(Truyenhaymoingay) Nhiều khi tôi tự hỏi liệu tôi có đủ can đảm để tin và yêu cậu ấy không ?
***
Tôi và cậu ấy quen vào một buổi chiều gió bắc về lành lạnh – một chàng trai nhỏ tuổi hơn tôi nhưng có vẻ ngoài lịch sự rất ấn tượng. Dần dần chúng tôi nói chuyện và bắt đầu tâm sự nhiều hơn. Cậu ấy đã có người yêu và thi thoảng, cậu ấy vẫn tâm sự với tôi về tình yêu của họ. Tôi gần như sống cùng với câu chuyện của họ, những lúc có bất hoà, tôi cũng khéo léo hàn gắn, những lúc giận dỗi, tôi chủ động giúp họ làm hoà, lúc họ vui, lúc họ buồn, , tôi dần dân trở thành người đồng hành đầy chia sẻ với tình yêu của họ.
Đến một ngày, tình yêu của cậu ấy và bạn gái sứt mẻ, cậu ấy hay liên lạc với tôi hơn, hay gặp tôi hơn. Có lần cậu ấy đi xem phim với cô ấy, trong khi xem phim, cậu ấy nhắn tin nói chuyện với tôi khiến tôi rất bối rối, chẳng hiểu sao tôi mơ hồ cảm thấy có 1 thứ tình cảm khác lạ đang len lỏi trỗi dậy trong mối quan hệ này. Và tôi chợt nhận ra, hình như tôi đang thích cậu em thân thiết của mình.
Cô ấy biết chuyện, giận dỗi cậu ấy rất lâu. Tình cảm phai nhạt, hai người chia tay, rồi cậu ấy chính thức theo đuổi tôi. Tôi mừng thì ít mà buồn thì nhiều. Mừng vì người mình thích cũng thích mình và buồn hơn khi tôi là lí do tan vỡ của họ. Cậu ấy đã nói với cô ấy là cậu ấy thích tôi và muốn theo đuổi tôi nên hy vọng cô ấy sẽ không níu kéo.
Tôi biết là cô bé ấy buồn nhiều lắm, tôi cũng biết là cô bé ấy ghét tôi nhiều lắm. Cũng đúng thôi, dù là vô tình hay cố ý, chính tôi mới là kẻ thứ ba xen vào câu chuyện tình yêu của họ. Cậu ấy thì cứ khăng khăng là tại tình cảm không còn, là tại cậu ấy yêu tôi nhiều hơn, là tại cậu ấy cần tôi chứ không phải là cô bé ấy. Nhưng tôi, một con người đa nghi vì bao lần bị phản bội liệu có dễ dàng chấp nhận cậu ấy. Vì thật sự, đôi khi tuổi tác cũng là cả một rào cản lớn. Tôi đối diện với cậu ấy bằng một sự bất cần. Vì sao ư? Chính tôi cũng khó hiểu vì tôi cũng không rõ liệu cái tình cảm trong tôi có đủ lớn để bước qua được cái rào cản đó.
Cậu ấy hằng ngày vẫn chứng minh cho tôi thấy tình cảm của mình, là tin nhắn mỗi ngày, là đưa đón sớm hôm, là những chai C2 mát lạnh trong những ngày hè oi bức và đôi khi chỉ là cái áo mưa gấp cẩn thận đặt trong cốp xe tôi từ bao giờ. Rồi có lần chúng tôi đi hát có cả cô ấy (hai người họ là bạn cùng lớp đại học), hôm đấy cô ấy say làm vỡ cốc và trượt ngã. Tôi giật mình định đi ra đỡ nhưng cô ấy đứng lên, tôi bảo cậu ấy ra xem cô ấy như thế nào. Cậu ấy do dự, sợ tôi nghĩ linh tinh. Rồi tôi đẩy cậu ấy về phía trước, cậu ấy bước đến, đỡ cô ấy dậy, và không quên ngoái về phía sau nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi chẳng hiểu sao, cái ánh mắt ấy lại làm tôi lo sợ đến lạ: sợ một ngày khi tôi đã yêu cậu ấy, cậu ấy chợt nhận ra vẫn còn tình cảm với người ta thì tôi sẽ đau khổ gấp bội lần. Rồi cậu ấy bảo tôi đừng nghĩ linh tinh, bảo tôi răng cô bé kia đã chẳng còn bận tâm đến cậu ấy nữa, rằng cậu ấy yêu tôi và tôi cần cậu ấy phải làm gì tôi mới hiểu, rằng là,...tôi hãy nghe trái tim tôi nói, đừng để lí trí che lấp con tim.
Tình yêu ư? Có khi nào nó là tình chị em mà chúng tôi đang hiểu sai? Liệu tôi có nên mạo hiểm với thứ tình cảm này. Khó nhỉ? Tôi muốn được yêu, nhưng không phải là thế này.