Họ đã xa nhau sáu năm. Cứ ngỡ rằng khoảng cách sẽ dập tắt tình yêu nhưng đối với Dĩ Ân thì không như vậy. Anh tin vào tình yêu, tin vào những điều bất ngờ mà cuộc sống ban tặng.
***
Sân bay. Ngày trở về.
Sau bảy năm trời dài đằng đẵng ở bên trời Âu, cuối cùng Dĩ Ân cũng có ngày trở về quê hương của mình.
Nắng nhuộm một màu vàng rực.
Nắng quá gay gắt, chói lóa cả mắt.
Bầu trời trong veo.
Từng cụm mây nằm rải rác trên tấm thảm màu thiên thanh như những ngọn núi nhỏ. Và những ngọn núi ấy đang trôi đi một cách thong dong, nhẹ nhàng.
Dĩ Ân vừa xuống sân bay đã có người nhà tới đón. Anh bảo với tài xế. "Chú Thắng à, chú hãy mang hành lý của con về bằng taxi nhé, con cần đi vài vòng thành phố sẵn tiện thăm mấy đứa bạn. Chú thấy đó, bảy năm rồi... hì, vậy nha chú."
Không kịp đợi bác tài có đồng ý hay không, Dĩ Ân nhảy vào trong xe, lái đi.
Chẳng mấy chốc chiếc xe hòa vào dòng xe tấp nập, nhốn nháo trên đường phố. Anh mở hé cửa kính để gió và nắng lùa vào. Thật sáng khoái. Thời tiết mát mẻ, vô cùng dễ chịu.
Dĩ Ân hít hít vài cái, cuối cùng cũng ngửi được mùi nắng ở Việt Nam. Nồng nàn. Thanh khiết.
Anh bật nhạc, lẩm nhẩm theo một số giai điệu bài hát.
Ra đến đường lộ, Dĩ Ân cho xe chạy nhanh hơn. Anh buông thả vô lăng, suýt chút nữa thì đâm sầm vào chiếc xe máy đang đổ xăng bên đường. Khỉ thật, chiếc xe này sao không chịu nghe lời mình thế nhỉ? Hay là lâu quá rồi mình chưa lái ô tô trở lại? Không đúng, anh nhíu mày. Những năm tháng ở Pháp, ngoài giờ lên lớp hầu hết những phút rảnh rỗi anh thường lái ô tô mui trần chạy bon bon trên những con đường rộng thênh thang của Pari. Những lúc ấy, đám con gái tóc vàng hoe nhìn anh bằng cặp mắt ngưỡng mộ. Mỗi lần nghĩ lại anh đều thấy tự hào về bản thân mình...
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm dứt mạch suy nghĩ trong anh. "Alo, papa... con đang lái xe trên đường... hành lý của con con nhờ chú Thắng mang về rồi ạ... Sao cơ... papa làm ơn đi, con mới về mà, cho con một chút tự do đi... vâng, tối con nhất định sẽ có mặt tại nhà..."
Chiếc điện thoại thuộc hàng cao cấp trượt khỏi tay anh, anh cúi xuống nhặt lên. Phía trước là một đám đông đang tụ tập. Anh thắng gấp, đánh vô lăng sang trái. Cùng lúc đó một chiếc xe tải từ đường nhỏ đi ra, anh lại quẹo sang phải.
Những chiếc xe nối đuôi nhau. Đầu xe tải chở hàng bẹp dúm, dính chặt vào đuôi taxi ở ngã tư đằng trước.
Vụ tai nạn xe liên hoàn xảy ra từ khi nào, hiện trường hoảng loạn. Trên đường lúc này có rất nhiều phương tiện lưu thông qua lại. Dĩ Ân cố luồn lách, loạng choạng tay lái.
Đáng ghét thật, ở Pari chưa từng xảy ra hiện tượng này bao giờ.
Dĩ Ân cố gắng thoát ra khỏi đám đông đang vây kín hai bên đường rồi tăng tốc xe.
Bỗng nhiên một cô gái băng ngang đường.
Kít!!!
Tiếng phanh gấp khiến mọi người giật bắn mình.
Dĩ Ân được một phen hú vía. Đến khi bình tĩnh trở lại, anh bước xuống xe.
