Chào ba !
Cũng đã chín năm rồi con không viết thư cho ba kể từ ngày ba rời bỏ mẹ con con để bước qua thế giới khác,ở đó chắc ba được gặp ông bà và những họ hàng đã khuất. Không biết ba có còn nhớ đến mẹ con con không ? Nhưng mẹ con con thì nhớ ba lắm ! Thật ra thì con cũng không tha thiết lắm đâu,nhưng hôm nay bất chợt gió bấc đã về,nó mang theo cái lạnh,cái lạnh ghê gớm lắm ba ạ ! Và hiện lên đôi mắt buồn se lạnh của mẹ. Mẹ con con lại nhớ đến ba.
Chín năm trôi qua là khoảng thời gian không phải ngắn,nhưng nó chưa đủ để làm tan đi vết thương chia rẻ tình thân khi niềm vui chưa bất đầu hòa nhịp. Ngày xưa những ngày gió bấc như thế này ba đã mua cho tụi con những chiếc áo lạnh mới,buổi sáng ba hay đốt rơm để sưởi ấm bàn tay cho tụi con và những tách trà nóng của ba pha cho mẹ con con ấm lòng vào trời đông giá lạnh,thật ra lúc đó không lạnh lắm đâu vì gia đình mình thật hạnh phúc,tuy không khá giả gì.
Và hôm nay một mùa gió bấc đã bất đầu về nó mang theo cơn lạnh da diết,một nỗi buồn mộc mạc mà vô cùng đau đớn là ba lại không ở cùng với mẹ con con vào mùa đông này.! Thật ra đã chín năm nay con không còn thích mùa đông nữa. Nó lạnh lẽo quá, cô đơn quá.! Ba biết không con của ba bây giờ đã lớn,đã đi làm,biết quan tâm cho mẹ.Nhưng ba ơi ! Cuộc sống không màu hồng như con mong muốn,nó quá đen tối và mịt mù những cạm bẫy mà con của ba phải chịu đựng và trải qua một mình. Thật sự con thấy mệt mỏi lắm.!
Nhiều lúc con như muốn chết đi để quên hết mọi chuyện,nhưng nghỉ đến mẹ con không thể ba à. Hình ảnh mẹ phải làm lụng vất vã để nuôi tụi con khi ba lặng lẽ ra đi không một lời từ biệt nó cứ ám ảnh con suốt đời không quên.! Nhưng cuộc sống không phải con muốn cái gì thì con sẽ được cái đó. Nó bất con phải đánh đổi và dành lấy đến khi con không còn sức lực có nhiều thứ con thừa sức,có nhiều thứ thì không. Con cũng tính buông xui không bận tâm gì hết nhưng hoàng toàn không được. Nó làm con mất ngủ bao đêm dài vì những thứ vẫn vơ.
Ba có biết không gió bấc năm nay lạnh lắm,lòng con càng lạnh khi con vẫn chưa làm được gì.? Lương con bây giờ ít lắm chi tiêu chỉ vừa đủ thôi,nhưng cũng phụ được mẹ một chút gì đó con cũng vui lắm. Tình duyên thì con chưa màng đến vì con thấy mình còn nhỏ lắm nên chưa cần suy nghỉ đến làm gì ba nhỉ ? Nhưng cuộc sống thì nó bất con gồng mình gấp trăm lần,không có gì đối với con là dể dãi. Có nhiều lúc con thấy cuộc sống này bất công lắm nó không công bằng với con thứ gì cả,mặc dù con đã chịu quá nhiều thương đau.Con tự mình học cách sống dịu lại,không sôi nổi như lúc trước nữa.Biết suy nghĩ nhiều hơn và biết thức trắng đêm nhiều hơn nữa. Màn đêm đối với con bây giờ không phải là một màu đen tối nữa. Nó im lặng và con thấy được trải lòng.
Nhiều lần con tự hứa với lòng sẽ mạnh mẽ và vươn vai nhìn đời thật lâu và thật rộng. Không điều chi có thể làm chùn bước con được,nhưng khi màn đêm xuống con mới thấy nó khó khăn vô cùng chắc con sẻ không thể nào làm được.