Cuộc tình đầu không thành, em đã tự an ủi mình rằng ai cũng phải như thế. Ừ thì mối tình đầu là mối tình dang dở-người ta vẫn luôn bảo nhau như vậy mà. Thế nhưng em có phải là tình đầu của anh đâu, sao anh bỏ đi mang theo cả tin yêu và hy vọng của em nhẹ nhàng như thế?
***
Anh biết không? Từ ngày anh đi vắng, cuộc sống của em không còn đơn điệu nữa mà nó pha lẫn nhiều màu sắc. Khi niềm tin trộn lẫn với ngờ vực, khi hy vọng bị dập tắt bởi những lời hứa hảo huyền, khi tình yêu nhuộm đầy màu gian dối ....thì em dường như không còn là em nữa...
Từ ngày anh đi, em phải gồng mình lên để bước ra giao tiếp với thế giới bên ngoài. Em không còn là cô bé non nớt quanh quẩn mãi bên anh. Nhưng nhờ đó em nhận ra rằng thế giới này rộng lớn lắm.
Không có anh thì mọi người vẫn chào đón em, không có anh thì em vẫn phải sống và làm việc của mình. Chỉ là khi không có anh, thì Có một chút buồn của nhớ mong mỏi mòn, một chút sầu khi đêm về lẻ bóng, khi đi trên đường nhìn các cặp tình nhân tay trong tay, một chút lạnh khi gió khẽ lua qua mái tóc, bờ vai bỗng chốc run lên...
Thế nhưng em vẫn ổn anh ạ! Khi đã chấp nhận được rằng, anh đi là trốn tránh em, anh đi để tìm một cuộc sống mới yên ổn và hạnh phúc hơn thì em đã thôi mong đợi và hy vọng. em học được cách tha thứ cho anh và tha thứ cho chính bản thân mình. Vậy nên em thôi không dằn vặt mình nữa.
Yêu được-chia tay được. Nhớ được- thì quên được. và em khi nói được-thì cũng sẽ làm được.
Em đã ổn và sống tốt rồi. Nhưng liệu sau những nỗi đau đã gây ra cho em rồi trốn chạy, ở đó-anh vẫn bình yên chứ?