Người ta cứ nói tình đầu sẽ không bao giờ quên được vậy mà với cô ấy lại quên đi một cách dễ dàng đến thế và bắt đầu một cuộc tình thứ hai với bao trái đắng và đau khổ. Trang Anh-cô bạn thân nhất của tôi bây giờ đã không còn trên cõi đời này nữa nhưng những kỷ niệm của tôi và cô ấy vẫn được tôi cất giữ cẩn thận trong trái tim mình.
***
Năm đầu đại học chúng tôi còn khá bỡ ngỡ với trường lớp mới, bạn bè mới. Trang Anh là sinh viên tỉnh lẻ nên vẻ mặt cô dù khá xinh nhưng vẫn có vẻ từng trải do sống ở vùng quê nghèo lam lũ khó khăn. Tuy tôi là dân thành phố nhưng nhiều khi thấy mình còn quá phụ thuộc vào bố mẹ còn cô ấy lại bắt đầu cuộc sống tự lập một cách nhanh chóng. Tôi quen cô ấy trong buổi đầu tiên đi học và chúng tôi nhanh chóng trở thành đôi bạn thân vì khá hợp tính nhau. Rồi 1 tháng sau đó, cô ấy kể với tôi là đang thích một anh khóa trên, do anh ấy làm bí thư và cô ấy cũng là bí thư của lớp nên hai người thường xuyên gặp nhau vào các buổi họp bí thư chi đoàn của đoàn trường. Cô nói cô thích anh nhiều lắm. Nhiều đến nỗi cô không hiểu vì sao trước kia cô lại thích một người khác để bây giờ cô không dám tiến đến với anh. Và cô kể lại tình đầu chớm nở của cô với thằng bạn thân nhất của cô hồi cấp 3. Ngày đó cô và người đó là đôi bạn cùng tiến, đi đâu cũng có nhau nên bị mọi người nghi ngờ và gán ghép là một đôi nhưng cô phủ nhận điều đó và dần dần xa lánh người đó vì không muốn phải nghe những lời đồn vô căn cứ. Cô chỉ nhận ra tình cảm cô dành cho người đó vào những ngày cuối cùng của năm cuối cấp, sau một thời gian dài không liên lạc và chơi với người đó nữa. Nhưng Trang Anh quyết định giữ bí mật này không bao giờ nói ra cho người đó biết vì sợ ảnh hưởng đến kết quả thi của hắn. Và mối tình này được cô chôn vùi vào góc khuất của trái tim như những kỷ niệm đẹp đẽ thời phổ thông. Cô bắt nhịp với cuộc sống thành thị rất nhanh và quên được người đó lúc nào không hay.
Quay trở lại câu chuyện về anh bí thư khóa trên, Trang Anh bảo đó nhất định không phải là tình cảm nhất thời vì cô cảm nhận được trái tim cô đang muốn gì. Nghe Trang Anh kể mà tôi thấy như cô ấy đã rất yêu cái anh khóa trên kia rồi. Anh ta tên là Hoàng, đẹp trai, học giỏi, thể thao cũng giỏi, và còn rất tích cực tham gia các hoạt động đoàn, hội nữa. Một con người hoàn hảo như thế liệu Trang Anh có lọt vào tầm mắt của anh ta hay không? Tôi thầm nghĩ như vậy nhưng không dám nói cho Trang Anh biết mà chỉ khuyên cô ấy cần cẩn thận trong cách lấy lòng và sự chú ý của anh ta. Vì tôi sợ cô bạn của tôi bị lừa. Tuy vậy nhưng tôi cũng vạch ra đủ các kế hoạch để Trang Anh gây được ấn tượng với Hoàng. Và cái ngày Hoàng chấp nhận tình cảm của Trang Anh cũng đã đến. Thực sự là từ ngày tôi và Trang Anh quen nhau chưa bao giờ tôi thấy cô ấy vui như hôm nay, cô ấy thao thao bất tuyệt về vụ tỏ tình của cô và anh đã chấp nhận cô như thế nào. Tôi thề đó ngày hôm đó là ngày mà nụ cười luôn ở trên môi người con gái mới 19 tuổi-Trang Anh.
Có lẽ tôi là cô bạn thân nhất của Trang Anh trong lớp đại học nên dù có chuyện gì thì cô ấy cũng kể cho tôi nghe. Từ việc hai người đi hẹn hò ở đâu, ăn uống những cái gì, và đi xem phim vui vẻ đến cỡ nào, cô ấy làm cho tôi cũng có cảm giác thèm được yêu để có những trải nghiệm thú vị đến như thế. Nhưng tôi thì đã quyết định sẽ FA (Forever Alone) đến khi ra trường nên tôi cũng chỉ biết chúc phúc cho bạn của mình.
Cứ ngỡ chuyện tình của họ sẽ đẹp như trong truyện cổ tích, Trang Anh-cô bé lọ lem, còn Hoàng-hoàng tử bạch mã xuất hiện để cứu vớt cuộc đời cô ấy. Rồi một ngày cô ấy khóc lóc đến nhà tôi, nhìn cô ấy không còn chút sức sống nào hết. Tổi đưa cô ấy lên phòng tôi và hỏi rõ mọi chuyện. Trang Anh bắt đầu kể, khi đang đi mua sắm vài thứ ở siêu thị thì bắt gặp Hoàng đi cùng với một người con gái khác (tạm gọi là người thứ 3), là lớp trưởng lớp kế bên chúng tôi, gái thành phố, trắng trẻo, xinh xắn, nhà mặt phố. Trang Anh vô tình nghe lén được cuộc hội thoại giữa họ:
-Người thứ 3: Anh Hoàng, bao giờ thì anh mới đá đít đứa con gái tỉnh lẻ kia để chính thức yêu em?
