Bây giờ mà trúng con lô được năm bảy trăm thì tốt cô nhỉ?
- Đừng có bao giờ nghĩ tới việc lô đề, viển vông lắm.
- Thật mà nếu bây giờ cháu có năm bảy trăm, ngày mai cháu sẽ tung giời cho cô xem, cô sẽ không nghe tiếng thở dài nữa, cháu sẽ cười ngoác miệng cho cô xem.
***
Haiz... Tiếng thở dài của nàng làm cho tiếng cạch cạch gõ phím dừng lại.
- Sao lại thở dài thế cún?
- Bỗng dưng cháu nghĩ đến những chuyện buồn, chuyện không vui. Thở dài một cái cho nhẹ người ấy mà.
Mà ai đó nói nhỉ, tình yêu là một tiếng thở dài. Nàng có chồng rồi còn yêu ai nữa chăng?
- Bây giờ mà trúng con lô được năm bảy trăm thì tốt cô nhỉ?
- Đừng có bao giờ nghĩ tới việc lô đề, viển vông lắm.
- Thật mà nếu bây giờ cháu có năm bảy trăm, ngày mai cháu sẽ tung giời cho cô xem, cô sẽ không nghe tiếng thở dài nữa, cháu sẽ cười ngoác miệng cho cô xem.
Nàng gầy, xanh xao và tê tái. Những mạch máu trên cổ tay, bàn tay, cánh tay dường như không còn chỗ nào để trú ẩn nữa phơi mình xanh lè. Trông như sắp dứt ra khỏi nàng. Đôi mắt sâu thẳm, thâm quầng, ánh mắt của nàng không còn linh hoạt nữa, lờ đờ, đùng đục. Khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Một sự mệt mỏi tới cùng cực.
Trưa nay về nhà ăn cơm, nàng nghĩ tới việc ngày mai muốn xin nghỉ ở nhà một ngày để ngủ. Nhưng có một ý nghĩ ùa đến, nàng ở trong nhà, chỉ có một mình, chồng đi làm, bố mẹ chồng thì ở bên cạnh xem ti vi. Nàng hoàn toàn cô độc.
Và nàng đã cắt tay mình.
Máu đỏ tươi chảy ra, nàng không khóc, bình thản nhìn nó ra khỏi cơ thể mình, một chút nhói, như lúc người ta lấy máu xét nghiệm.
Tiếng kêu thất thanh, nàng chìm vào giấc ngủ, nàng chỉ lờ mờ thấy tiếng ồn ào, chu chéo, kêu la, tiếng nói chuyện điện thoại. "Duy ơi về ngay cái Thụy nó cắt tay tự tử rồi!"
Mùi khét xong vào mũi nàng.
A!... Nàng tắt vội bếp gas. May là vẫn còn ăn được. Nàng ăn qua loa bữa trưa rồi chìm vào giấc ngủ, chắc do cái ghế dài quá cứng so với những cái xương sườn nên nàng trằn trọc. Trong đầu những tiếng thất thanh, máu, theo nàng chìm vào giấc ngủ.
...
Nàng lấy chồng, không hiểu sao lại lấy chồng, như ma xui quỷ khiến. Không phải nàng không yêu anh, nhưng sao nàng lại lấy chồng? Hai năm nay, nhiều khi buồn phiền nàng lại tự vấn mình. Suy cho cùng là do số phận.
Đám hỏi của nàng rất to, 15 mâm không hết người, người nhà phải nhường khách. Lúc đón dâu cũng rất đông, chị gái chồng nàng bảo chưa thấy đám đón dâu nào mà người nhà gái lại đông như vậy. Nàng lên xe hoa mà không khóc, chỉ thấy như một giấc mơ.
Kết hôn được 8 tháng. Một đêm, chồng nàng khồng về, gọi thế nào cũng không được. Hôm sau nàng đón anh ở nhà mọt người lạ, không xe, không gì cả, anh lấm lét nhìn nàng.
Anh cờ bạc, nợ nần chồng chất, cái xe cũng đã cắm. Nàng không khóc, chỉ trơ ra nhìn anh. Chỉ ngồi bình thản nhìn anh kê ra những khoản nợ, nàng ngồi ở mép giường, nghe anh kể, nghe mẹ nàng và người nhà anh giải quyết.
Không hiểu sao nàng không khóc, không lao vào cắn xé anh như trong phim, hay như những người nàng đã gặp. Nàng không tin nàng lại là nhân vật chính trong một câu chuyện tưởng chừng của người dưng.
Một năm sau, nàng vẫn cùng anh trả nợ. Nhưng nàng thấy vô vọng, một số tiền quá lớn.
Nàng từ bé chưa phải lo đến tiền bao giờ, bố mẹ nàng cũng vất vả, xong cuộc sống thoải mái và no đủ, nàng không cần gì nhiều.
Nàng dần như ít soi gương. Nàng sợ mình sẽ khóc khi thấy mình tiều tụy.
- Nhà chị ấy ngày xưa cũng khá lắm, có sạp vải trên chợ, vài cái cửa hàng quần áo thời trang, có nhà ngay ở cổng bến xe. Nhưng giờ đang trốn nợ, nhà cũng bán rồi, may có cô em gái bán cho cái nhà này coi như cho.
- Có khi nào mình như này không anh?
- Anh có chơi nữa đâu mà như thế này?
- Bao giờ mới trả hết nợ?
- ......
Nàng cùng cực mệt mỏi.
- Cái Thụy sao càng ngày càng gầy thế, trông như con cá rô đực thế kia. Mày mà không đẻ được thằng Duy nó bỏ mày theo con khác đấy!
- Mà chắc ở nhà bán nhiều rau sạch lắm đây nhỉ. Lấy chồng để sinh con đẻ cái chứ không phải lấy nước đái để tưới rau đâu.
Nàng đấm mạnh vào bức tường nhà vệ sinh, nàng nghiến răng, không cho nước mắt chảy ra. Không có con thì sao chứ, có ảnh hưởng đến hòa bình thế giới không? Có ảnh hưởng đến bát cơm, nước uống nhà các người không? Các người đừng tưởng các người có con rồi thì huyênh hoang. 70 chưa đui chưa què chớ khoe làm tài. Nàng muốn gào lên vào mặt những con người vô tâm ấy như thế, nhưng Chúa ơi, nàng không thế.
Về đến nhà, anh chưa về, hôm nào cũng muộn. Gần 9h anh mới về áo bỏ ra khỏi quần, lắc lư.
- Anh lại say đấy à?
- Ai gọi là say, chỉ là không tỉnh thôi. Sao lại không có con Thụy nhỉ, tại anh hay tại em nhỉ? Em đã từng có con lần nào chưa? Em đã từng phá thai chưa? Em có bị bệnh gì không? Sao lại không có con nhỉ?
- ......
Ngoài bờ kè, tiếng nước rí rách chảy, mưa ở đâu làm nước sông to lên chứ ở đây không có mưa, chắc là mạn ngược....Những cây lau sậy được nước mọc mầm mơn mởn, xanh mướt đu đưa theo nước, như đang nô đùa, đang hùa theo dòng nước, nghiêng ngả cười.
Nước cười cô gái đang lội dần ra giữa dòng sông, cây lau sậy hùa theo ngả ngiêng cười.
"Cô gái ngốc nghếch"
Nàng để lại mẹ và em gái. Để lại Duy ngày hôm sau ngơ ngác hoảng loạn. Nàng chẳng để lại gì nữa cả.
Vì căn bản nàng trắng tay.....