Cô gái đang nằm bất động trước đầu xe của anh. Cánh tay và mặt của cô ấy đều bị trầy xước. Anh lay hoài cô ấy vẫn không tỉnh.
Không phải chứ, mới về nước đã gây ra tai nạn cho người ta rồi ư? Anh chán nản nghĩ thầm và gọi cấp cứu.
***
Dĩ Ân dựa lưng vào tường, bên ngoài phòng cấp cứu. Tâm trạng thấp thỏm không yên. Hai bàn tay anh xoắn chặt vào nhau để ngang trước ngực như cầu nguyện. Mắt anh khép hờ nhưng tai dỏng lên nghe ngóng.
Những tiếng bước chân gấp gáp của các bác sĩ, y tá trên hành lang.
Tiếng nói chuyện của các thân nhân.
Cả tiếng cười và tiếng khóc.
Bệnh viện! Hai từ này đối với anh thật đáng sợ. Tại nơi này anh đã chứng kiến chị gái mình ra đi cũng bởi tai nạn giao thông. Vì vậy ngay giờ phút này, anh đang nguyện cầu cho cô gái kia...
Dĩ Ân giật mình, mở mắt bởi tiếng bước chân thần tốc của một người con trai áo quần xộc xệch, lấm lem bụi bẩn. Nhìn cũng biết anh ta là một người từng trải. Anh ta dừng lại trước căn phòng mà Dĩ Ân đang đợi.
Anh đi qua đi lại, vẻ mặt sốt ruột. Thỉnh thoảng lại nhướn cổ nhìn vào. Dĩ Ân đoán anh ta là người thân của người mà mình vừa gây ra tai nạn. Nhìn anh và Dĩ Ân khác nhau hoàn toàn.
Dĩ Ân phong độ, hào hoa, nho nhã.
Còn anh chàng kia thì lại cù lần, mang dáng dấp của một người 'chân lấm tay bùn'.
Cả hai không cùng tầng lớp.
Dĩ Ân rụt rè tiến lại, để tay lên vai người đàn ông từng trải, giọng dè dặt. "Xin anh hãy giữ bình tĩnh, hãy đợi..."
Anh ta quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Dĩ Ân. Đột nhiên anh nắm cổ áo Dĩ Ân, nghiến răng. "Cậu... có phải cậu đã làm cho em gái tôi ra nông nỗi như vậy không?"
Dĩ Ân không biết nói gì hơn, đành thú nhận. "Phải, nhưng..."
Anh chưa nói xong, một cú đấm được đấm vào mặt anh. Khóe miệng rỉ máu.
Cổ áo Dĩ Ân lại bị anh chàng kia túm chặt, ánh mắt hình viên đạn. "Đồ khốn, những thằng con trai như mày tại sao không bỏ tù ngay đi."
"Hai anh đang làm gì vậy, ở đây không được phép đánh nhau, cảm phiền hai anh giữ im lặng một chút." Cô y tá mở cửa ra nói với vẻ mặt lãnh đạm rồi đóng rầm cửa lại.
Yên lặng ư? Tiếng đóng cửa vừa rồi chẳng phải là quá ồn ào hay sao?
Dĩ Ân và người kia đứng ở hai đầu, cách nhau bởi một cánh cửa. Trên gương mặt ai cũng lộ vẻ hồi hộp và lo âu.
Người kia hằn học nhìn Dĩ Ân, cặp mắt tóe lửa. Hai tay anh siết chặt, anh không biết phải làm gì để hả cơn giận này đành đấm mạnh một phát vào tường.
Dĩ Ân cúi đầu, mũi giày di di trên nền gạch lạnh. Anh định thanh minh rằng có một vụ tai nạn liên hoàn giữa các xe tải cộng thêm sự tắc nghẽn giao thông nên anh bất cẩn, không quan sát kỹ hai bên đường. Và nếu lúc đó anh chạy chậm lại một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ xảy ra theo chiều hướng tích cực hơn. Có nói gì thì lỗi lầm cũng một phần thuộc về anh.
Nên, anh chỉ còn cách là im lặng và chờ đợi kết quả từ bác sĩ.
Nếu cô gái ấy xảy ra mệnh hệ gì, thì dù anh có nhảy xuống sông tự vẫn cũng không thể rửa sạch tội.
