(Truyenhaymoingay) Hôm qua tôi vừa khóc vừa thu dọn đồ của bạn. Cũng may bạn đến đây với 1 vali đồ, giờ bạn ra đi cũng thế thôi, tôi đã quyết định không cho phép bạn làm tổn thương đến cuộc sống của tôi thêm nữa. Có vẻ bạn bàng hoàng, cũng tại tôi đuổi bạn đi vội quá. Tôi đóng sập cửa lại. Thế thôi, đủ để kết thúc một tình bạn.
***
Gửi bạn đọc truyện ngắn.
Tôi xin phép được giấu tên, để không phải e ngại bất kì ai đọc được những điều này, để có thể dễ dàng nhận được lời khuyên từ mọi người. Khi không ai biết tôi là ai, có thể tôi sẽ dễ cởi lòng hơn với câu chuyện của chính mình.
Tôi và bạn ấy cùng lớp cấp ba, rồi lên đại học cả hai đứa đỗ cùng trường và số phận lại xếp chúng tôi vào cùng một lớp. Vốn dĩ từ hồi cấp ba cũng chẳng thân mấy, nhưng khi lên đại học chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn vì người miền Bắc chúng tôi vào Sài Gòn học không nhiều.
Chúng tôi cùng học, cùng shopping, cùng lượn lờ quanh các con phố yên tĩnh của Sài Gòn để thỉnh thoảng nhớ về những bình yên ở quê nhà. Ban đầu, bạn ở nhà người thân, nhưng vì khó hòa hợp và cảm thấy nặng nề nên xin ra ngoài tự lập.
Tôi cùng bạn đi khắp các con hẻm ngang dọc dưới cái nắng đổ lửa của Sài Gòn, mất một tuần liền mà đâu đâu bạn cũng không vừa ý. Và bạn xin đến ở cùng tôi. Dĩ nhiên, tôi đồng ý.
Bạn thật lạ, tháng đầu ở không sao, bắt đầu sang tháng thứ hai, bạn chẳng bao giờ chia sẻ việc nhà với tôi, cứ về ăn cơm rồi đi, để lại toàn bộ việc nhà mặc tôi tự biên tự diễn. Sang tháng thứ 3, tôi bắt đầu góp ý, thì nhận lại là sự khó chịu của bạn và tôi bắt đầu nghe có những điều tiếng xì xầm sau lưng tôi.
Tôi có người yêu, học khác trường chúng tôi. Thỉnh thoảng anh ấy có qua nhà ăn cơm cùng tôi. Những lúc như thế, tôi thường chọn lúc cô bạn ấy không có nhà mới đưa anh về, vì tôi sợ hành động của bạn mình sẽ làm anh tự ái hoặc đánh giá không tốt về bạn mình. Tuy cũng có đôi lần họ chạm mặt nhau mỗi khi anh mang gì đó qua cho tôi hoặc cô bạn tôi có việc phải về nhà, nhưng chỉ là chào qua loa rồi thôi. Và rồi cho đến cái hôm ấy, khi tôi vô tình đọc được tin nhắn của bạn cho người yêu tôi, tôi thật sự không thể tin nổi vào mắt mình.
Bạn bảo bạn thấy tôi với người khác, bạn bảo cả lớp đang xôn xao chuyện tôi với bạn lớp trưởng. Rõ là bạn biết tụi tôi đang cãi nhau, sao bạn lại còn đổ dầu vào lửa như thế. Tôi nói bạn chuyện này và tỏ ý không đồng tình với việc làm của bạn, thì ngay hôm sau thôi, bạn bảo tôi là người yêu tôi tán tỉnh bạn. Là anh ấy tán tỉnh bạn ư? Nếu thế thì bạn thật là trơ trẽn, lại còn nước đục thả câu. Còn nếu điều đó là bịa đặt thì bạn thật xấu xa và đáng ghê tởm.
Bạn có biết những gì tôi đọc được trong inbox anh ấy đã khiến tôi coi thường bạn thế nào không? Bạn bảo bạn mơ thấy anh ấy với bạn là một couple à? Khi anh ấy bảo bạn đừng nói linh tinh nữa, thì bạn lại bảo biết đâu là thật thì sao nhỉ. Bạn nhắn tin với anh ấy mỗi ngày. Bạn thật đáng thương, vì bạn biết sao không? Chính anh ấy đưa pass Fb của anh cho tôi biết rõ con người của bạn đấy.
Hôm qua tôi vừa khóc vừa thu dọn đồ của bạn. Cũng may bạn đến đây với 1 vali đồ, giờ bạn ra đi cũng thế thôi, tôi đã quyết định không cho phép bạn làm tổn thương đến cuộc sống của tôi thêm nữa.
Có vẻ bạn bàng hoàng, cũng tại tôi đuổi bạn đi vội quá. Tôi đóng sập cửa lại. Thế thôi, đủ để kết thúc một tình bạn.
Rồi tôi lại nghe có tiếng xì xầm, tôi lại nhận được rất nhiều sự mỉa mai của bạn bè cũ, họ nói về tôi như một kẻ xấu xa trong tình bạn, rằng là kẻ khốn nạn, đuổi bạn thẳng thừng mà không báo trước cho bạn lấy một tiếng. Mẹ bạn cũng có gọi và mắng tôi, bố mẹ tôi cũng bảo sao tôi lại cư xử ngu ngốc vậy.
Tôi khó hiểu quá, sao kẻ có tội lại được bao dung? Lạ thật? Là tôi sai sao?