Yêu hay thích một ai đó không có gì sai cả, đối với tớ lúc này cũng tốt, như thứ cảm xúc quý giá có được sau chuỗi ngày không hề biết rung động trước một ai. Lần đầu tiên trong đời tớ cảm thấy nhớ một người đến vậy. Vậy mà vẫn ôm mong nhớ hằng ngày, thậm chí hằng giờ. Chỉ cần nghĩ đến nụ cười ấy, dáng hình cao lớn ấy, lập tức xua đi những mặc cảm và mỏi mệt. Có lẽ, cậu là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã cho tớ nhìn thấy! Nhưng thật buồn,... món quà ấy không dành cho tớ cậu à!!
***
Đúng vậy. Con người tớ chẳng có điểm cộng nào cả! Tớ xấu xí, đần đần, nhà quê lắm. Nhưng không hiểu sao tớ vẫn nuôi hy vọng và ôm ấp một cách ngu ngơ rằng cậu sẽ để mắt đến tớ, sẽ yêu thương tớ. Và cứ thế, hình như tớ đã mắc chứng atsm thật rồi cậu à!
Vậy đấy! Ngày 27-04-2013! Cậu chính thức bước vào cuộc sống của tớ thật ngọt ngào và nhẹ nhàng biết mấy! Tớ cứ ngỡ rằng sẽ mãi mãi được nhận ánh mắt trìu mến, hút hồn ấy của câu! Nhưng có lẽ tớ đã qá ảo tưởng về ánh mắt ấy! Có lẽ những câu nói, lời hứa hẹn cậu trao tớ chỉ là lời nói đầu môi, chỉ là lời nói bông đùa trong trò chơi của cậu! Phải chăng tất cả khoảnh khắc đẹp đẽ giữa 2 ta ấy, tất cả chúng chỉ là do tớ tưởng tượng ra? Phũ qá phải k cậu?
Người như cậu, con gái đều dễ cảm thấy quý mến. Một đứa như tớ – vừa tả trên kia, làm sao đủ chuẩn để trở thành bạn gái của cậu đây? Đến bản thân tớ còn không thu nổi chút tự tin nào nữa mà. Cậu đối xử tốt tớ chỉ vì cậu luôn làm như thế với những người xung quanh, và hẳn là với những cô gái khác cũng sẽ vậy. Người thương của cậu sẽ là một người hoàn hảo nào khác vốn-không-phải-là-tớ! Vậy nên, tớ cứ ôm mộng viển vông đi. Tớ tự cho phép mình thích cậu, cũng tự cho phép nghĩ về cậu nhiều hơn mỗi ngày. Dù có cố chấp gạt cậu ra khỏi những suy nghĩ chập chờn của tớ cũng là điều vô ích.
Tớ đã từng tranh đấu rất nhiều ngày, và sau rất nhiều ngày vẫn thích cậu y nguyên như thế. Chỉ để tớ biết rằng, mình cũng có cảm giác thích một ai đó đến mức không-chịu-nổi. Cho là đơn phương cũng được, cho là tương tư cũng không sai. Yêu hay thích một ai đó không có gì sai cả, đối với tớ lúc này cũng tốt, như thứ cảm xúc quý giá có được sau chuỗi ngày không hề biết rung động trước một ai.
Dù cậu không xuất hiện thêm lần nào nữa, hoặc xuất hiện số ít lần rồi biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của tớ, thì cũng cảm ơn vì cậu cho tớ được gặp gỡ với một người lạ đáng yêu. Cảm ơn cậu, vì những cảm xúc từ cậu mang lại khiến tim tớ mát lành và dịu ngọt biết chừng nào.
Và cho dù bây giờ, cậu có coi tớ là thể loại gì thì tớ cũng sẽ chẳng đổi thay đâu! trong tim tớ vẫn sẽ mãi mơ về giấc mơ ấy thôi! Và cậu sẽ là nhân vật chính nhé!
Có thể trước mặt cậu, tớ chẳng dám như trước đây, quan tâm, gần gũi cậu, nhưng tất cả là có lý do hết cậu ạ! Cậu hiểu cho tớ nhé! Tớ không phải dạng người như cậu sỉ vả ấy đâu! Tớ xin cậu đừng lăng mạ tớ nữa nhé! Tâm hồn nhỏ bé của tớ sẽ chẳng chịu nổi những nhát dao ấy cứa vào tim đâu! Giờ tớ biết thân phận của mình rồi, biết vị trí của mình ở đâu rồi! Bởi vậy, cậu đừng làm nó tổn thương thêm nữa nhé! Đau vậy qá đủ rồi cậu ơi! Con nhỏ nó không còn nước mắt để tiếp tục khóc vì cậu nữa đâu!!! Van xin cậu lần cuối đấy! Và tớ cũng không thể làm bạn vs cậu nữa đâu! Xóa tên nó trong list friend của cậu đi nhé! Bởi nó sẽ chẳng qiên được cậu đâu nếu cứ tiếp tục trò chuyện, cười đùa vs cậu! Dẫu tim nó đang rỉ máu cậu ạ!!!!
Tớ sẽ mãi mãi mơ về cậu như vầy nhé! Và cậu đừng làm vấy bẩn hình tượng về thằng bạn ngày xưa của tớ nhé! Bởi giờ cậu qá # xưa rồi!! Dù ra sao thì "PePforever" sẽ chẳng bao giờ đổi thay! Yêu cậu lắm của ngày ấy!!!