Cánh cửa bật mở.
Vị bác sĩ trong chiếc áo blue trắng bước ra.
Tức thì cả hai người đàn ông đang đứng hai nơi cùng chạy lại.
"Em gái tôi sao rồi bác sĩ?" Người mang dáng vẻ 'chân lấp tay bùn' ấy hỏi một cách sốt sắng.
"Cô ấy... ổn chứ?" Dĩ Ân nén thở hỏi.
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời. "Được giữ lại tính mạng nhưng..."
Câu nói được dừng lại đột ngột, hai người đàn ông trẻ tuổi cùng đồng thanh. "Nhưng sao hả bác sĩ?"
Hỏi xong, cả hai quay ra nhìn nhau, trên gương mặt ai cũng thoáng hiện lên nét lo lắng.
"Đôi chân của cô ấy có thể sẽ ngồi xe lăn suốt đời..."
Bên tai họ là những tiếng sét đùng đoàng ầm ĩ. Đất trời như sụp đổ. Vẻ mặt não nề chiếm lấy toàn bộ khuôn mặt.
Dĩ Ân lẩm nhẩm lại mấy chữ của bác sĩ.
Đôi chân... xe lăn... suốt đời...
Anh đứng không vững, tay bấu víu vào tường.
Trời yên biển lặng bỗng nhiên nổi sóng dữ.
Dĩ Ân căm ghét bản thân mình.
***
Cửa phòng bệnh để mở.
Hạ Khiết ngồi thừ người trên giường, lưng dựa vào gối, mắt lơ đễnh nhìn ra bên ngoài. Trên bầu trời có một vạt mây đi lạc.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ làm căn phòng ngập tràn bóng nắng.
Trong đôi mắt cô gái ấy ẩn chứa sự tuyệt vọng, u uất. Cô cúi nhìn đôi chân cứng đơ, không cử động được của mình, nước mắt bất giác trào ra.
Những tia nắng ban mai cũng không làm cho vẻ mặt cô gái thêm hồng hào. Dường như cô đã ngồi bất động như thế kể từ lúc tỉnh lại.
"Em gái à, cũng không phải là không thể, bác sĩ nói nếu tập vật lí trị liệu thường xuyên thì... thì có khả năng sẽ bình phục..." Hải Hưng, anh trai cô, nói với vẻ lắp bắp. Ngay cả chính anh cũng nhận thấy kết quả hồi phục cho đôi chân của Hạ Khiết là rất mong manh.
Hạ Khiết nói không chút biểu cảm. "Anh đừng an ủi em, em biết mà... sao có thể được chứ?" Cô nở nụ cười yếu ớt để Hải Hưng yên lòng.
"Đừng bi quan, cho dù là hy vọng nhỏ nhoi thì cũng phải thử chứ." Anh lau tay cho cô.
"Anh ơi, người gây ra tai nạn cho em ấy, đã bị bắt chưa, hắn phải đền tội chứ, đúng không anh?" Gương mặt mảnh mai bỗng trở nên đanh lại.
Hải Hưng ngừng tay. "À, có điều... sau khi cậu ta gây ra tai nạn đã đưa em đến đây, xem ra cậu ta còn chút lương tâm."
"Lương tâm ư? Nếu anh ta có lương tâm thì đã không biến em thành thế này." Hạ Khiết kích động.
"Thật ra... lúc em hôn mê, anh bận việc ở công trường chính cậu ta đã đến đây thay anh trông nom em đấy."
"Vậy sao." Hạ Khiết cười chua xót.
"Thôi không nói chuyện này nữa, em ăn chút cháo đi." Hải Hưng múc cháo ra chén rồi đặt vào tay em gái.
***
Dĩ Ân đứng ở ngoài, nhìn qua cánh cửa kính trong suốt, phân vân không biết có nên vào hay không. Những ngày qua, anh chỉ đến khi Hạ Khiết còn ngủ. Đối mặt với cô, anh sẽ nói thế nào đây?
Hạ Khiết ôm đôi chân cứng ngắc của mình cẩn thận đặt xuống giường sau đó với tay lấy cây nạng gỗ để ở đầu giường, bước từng bước về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ. Trên bàn có mấy nhành bông thắm tươi được đặt trong một chiếc bình thủy tinh trong suốt. Nước dâng ngập miệng bình.
