Tôi ngồi nghĩ về quyết định của mình! Tôi đã rời bỏ anh, nhanh chóng và với một lí do khá là khó hiểu. Tôi nghĩ mình tìm mọi cách trốn tránh anh, chỉ có vậy tôi mới không cảm thấy áy náy. Tôi là người không kiên định. Thật vậy.
***
Anh bảo tôi chờ anh một năm. Anh đi và sẽ quay về. Thực sự, tôi cũng không biết mình có chờ được không nữa. Anh là một chàng trai tốt, nhưng anh có mối quan hệ khá rộng , anh quen biết nhiều, tôi thì không, nhưng sắp tới sẽ là vậy. Tôi sợ xa mặt, cách lòng, trật nhịp. Tôi nghĩ, hai đứa tốt nhất nên là hai ngườibạn, để khỏi sau này lỡ anh hay tôi, có yêu ai khác, sẽ không bị từ "phản bội " làm đau lòng. Tôi nghĩ vậy, nhưng anh thì không, anh nghĩ... tôi yêu một thằng khác nên mới cư xử như vậy... Tôi cũng bỏ qua, chấm dứt, anh nghĩ gì thì nghĩ. Tôi không muốn mình giải thích rồi lại thay đổi quyết định. Tôi không nói gì nữa, bắt đầu sự chờ đợi mà chỉ mình tôi biết! Tôi sẽ chờ một năm, nhưng tôi chờ theo cách của tôi, từ đằng sau, dõi theo anh, chờ anh quay về với tôi...
Và rồi... anh yêu người con gái khác, một tuần sau khi tôi rời bỏ anh! Tôi biết con bé, nó học trường tôi, khóa dưới, tôi đã nghe nhiều về nó, thực sự... không phải những điều tốt đẹp gì. Tôi cũng ghen chứ, tại vì tôi đâu có hết yêu anh bao giờ... Tôi cũng viết stt, nói về con bé, nhưng không nói tên... và sau đó, tôi xóa. Tôi nhìn lại mình và bắt đầu cảm thấy sợ mình, tại sao mình lại có thể xấu xa như vậy, tôi cảm thấy đó là cái cách bẩn thỉu nhất. Tôi thật xấu xa... Tôi biết rằng con bé không tốt nhưng tôi không thể đi nói với anh được, nếu vậy tôi sẽ trở thành một đứa con gái xấu tính nhất. Và sau đó, tôi im lặng, ngày ngày nhìn thấy ảnh con bé đó mỗi khi tôi đọc stt của anh. Tôi có chút thoáng buồn nhưng cũng mặc kệ. Để mặc thời gian. Để 1 năm trôi qua. Để xem đến cuối cùng tôi sẽ ở đó chờ anh, hay anh sẽ trở về trong vòng tay con bé...
Nhưng... nếu tôi nói với con bé rằng... anh có khiếm khuyết ở một bên tai thì sao nhỉ ?