"Nếu nói thương em mà không lấy em được , em có buồn không Nhóc?"
Tôi không trả lời
Tại sao tôi phải trả lời.
Đó là lần thứ n tôi nghe đàn ông nói câu đó với mình...
***
Có những người đàn ông, tôi gặp qua một lần, đêm về bắn cho tôi một tin nhắn
"Nhan sắc tầm như em không thể làm vơ anh được đâu cô bé."
Tôi chỉ bật cười.
Tình yêu...mong manh như sợi chỉ ...mục.
Người ta vẫn hẹn hò, vẫn yêu thương, vẫn cho nhau những hy vọng, và trong mớ hy vọng đó đâu mới là thật?
Khi người ta yêu thì không có lý do, nhưng khi người ta ngừng yêu, khi người ta thay đổi thì có vô vàn những lý do, có lý có, vô lý có, những lý do khiến người ta..bật ngửa cũng có.
Trong cuộc đời mình, trong công việc mình, trong những mối quan hệ của mình, đàn ông tôi gặp nhiều như cát, những hạt cát bé nhỏ, lấp lánh nhưng độ sát thương người khác thì ...bá đạo lắm!
Mấy đứa bạn thấy tôi quanh năm cô đơn, cũng bày trò mai mối này nọ, vờ rủ tôi cà phê cà pháo rồi giới thiệu cho tôi làm quen một anh chàng nào đấy, giàu có, già có, trẻ có, sinh viên có, hơi...cà chớn một chút cũng có, thậm chí là cả Việt kiều nữa.
Mà cái anh Việt kiều ấy thì tôi không biết cho đến khi hắn bốc hơi mất tăm, tôi bị con bạn lâu năm ít gặp chửi rủa:
- Mày làm ơn dẹp dùm tao mất cái thứ lằng nhằng trên facebook dùm cái, viết toàn mấy cái lung tung, làm thằng đó nó sợ, nó nghĩ quẩn xong nó...bỏ chạy!
"Con nhỏ bạn em chắc bị bệnh gì hay sao á, status toàn kinh khủng không à...anh giông trước để bảo toàn...tính mạng"
- Tao đã cố giải thích là mày làm nhà văn, viết truyện ngắn nên cảm xúc dào dạt thế, nhưng anh ta cũng xanh mặt bỏ đi. Mày đó, bớt đưa mấy cái tâm trạng này nọ, buồn vui thất thường của mày xuống dùm cái, mày cứ thế, đảm bảo mày ế tới kiếp sau luôn cho coi...v.v"
Tôi im lặng. Tự dưng lôi một lão nào đó tới, xem xét này nọ rồi chê bai, phán xét trên dưới, đâu ra cái kiểu đó, nếu chỉ dựa vào những con chữ vớ vẩn đấy mà đóng gói cho con người ta thành một loại người thì kiểu đàn ông đó không cần phải biết mặt mũi, danh tính làm chi cho phiền.
Còn có một loại đàn ông nữa mà tôi rất ghét. Đó là loại có niềm tin treo ...trên Trời.
Vừa gặp tôi, nói chuyện vài câu, đã phang thẳng vô mặt tôi :
- Em xấu quá, anh không thích em, dù nói chuyện qua điện thoại thì anh đã nghĩ là anh yêu em.
Vài tháng sau, anh ta gọi tôi trong một đêm khuya
- Bé à, nói chuyện lại với nhau thế này, biết đâu, anh sẽ suy nghĩ lại chuyện yêu em như trước. Mà anh nghe nói dạo này em đẹp ra nhiều lắm hả? Mấy thằng bạn anh nó bảo thế, tụi nó kể tuần trước gặp em đang tản bộ ngoài biển, thấy quen quen, ngắm mãi mới biết người đẹp đấy chính là con nhỏ xấu quắc ngày xưa là em đó...v.v.
Anh ta làm một tràng dài, tự biên tự diễn xong bảo :
Nãy giờ anh nói nhiều quá, chắc là làm phiền em rồi nhỉ?
Tôi mỉm cười : Anh có quyền nói, và em thì có quyền không nghe, vậy ha. Em không thích anh vì anh xấu như con ma, ngày đó em vờ trang điểm cho mình xấu tí, đen tí, xem anh thế nào, ai dè, em chưa kịp chê anh, anh bỏ chạy trước. Nói cho anh biết, nhìn anh tôi chỉ muốn...tự tử! Tạm biệt.
Tôi hả, đanh đá lắm và bất cần lắm!
Nhưng chỉ là ngày xưa thôi
Chỉ là trước kia thôi
Tôi khác rồi
Vì anh đã đến.
Bên anh tôi thấy bình yên và hiền hòa
Tôi yêu anh như một người bạn
Một người anh trai
Một bờ vai
Đẹp theo năm tháng
Cho đến khi anh bảo
- Nếu anh nói thương em mà không thể lấy em được thì sao hả Nhóc? Lúc đó là khổ lắm...
Không! Em không thấy mình khổ
Em chỉ thấy đau
Đau từ trong tim.
Anh khoe người anh có mùi Trầm, bảo em ngửi thử, em cũng vô tư lắm, đẩy người tới, với lấy áo anh, đưa lên mũi và hít hà...Em ngước lên và môi anh ngay sát mặt. Em ước gì mình đủ can đảm để ngước lên thêm chút xíu nữa, đặt lên đó đôi môi mình... Nhưng
Anh là người không muốn nhận những điều đó.
Em im lặng cùng anh bước qua năm tháng, cười nhiều, nói nhiều, chia sẽ nhiều nhưng chỉ có một điều em chưa bao giờ dám thổ lộ
Em thương anh.
Anh có thói quen ngêu ngao hát
Người nói yêu anh đi, người nói thương anh đi, ...
Nhưng anh không bao giờ muốn nghe em nói điều đó với anh.
Thi thoảng anh nhắn tin
Nhóc à...nhớ anh không?
Em nhắn ngay " Nhớ mún chết lun nà" Thì anh trả lời "Nhảm chưa?"
Anh đâu biết đâu, em thấy mình đau khắp nơi, đau từ trong bên trái ngực mình, đau từ những giọt nước mắt em tự giấu cho riêng mình...
Một hôm anh vuốt tóc em bảo
- Khi nào em lấy chồng, anh làm rễ phụ nhé
Em gật đầu
Anh cười hihi ...
Em im lặng nuốt nước mắt vào trong...
Dạo này em không gặp anh nữa
Em bận hẹn hò
Với một...cô gái!
Anh biết, anh nhìn em như em đang điên
Anh ôm em vào lòng, vuốt tóc em rồi bảo
Nếu anh nói thương em....
Anh ạ, đừng cố làm điều gì cả, đừng cố gắng thay đổi bất cứ gì
Anh cứ an nhiên sống cuộc đời mình
Anh cứ bước đi, sống và yêu như chính anh, em sẽ đứng lại, một mình thôi và không chờ đợi nữa...
Tình yêu sao giống trò đùa.
Miss