Cô y tá đến tiêm thuốc cho Hạ Khiết bảo rằng sáng nào cũng có một chàng trai đến đây để thay hoa. Anh đến lúc cô còn đang say ngủ, anh ngắm nhìn cô một lúc rồi ra về. Nét mặt đượm buồn và có chút thương tâm. Hạ Khiết tò mò nên sáng nay cô dậy sớm, mong chờ người ấy đến...
Đi được vài bước, đôi chân không nghe theo sự di chuyển mà Hạ Khiết muốn. Cô ngã oạch trên nền đất. Nhưng trước khi tiếp đất cô được một bàn tay ôm lấy. Cô ngã trong vòng tay của người ấy.
Giây phút đó trôi qua thật nặng nề. Họ nhìn nhau.
Tiếng gió phát ra những âm thanh du dương tựa như một bản nhạc vỹ cầm được chơi vào một sáng ban mai.
Bên ngoài cửa sổ, nắng càng lúc càng rực rỡ, chói chang.
Gió thổi nhè nhẹ lên thảm cỏ xanh mướt trong khuôn viên bệnh viện.
Dĩ Ân bế Hạ Khiết lên giường.
"Cảm ơn, anh là..." Hạ Khiết nheo mắt hỏi.
Đầu Dĩ Ân hơi cúi thấp, anh biết rõ mình không thể nói dối. Là đàn ông, dám làm thì dám nhận. "Tôi là người đã gây ra tai nạn cho cô."
Hạ Khiết chuyển ánh mắt sửng sốt sang Dĩ Ân. Trong phút chốc cô không biết nói thế nào. Cảm xúc trong cô vui buồn lẫn lộn. Mới đây khi lần đầu gặp nhau, cô còn nghĩ anh là người tốt bụng, điển trai, lãng tử, hay giúp đỡ người khác. Nhưng sau khi Dĩ Ân thừa nhận, mọi điều tốt đẹp về anh trong cô lập tức tiêu tan.
Hạ Khiết bất giác thở dài.
Cô nhớ lại những gì anh trai mình nói.
"Mọi người nói rằng anh là một người tốt."
Dĩ Ân tròn xoe mắt.
"Anh trai tôi nói sau khi gây ra tai nạn cho tôi, anh lập tức đưa tôi vào viện, anh cảm thấy hối hận nên ngày ngày ở lại đây trông chừng tôi. Còn nữa..." Hạ Khiết liếc mắt về phía mấy nhành bông hồng bạch trên bàn. "Cô y tá nói rằng sáng nào anh cũng đến phòng tôi thay hoa. Những việc làm đó của anh, tôi cũng không nghĩ anh là kẻ xấu, chạy xe bạt mạng đến nỗi... gây ra tai nạn cho người khác, đúng không nào?" Hạ Khiết nhoẻn miệng cười.
Dĩ Ân cảm thấy tim mình đập rộn ràng khi bắt gặp nụ cười lung linh màu nắng ấy.
"Cô... không giận tôi một chút nào sao?" Anh hỏi.
"Làm thế có được gì... đôi chân của tôi cũng không thể... cứ coi như tôi xui xẻo đi."
Lời nói trách móc vô tình của Hạ Khiết nhưng lại ám chỉ rằng chính Dĩ Ân đã mang đến điều không may cho cô.
Anh bỗng thấy hụt hẫng.
***
Từ khi vụ tai nạn xảy ra cho đến giờ cũng đã được hai tháng.
Ngày nào Dĩ Ân cũng đến bệnh viện chăm sóc cho Hạ Khiết. Khoảng cách giữa họ ngày càng thu ngắn lại.
Tiếp xúc với Hạ Khiết, vẻ đẹp trẻ thơ, trong sáng như chính cái tên của cô đã khiến cho trái tim Dĩ Ân rung động. Trong lòng anh luôn mang một cảm giác yêu mến lạ kỳ, xâm chiếm toàn bộ cơ thể của anh.
Trên thảm cỏ êm ái trong bệnh viện, lá vàng bay chấp chới, rụng đầy cả một góc.
Dường như thu đang đến.