-Hoàng: Em cứ chờ anh một thời gian ngắn nữa thôi, khi mục đích của anh đối với cô ta hoàn thành, cô ta sẽ bị anh cho ra rìa. Thực ra anh cũng chỉ trêu đùa cô ta một chút cho vui rồi sẽ tuyên bố với đám bạn anh, em mới chính là người yêu của anh.
Trang Anh kể lại cho tôi nghe tường tận và khóc không ngừng. rồi cô mệt quá và thiếp ngủ đi trên giường của tôi. Tôi để cho cô ấy nghỉ ngơi và xuống dưới nhà nấu món gì đó cho cô ấy. Nhưng khi Trang Anh tỉnh dậy thì liền đòi về phòng trọ và không muốn ăn uống gì hết. Tôi đành lấy xe trở cô ấy về và cũng khuyên cô ấy nên chấm dứt tình cảm với Hoàng, bắt đầu lại từ đầu, đàn ông tốt trên đời này đâu có thiếu. Cô ấy không nói gì cả. Đưa Trang Anh về phòng trọ xong tôi trở về nhà. Vừa về đến nhà tôi nhận được tin nhắn từ cô ấy, cô ấy nói sẽ chấm dứt tất cả với Hoàng và sau đó sẽ làm một việc. Tôi không biết cái việc cô ấy muốn làm là gì nhưng dù sao kết thúc mọi chuyện với tên xấu xa kia cũng là một điều tốt.
Nửa đêm hôm ấy, tôi vẫn còn thức để viết cho xong báo cáo thì nhận được cuộc gọi từ Trang Anh. Và người ở đầu dây bên kia không phải là cô ấy mà là chủ nhà của cô. Bác ấy nói đang đưa Trang Anh vào viện cấp cứu vì cô ấy đã uống quá nhiều thuốc ngủ, đang mê man. Tôi hoảng hốt, thay quần áo và vào viện, nhưng khi tôi vừa đến nơi thì cũng nhận được tin sét đánh ngang tai, Trang Anh đã không thể qua khỏi và đã ra đi mãi mãi. Tôi thực sự đau xót không nói nên lời, cũng không biết sẽ phải thông báo cho gia đình cô ấy như thế nào bây giờ. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột và tôi vẫn chưa định thần lại được. Nhưng rồi tôi cũng phải cố gắng bình tĩnh để thông báo tin xấu cho bố mẹ của cô. Họ nhanh chóng lên thành phố để thu xếp mọi việc.
Ngày mẹ cô ấy dọn dẹp đồ đạc của Trang Anh tại phòng trọ, tôi cũng đến dọn cùng. Biết tin Trang Anh ra đi, nhiều bạn bè cũng vô cùng xót xa, Trang Anh tuy là cô gái tỉnh lẻ nhưng rất hòa đồng và năng động, không làm mất lòng ai. Trong lúc dọn dẹp đồ đạc của cô ấy, thì tôi chợt nhớ ra cái điện thoại của cô ấy. Tôi tìm và thấy nó ở dưới gối đầu giường. Sau khi đọc lại một vài tin nhắn trong hộp thư đến, tôi mới thực sự hiểu được lý do mà Trang Anh quyết tâm tìm đến cái chết. Hoàng-người mà cô ấy yêu bằng cả trái tim, yêu đến cuồng say không mảy may một chút nghi ngờ đã nói ra những lời độc ác, châm biếm, xúc phạm cô ấy. Tất cả đã làm tổn thương người con gái còn non dại chưa thấu hiểu hết sự đời đã tìm đến cái chết một cách chóng vánh như vậy.
Ngày tang lễ của Trang Anh, rất nhiều bạn bè tới tiễn đưa cô ấy nhưng tuyệt nhiên không có Hoàng, và tôi mừng vì điều đó. Vì nếu anh ta xuất hiện nơi đây, Trang Anh sẽ không thể ra đi một cách thanh thản được. Tôi mong cô ấy sẽ được siêu thoát về cõi cực lạc, thanh thản ra đi không phải lưu luyến bất cứ điều gì nữa. Và những kẻ xấu xa kia rồi sẽ có ngày phải chịu sự trừng phạt mà thôi. Gieo nhân nào thì gặt quả ấy. Chuyện tình của Trang Anh, tuy không phải là tình đầu nhưng đã là tình chết của môt người con gái đang trong cái độ tuổi ngây dại mới yêu và có những quyết định sai lầm. Và nếu cô ấy nói cho tôi biết suy nghĩ của cô ấy thì có lẽ chuyện đau lòng này đã không xảy ra. Và nếu Trang Anh nghĩ thoáng lên một chút thì đâu có chuyện gì là không thể, chỉ cần cố gắng vượt qua thì mọi chuyện sẽ qua hết mà. Nhưng dần dần thì mọi chuyện về Trang Anh cũng được đưa vào quên lãng, tuy vậy nhưng mọi người cũng đã nhận được một bài học quý giá cho những người trẻ tuổi dù chưa yêu, đang yêu hay đã yêu và sẽ còn tiếp tục yêu.