Tôi thương người con trai ấy. Tôi đã chia sẻ điều đấy cho một vài người, chỉ duy nhất chưa nói điều đó với anh. Tôi để mặc mình đau nhói trọn những đêm không ngủ như hôm nay vì nhớ anh, nhớ phát điên.
***
Anh yêu, anh thích một ai đó, nhất định tôi sẽ khích lệ. Anh theo đuổi một ai đó, nhất định tôi sẽ động viên. Anh thất tình, tôi nói với anh là có khi duyên chưa đến mà thôi. Anh tìm lại cô gái đó, khi không tìm được thì tôi tìm giùm. Bạn thấy tôi có ngu ngốc không? Đọc tiếp dòng này nữa, bạn có thể mắng tôi là "hoang tưởng". Ừ, thì chẳng sao cả, tôi thích anh ấy, dù chưa một lần gặp mặt.
Tôi thương anh, vì anh có lý tưởng, vì anh có thể chấp nhận cô đơn trên đảo làm nhiệm vụ của mình, chấp nhận rời xa gia đình vì nhiệm vụ với Tổ Quốc, chịu xa cách với người yêu cả ngàn cây số và người anh yêu rồi không chịu nổi đã đi lấy chồng. Tôi thương anh, vì nghe tiếng anh cười tôi thấy trong đó là vui, là cô đơn, là xa vắng, là chơi vơi. Tôi thương anh, vì chỉ một chữ "ha" kết thúc câu mỗi lần anh trò chuyện. Tôi thương anh, vì trong hàng trăm cái tên "Ruồi trâu" trên mạng, người tôi biết đầu tiên là anh..."Ruồi trâu" là cuốn sách tôi yêu thích nhất! Tôi bài xích tất cả những ai dùng tên "Ruồi trâu" vì nghĩ họ không xứng đáng với hình tượng trong sách. Chỉ đến khi biết anh, mới ngỡ ngàng hình như anh từ trang sách bước ra nói chuyện cùng tôi. Tôi thương anh, vì tất cả những lí do trên hay không vì lí do nào hết. Tôi thương anh, kể từ lần đầu tiên trò chuyện và nghe thấy tiếng anh cười.
Bạn có thể cho tôi là mơ mộng điên rồ. Ừ có lẽ vậy, tôi mơ mộng điên rồ bên trong, còn bên ngoài luôn tỏ ra thực tế, thực tế đến mức bạn bè nhiều lúc cau mày bảo "Sao mày chẳng có chút lí tưởng gì về tình yêu thế?"
Tôi không tin tình yêu, lần đầu tiên tin vì anh. Anh không phải là mối tình đầu, nhưng là mối tình ba năm qua tôi chưa giây phút nào quên. Có lần anh đi công tác, từ đảo vào Sài Gòn, tôi lại bận việc nhà rồi về quê. Cơ hội gặp anh cứ thế bỏ lỡ. Giờ ngẫm lại có khi đó là số trời, để tôi bớt day dứt về anh thêm một chút.
"Một, tốt nhất không gặp, không gặp sẽ không yêu."
Không gặp, ừ thì không yêu, nhưng tôi thương anh cũng đâu có kém gì từ yêu đó. Bến Bạch Đằng nơi anh tới ngày hôm đó mãi là nơi tôi nuối tiếc nhất ở Sài Gòn. Tuần trước tôi tới đó, nhìn nước nhìn trời rồi tưởng tượng cái ngày anh đã đứng đó nhìn mây trôi.
Tôi chẳng có dũng khí nào để nói thương anh, không muốn đánh mất tình bạn này. Càng tự nhận thấy nếu chúng tôi thương nhau cũng chẳng cách nào bên nhau được . Gia đình anh và gia đình tôi cách nhau nửa chiều dài đất nước, tôi anh công tác và nơi nơi tôi làm việc cách nhau nửa chiều dài còn lại. Quanh đi quẩn lại vẫn thấy mình thương anh chưa đủ để can đảm thổ lộ cùng anh.
Có người nào như tôi chứ. Khi anh nói có bạn gái, tôi buồn muốn khóc cũng vui muốn cười. Khi anh nói sẽ kết hôn, tôi cuộn mình chết lặng, tim lại khe khẽ mừng. Anh có người ở bên, có người chăm sóc cho anh rồi, có người để anh hướng về rồi, có người để anh lo lắng quan tâm rồi, có người để anh mong mỏi về nhà rồi. Bây giờ anh cũng sắp làm bố rồi.
Em mừng cho anh lắm anh ơi, và em cũng thương anh lắm anh ơi. Lời này em chôn ở đây thôi, làm sao em thổ lộ cùng anh được nữa, thôi cứ để nó theo em đến khi nào em nguôi đi được, tới khi nào hình ảnh anh phai nhạt bớt đi. Không phải chưa thử quên anh mà muốn quên nhưng chưa quên được. Vậy thì anh cứ ở đây, là kí ức tuổi trẻ của em, để sau này em hoài niệm về một tình yêu mà anh chưa từng xuất hiện.
"Mong anh mạnh khỏe hạnh phúc" là mong ước duy nhất em đủ can đảm thổ lộ với anh. Biết là thương anh sao vẫn cứ canh cánh trong lòng "đã có lúc nào anh cũng cảm thấy thương em không, dù chỉ một chút?"