Nắng thu nhẹ nhàng, tinh tế như trong những vần thơ của Quỳnh Chi.
Dĩ Ân đẩy chiếc xe lăn trên cỏ, kể một vài câu chuyện vui cho Hạ Khiết nghe. Thỉnh thoảng vang lên tiếng cười khúc khích của cô. Cứ chốc chốc anh lại cúi xuống nhìn để xem Hạ Khiết có thực sự vui. Nhìn nụ cười của cô , anh an tâm đẩy chiếc xe đi, thật chậm. Đến một bóng râm anh ngừng lại, quay ra phía trước cô, ngồi xổm.
"Để anh đọc thơ cho em nghe nhé!"
"Vâng ạ!" Hạ Khiết ngoan ngoãn.
Giọng anh thật ấm.
"Gửi sang đây chút nắng vàng
Cho cành khô héo nẩy mầm lá xanh
Gửi sang bên đó nắng lành
Cho chim làm tổ trên cành sum xuê
Khăn choàng buổi sáng tinh mơ
Gửi làn nắng nhẹ như tơ lụa mềm
Nắng trưa toan gửi qua mành
Ngập ngừng nắng đậu bên thềm chờ nhau
Nắng chiều vương vấn nhạt màu
Đổ dài giọt nắng theo nhau trở về
Chiều rơi nán lại trên đê
Sau mây lưu luyến gửi tia nắng hồng
Gửi trên đồi nắng thong dong
Bầy nai trên cỏ mắt nhung dịu dàng
Gửi qua biển lặng thái bình
Muôn làn nắng ấm nắng hiền nắng tươi"
"Là thơ của Quỳnh Chi, đúng không anh?" Khi Dĩ Ân đọc xong, Hạ Khiết hỏi.
"Ừ, phải rồi, anh rất thích những chùm thơ về nắng của Quỳnh Chi."
Một chiếc lá vàng rơi xuống lòng bàn tay Hạ Khiết. Cô vươn tay ra thả chiếc lá bay đi.
Nắng đẹp như thơ, đậu trên bàn tay cô, âm ấm. Hạ Khiết nghiêng đầu ngắm nhìn những giọt nắng nhảy nhót trên tay mình.
Bỗng, có một bàn tay khác đan vào tay cô. Những ngón tay siết chặt, đan khít vào nhau.
"Hãy để anh mang nắng ấm đến cho em nhé!" Đó có phải là lời tỏ tình của Dĩ Ân.
Cô đỏ bừng cả mặt, cảm xúc ngập tràn, không cất lời nổi.
***
Chuyện tình yêu nào mà không trải qua những thăng trầm, sóng gió.
Mẹ Dĩ Ân biết chuyện, biết anh đem lòng yêu một cô gái nghèo, bà ra sức ngăn cản quyết liệt. Nhưng bà càng ngăn cản, anh càng tiến tới.
Trong lúc tức giận bà đã tát anh một cái đau điếng.
"Con đã bao giờ làm khó bố mẹ vì một đứa con gái chưa, con đã bao giờ đứng trước mặt mẹ lớn tiếng vì một đứa con gái chưa? Con đã bao giờ làm như thế chưa? Tỉnh táo lại đi Dĩ Ân, đừng có mất hết lí trí vì một đứa con gái như thế." Bà phẫn nộ.
"Không phải cô ấy mà chính mẹ đã làm con mất lí trí." Anh điềm nhiên.
"Cái gì?"
"Con có kế hoạch và cũng có suy nghĩ, con sẽ làm theo cách của con mà không theo ý mẹ nữa, hạnh phúc của con, con sẽ tự quyết. Vậy nên, mẹ đừng can dự vào."
"Con nên biết rõ con là người kế thừa của gia đình này, con sẽ nối nghiệp sau khi ba con nghỉ việc ở công ty. Vì thế mẹ sẽ cưới cho con một cô vợ xứng với con. Ngay ngày mai con hãy đi xem mắt đi, đó là thiên kim tiểu thư của một Viện trưởng y học." Giọng bà rõ ràng, từng câu từng chữ rất quyết đoán.
"Nếu mẹ thích thì mẹ cứ đi, không liên quan đến con."
Dĩ Ân phán một câu rồi quay người bỏ đi.
