Đang ngồi đun ấm nước, vừa suy nghĩ. Xuân về, tết đến mình cần phải làm cái gì cho thiên hạ ngạc nhiên chơi. Kha …kha….Kha….!
Bà đứng gần bên.
-Lan nầy! Bộ mầy khùng hả Lan? Đàn bà con gái gì có chồng, có con mà không nên thân, nên hình gì cả. Hỡi muốn cười lúc nào thì cười, muốn nhẩy lúc nào thì nhẩy, chẳng ý tứ, ý tư, các em, bọn nó cười cho mà xem.
-Đâu có gì đâu mẹ, tại hôm nay con vui, con mới nghĩ ra một điều rất hay.
-Điều gì ?
-Mai mốt mẹ hãy biết, còn bây giờ con đang giấu kín.
-Cha mầy, không nói thì thôi.
-Kha…kha…kha….!
Sau khi nấu nước cúng tổ tiên xong. Hai chị em cùng theo mẹ lên chùa gần bên cúng Phật. Trên đường vào nhà Lan bảo mẹ vào trước đi, hai chị em con ra vườn Đào một tí sẽ về sau. Ngọc ngạc nhiên hỏi?
- Sao chị rủ em ra đây làm gì ?
- Thì bẻ Đào.
- Trời đất, bố bẻ cậm một nhà mà không đủ sao? Người ta phải bẻ Đào là bẻ trước tết, hôm nay muộn lắm rồi chị ơi hay là chị muốn tặng ai.
- Ậy ! Cứ đi với chị một lát đi rồi em sẽ hiểu, chị muốn làm gì. Con nhỏ nầy hôm nay nhiều chuyện thật.
- Có chồng, có con rồi đó nha, tính hò hẹn với ai ngoài nầy, sợ, rồi rủ em theo phải không?
- Đừng nói điên nè. Anh Nam nghe được là phiền lắm đấy.
Lan vừa nói, vừa với tay bẻ một hoa Đào thật đẹp, nàng cài lên tóc Ngọc, rồi cười hí hí. Lan hỏi ?
-Em thấy có đẹp không?
-Đẹp lắm chị, mà giữa vườn Đào có ai nhìn ngắm mình đâu. Thật uổng nhỉ.
-Không phải, chị muốn em ra đây để chị tự tay bẻ và cài lên tóc em. Ý là muốn tặng em một nụ lộc hồng đầu năm và chúc cho em năm nay sẽ sớm có người yêu như người ta vậy mà và tạo cho em sự ngạc nhiên cho vui. Biết đâu trong cái nhí nhỏm nầy nó sẽ trở thành hiện thực, ai mà biết được. Đúng không ?
-Có lý, em cảm ơn chị thật nhiều và em cũng hy vọng là thế.
Thật tình thì Lan cũng thấy em mình năm nay cũng hơn hai mươi hai tuổi đầu mà chưa có mối tình nào vắt vai nên nàng cũng buồn và tìm mọi cách giúp Ngọc, nhưng chưa được mối nào thành công. Ngọc cũng khá đẹp gái, diệu hiền, dễ thương. Nhưng ngặt một nỗi là trong cái làng bé nhỏ nầy bây giờ còn rất ít thanh niên, vừa lớn lên là họ đi tứ tán ra thành hay đi nơi khác cả, chỉ còn xót lại một vài anh chàng sáng say, chiều xỉn thử hỏi làm sao mà nàng phải lòng được chứ. Bây giờ chớ đâu phải như ngày xưa con gái lớn lên mười tám, hai mươi tuổi là có cả khối con trai đeo đuỗi.
Trong cái vui chơi, dị đoan, cũng có cái may mắn. Một tuần sau tết có mấy người bạn chồng Lan từ Thành phố ghé thăm, chúc tết và cũng có mặt Ngọc trong ngày hôm ấy. Lúc đang tiệc người kể qua, kẻ kể lại, vui nhộn, vô tình có một anh chàng trạt tuổi Ngọc, có vẻ thích nàng. Anh ta vừa ăn, vừa nhậu, vừa dò dè tán tỉnh, khiến cho nàng mắc cở, đỏ mặt, mất tự nhiên và đành phải chạy u xuống nhà bếp với chị như trốn tránh ngôi sao tình đang chiếu rọi vào tim.
Qua cuộc viếng thăm tết, thỉnh thoảng chàng cũng hay dành riêng thì giờ rảnh rổi cuối tuần để ghé ngang thăm Ngọc. Và cuối cùng họ rất thân thiện và trở thành người yêu với nhau………!
Mẹ Lan chiều chiều thường hay bảo: Tao thấy con Lan nhà mình nhiều lúc nó làm những chuyện khùng khùng, điên điên mà không ai hiểu nỗi. Nhưng có lý và vô tình nó giúp được em nó có nơi, có chốn.
Thủy Điền
31-01-2017
Nguồn - tác giả: : Thủy Điền
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.