn. Cô đơn ngay chính thứ từng khiến ta cảm thấy ấm áp, thấy được chia sẻ, thấy được dựa dẫm.
Ta-không-có-nổi-một-người-để-sống-thật-lòng-mình. Ta có thêm hàng ngàn người bạn cũng đồng cảm như ta, nhưng ta không có một người bạn để đánh vào đầu họ một cái vì tội sai hẹn hay đưa cho họ một cái giấy ăn để mà... Lau mũi khi khóc. Ta có thêm hàng trăm cơ hội để tìm “một nửa” của đời mình vì ta tin anh ta sẽ xuất hiện đâu đó trước mặt, tức là trước cái màn hình với cái bàn phím ta gõ gõ hàng ngày.
Nhưng rồi một ngày ta chợt nhận ra, ta cần một người để lúc buồn đi ăn thật no, lúc cô đơn thì đi vào quán cà phê nào có nhiều cửa sổ nhất, lúc vui thì ngồi cạnh nhau cười chí chóe,... Chứ không phải là những cú like/share/comment mà hàng ngày ta vẫn mong ngóng.
Càng dựa dẫm vào thế giới ấy, ta lại càng thấy mình lạc lõng khi mà hàng ngày kẹt giữa đám đông, chen chúc trên những con đường đông nghịt người, nhưng lại giật mình nhận ra mình không thuộc về nơi này, đại loại như, mình đến từ một nơi khác, một hành tinh khác vậy.
Những nỗi buồn, nỗi cô đơn ngày hôm nay, chính là do ta đã buộc mình vào đó, chứ không phải là do người nào cả. Không phải do bạn bè vô tâm, không phải do anh ta phụ bạc, không phải do dòng đời xô đẩy, mà do ta suy nghĩ quá nhiều, phức tạp hóa vấn đề của mình lên quá nhiều.
Vậy đấy, thế nên nếu không thoát ra khỏi những ý nghĩ mọi người đều đang quay lưng với mình, mình thật cô độc hoặc như cái suy nghĩ tệ hại hơn là “thế này là cũng đủ rồi”, thì càng ngày ta càng nhấn chìm vào hố sâu của buồn tủi, không có lấy một kẻ tri ân, một người tri kỷ.
Hãy dừng việc viết nhăng cuội quá nhiều (cái mà ta tưởng là ta đang chia sẻ), hãy dừng việc than vãn, kêu ca trên mạng chỉ để đổi lấy vài dòng an ủi (không giải quyết được vấn đề gì cho ta cả), hãy dừng việc tìm kiếm thứ tình mông lung với một anh chàng ở sau một cái màn hình mà đến nỗi anh ta (sự thật) bao nhiêu tuổi đôi khi ta cũng chả biết,...
Hãy tắt máy tính, bước ra phố xá, mỉm cười với đồng nghiệp, bạn bè, về nhà nấu lấy bữa cơm thật ngon thay vì gặm cái bánh mỳ rồi lại bận cả hai tay gõ gõ, gọi điện cho một người bạn rủ rê lượn lờ phố xá, hoặc đi một mình cũng được, biết đâu lại gặp “ai đó” ở trên đường...
(ST)