Người phụ nữ độc đoán ấy tức giận đùng đùng, ném mạnh chiếc cốc thủy tinh xuống đất. Một tiếng xoảng vang lên, chiếc cốc vỡ tan tành.
Bà nói với theo. "Nếu con không muốn sự việc lặp lại như chị con thì hãy mau chấm dứt với con bé ấy đi."
Anh khựng lại nhưng có điều gì đó thôi thúc anh làm theo con tim mình mách bảo.
***
"Bây giờ anh thả tay em ra rồi em đi về phía anh nhé!"
Đó là buổi tập trị liệu lần thứ ba trong ngày của Hạ Khiết.
Dĩ Ân buông tay cô ra, đứng cách cô một quãng ngắn, vẫy tay ra hiệu cho cô bước lại phía mình.
Hạ Khiết rời khỏi chiếc xe lăn, tay bám thành vịn, nhấc từng bước một. Có vẻ như còn rất khó khăn để di chuyển nên khi mới bước được một bước, Hạ Khiết ngã sóng soài. Cô bực mình ném chiếc nạng đi.
Dĩ Ân chạy lại. "Không sao chứ?"
"Em không tập nữa đâu." Hạ Khiết ngồi lì tại chỗ.
"Đừng nản chí, anh tin chỉ cần cố gắng, em chịu khó phố hợp với bác sĩ nhất định đôi chân em sẽ hồi phục." Anh động viên cô.
"Có... có khi nào... sẽ tàn phế luôn không anh?" Hạ Khiết run run, hỏi.
Dĩ Ân trấn an nhưng trong thâm tâm anh lại rất lo lắng. "Không đâu, chắc chắn em sẽ đi lại được thôi mà, bằng mọi cách..." Anh nói khẽ. "Chúng ta tập tới đây thôi, bây giờ anh sẽ đưa em ra ngoài cho khuây khỏa."
Dĩ Ân đẩy xe lăn chầm chậm trong khuôn viên.
Ráng chiều tím thẫm phía trời xa, đẹp như một bức tranh sơn thủy.
Nắng le lói xuyên qua đám lá rắc lên người Dĩ Ân, tựa hồ như cả người anh đang phát sáng.
Một khoảng im lặng kéo dài.
Dĩ Ân nghĩ ngợi. Mẹ anh là một người phụ nữ tàn nhẫn. Phải, chỉ có thể nói đến hai chữ này để nhận xét về bà. Ngày trước chị gái anh yêu một anh chàng nông dân quê mùa. Bà không đồng ý nhưng cả hai vẫn cứ đến với nhau. Bà vô cùng giận dữ khiến anh chàng kia mất tích, không biết bà dùng cách nào. Chị anh đau khổ. Sau nhiều ngày rồi nhiều tháng liên tiếp tìm không thấy người yêu, tâm trí chị hỗn loạn, lái xe và bị xe đụng...
Một bàn tay đặt lên tay Dĩ Ân.
"Anh có tâm sự à?"
Giọng nói trong trẻo của Hạ Khiết làm Dĩ Ân quay trở về thực tại. "Không, chỉ là có vài chuyện rắc rối nhỏ nhưng mà em yên tâm, anh tự giải quyết được mà."
Hạ Khiết không hỏi đó là chuyện gì, cô dè dặt. "Anh làm những điều này cho em có phải là... anh thấy có lỗi..."
Dĩ Ân để một ngón tay ngang môi Hạ Khiết. Anh mỉm cười dịu dàng. "Anh muốn bảo vệ và chăm sóc cho em cả cuộc đời. Dù sau này có chuyện gì em cũng phải kiên định và hãy tin anh."
Hạ Khiết không hiểu trong lời nói của Dĩ Ân ẩn chứa hàm ý sâu xa, cô chỉ biết ngay lúc này cô đang rất hạnh phúc.
***
Một buổi sáng đẹp trời.
Mây trắng. Nắng vàng.
Từng chiếc lá xoay vòng trong không trung.
Hạ Khiết đón tiếp một vị khách không mời mà đến.
Người phụ nữ trung niên ăn mặc khá sang trọng, quý phái nhìn Hạ Khiết từ đầu đến chân rồi giới thiệu về mình. "Tôi là mẹ của Dĩ Ân."
Hạ Khiết ngồi trên giường, cúi người. "Cháu chào bác, thật là thất lễ vì cháu không thể xuống được."
"Không sao, cô cứ ngồi ở đó, tôi chỉ muốn nói với cô vài điều thôi." Người phụ nữ kéo ghế ngồi tréo chân. Gương mặt điềm đạm nhưng lạnh lùng. "Tôi biết con trai tôi gây ra tai nạn cho cô, để chuộc tội, nó đã hằng ngày đến đây chăm sóc cho cô. Giờ thì, mọi nợ nần đã xong, ở đây cũng đã có các bác sĩ, y tá, cô nên buông tha cho con trai tôi được rồi chứ?"
Buông tha ư? "Cháu không hiểu ý bác." Hạ Khiết chớp đôi hàng mi.
"Cô đang giả vờ à? Mục đích của cô tiếp cận con trai tôi chẳng phải là vì gia sản nhà chúng tôi sao. Tôi còn ngờ ngợ rằng để đạt được mục đích, cô đã bày ra trò đụng xe này nữa cơ đấy."
Tới đây thì Hạ Khiết đã hiểu. Cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm. "Bác... xin bác đừng nói như thế, nếu cháu có ý đồ cướp tài sản của bác thì cháu đã làm từ lâu rồi cần gì phải diễn kịch chứ. Với lại lúc trước cháu không quen anh Dĩ Ân." Giọng cô hơi run.
Người phụ nữ khẽ nhếch môi lên rồi lấy từ trong túi ra một phong thư, ném lên giường. "Bao nhiêu đây đủ để cho cô sống an nhàn suốt đời bao gồm cả lỗi lầm mà Dĩ Ân gây ra."
Hạ Khiết cười nhạt. "Nếu bác so sánh tình yêu với tiền bạc thì bác nhầm rồi, cháu thậm chí còn không nghĩ tới việc sẽ được anh Dĩ Ân yêu thương. Bác đừng sĩ nhục cháu."
Bà cố kiềm chế cơn tức giận. "Dù có nói thế nào thì tôi cấm cô lại gần con trai tôi. Nếu cô còn không mau chuyển viện thì tôi không biết mình sẽ nghĩ ra cách gì để đối phó với cô đâu kể cả Dĩ Ân."
Hạ Khiết hốt hoảng. "Bác định ra tay với con trai mình luôn sao?"
"Điều đó không liên quan gì đến cô."
Bà hầm hầm đứng dậy tiến ra cửa.
"Đợi một chút ạ!"
Hạ Khiết cố gắng bước xuống giường, đem phong thư trả lại. "Bác cầm về đi ạ, cháu sẽ không gặp anh ấy nữa."
Sau đó Hạ Khiết khép nhẹ cánh cửa phòng bệnh, nước mắt lăn dài trên má.
Một tuần sau đó, Hạ Khiết biến mất, không để lại dấu vết nào cả.
Dĩ Ân hỏi các bác sĩ, y tá thì được họ cho biết rằng Hạ Khiết đã xuất viện.
Giờ mới biết mình thật ngốc, lúc trước không hỏi cách thức liên lạc với Hạ Khiết vì anh nghĩ rằng cô có thể ở lại viện lâu hơn một chút để đợi đôi chân bình phục hẳn. Thật không ngờ cô lại ra viện sớm thế, cũng chẳng báo cho anh biết một tiếng.
Rốt cuộc là vì sao? Có chuyện gì đã xảy ra chăng?
Dĩ Ân tìm Hạ Khiết khắp nơi như một người điên. Anh còn đến công trường của Hải Hưng nhưng những người ở đó bảo rằng Hải Hưng đã nghỉ việc.
Hy vọng cuối cùng tắt ngấm.
Thất vọng.
Bất lực.
Đau đớn.
Anh ngửa cổ nhìn trời.
Bầu trời vẫn trong xanh nhưng trong tim anh lại xuất hiện một vệt mây đen u ám.
Đến lúc anh nhận ra anh yêu em nhiều biết mấy, em lại mất hút giữa biển người mênh mông.
Khuya thật khuya, Dĩ Ân mới trở về nhà. Anh thấy mẹ mình đang ngồi trên sô pha, ung dung uống trà. Nhìn dáng điệu thư thả của bà, anh nghi hoặc. Trong đầu anh dấy lên một vài ý nghĩ không tốt. Ngàn lần anh mong rằng đó chỉ là suy đoán của mình thôi nhưng mẹ anh lại thừa nhận.
"Đúng, chính mẹ đã làm cho cô ta biến đi đấy."
"Tại sao?" Dĩ Ân thét lên.
"Vì mẹ không muốn cô ta lại gần con, làm sao con biết cô ta yêu con thật lòng? Con gái bây giờ ham vinh hoa phú quý, mẹ làm vậy là muốn tốt cho con mà thôi."
"Mẹ thật đáng sợ."
Chỉ nói có vậy, Dĩ Ân chạy ào ra khỏi nhà, phóng xe bạt mạng trên đường. Vào ngày này hai năm trước, chị gái anh vừa hay tin cũng lái xe với tốc độ chóng mặt như thế.
Nhưng may cho Dĩ Ân, lúc này đường phố vắng hoe, không một bóng người.
Chỉ có tiếng gió thổi âm u như vọng lại từ cõi xa xăm nào đó.
Sao sáng rực bầu trời.
Chiếc xe lao đi vun vút trong đêm thanh vắng, để lại phía sau những làn khói mờ ảo.
...
Bao nhiêu mùa nắng qua đi là bấy nhiêu nỗi nhớ mong dâng đầy trong tim anh như thủy triều.
Cuộc tìm kiếm vẫn không có kết quả.
Một thời gian sau, Dĩ Ân dọn ra ngoài sống riêng. Thỉnh thoảng cuối tuần anh về nhà lấy ít đồ, nói vài điều qua quýt với ba rồi đi ngay. Về người phụ nữ ấy, anh chỉ đưa mắt nhìn lạnh lùng, tuyệt đối không hỏi thăm điều gì. Anh biết mình làm vậy là không trọn chữ hiếu nhưng mẹ anh thật quá đáng. Chỉ vì sự ngăn cản của bà mà bà đã vô tình hại chết một mạng người. Chẳng lẽ bà muốn nỗi đau quá khứ tiếp diễn lần nữa với đứa con trai duy nhất của bà luôn sao?
Nghèo thì có tội gì?
Trong tình yêu, điều quan trọng chẳng phải là sự chân thành hay sao?
Dĩ Ân cũng không về làm công ty của ba mình. Anh đi theo con đường của riêng anh, mở studio nhiếp ảnh. Ngày nối ngày, anh cầm máy ảnh lang bạt khắp mọi miền đất nước. Những bộ sưu tập của anh đã lên đến con số đáng nể. Trong đó với bộ sưu tập Nắng Thu, anh đem đi tham gia cuộc thi tìm kiếm Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi Việt Nam và đoạt giải Nhất.
Dĩ Ân bỗng chốc trở nên nổi tiếng, được nhiều người biết đến.
Bên cạnh niềm vui, anh vẫn không thôi hy vọng sẽ có ngày gặp lại Hạ Khiết. Anh tin rằng nếu định mệnh đã cho anh gặp cô thì chắc chắn định mệnh sẽ mang cả hai quay về bên nhau.
***
Thời gian thoi đưa.
Mùa nắng thứ sáu...
Dĩ Ân tình cờ gặp lại Hạ Khiết trên phố đông đúc người qua lại.
Niềm vui tràn ngập.
Điều đáng vui mừng là Hạ Khiết đứng đấy, nắng chiếu rực rỡ quanh người cô. Có lẽ không cần phải nói đến chuyện có một vị bác sĩ tốt bụng đồng thời cũng là bạn trung học của Hạ Khiết đã giúp cô phẫu thuật đôi chân.
Họ đã xa nhau sáu năm. Cứ ngỡ rằng khoảng cách sẽ dập tắt tình yêu nhưng đối với Dĩ Ân thì không như vậy. Anh tin vào tình yêu, tin vào những điều bất ngờ mà cuộc sống ban tặng.
Chính niềm tin ấy đã mang ngày trùng phùng đến với họ, những người yêu nhau thật lòng.
Dĩ Ân tiến về phía Hạ Khiết, trong mắt anh, cả thế giới chỉ có mình em.