Câu chuyện về một người thất chí, chuẩn bị nhảy từ trên cao xuống để kết thúc cuộc đời mình. Ngay lúc anh ta quyết định nhảy xuống thì trường học gần đó tan học. Một nhóm học sinh chạy đến. Qua câu chuyện cùng với các bạn nhỏ, trước cái Chết, anh đã chợt tìm ra lẽ Sống. Anh hái một ít trái anh đào chưa rớt xuống đất, nhảy xuống và mang anh đào từ từ đi về nhà.
... Bản chất của chiếc lá tự nó là yên, không động đậy, không phiền hà gì tới ai.
Khi nó chuyển động là do có điều gì đó tiếp xúc với nó. Khi gió chạm vào,
chiếc lá phe phẫy. Bản chất của tâm cũng thế.
Không thương, không ghét, không trách móc ai.
Nó ở yên như thế - trong điều kiện thật thuần khiết, rõ ràng và trong sạch.
Nó ở yên, không vui, không buồn, không có bất cứ cảm thọ nào.
Đó là trạng thái chân thật của tâm.
Thiền sư Ajahn Chah
Chú làm gì trên cây vậy?... “Dù gì cũng không thể nói cho trẻ con biết mình sắp tự sát”.
Thế là anh ta nói: Chú đang ngắm phong cảnh. Thế chú có thấy bên cạnh có bao nhiêu là quả anh đào không? Một học sinh khác hỏi.
Anh quay nhìn, thì ra mình cứ nghĩ đến việc tự sát mà không chú ý đến bao nhiêu là trái anh đào màu đỏ, nhỏ có, lớn có chung quanh. Các bạn nhỏ nói: Chú có thể hái anh đào giúp chúng cháu không? Chú chỉ cần lấy sức rung cành cây, anh đào sẽ rơi xuống chúng cháu năn nỉ chú đó! Chúng cháu không leo cao như vậy được!
Anh có ý chần chừ nhưng không lay chuyển được các bạn nhỏ, đành phải ra tay giúp đỡ. Anh bắt đầu lay cây. Chẳng bao lâu, trái anh đào rơi xuống đất ngổn ngang. Dưới đất cũng tụ tập ngày càng đông các bạn nhỏ, mọi người vui vẻ và hưng phấn nhặt anh đào.
Sau một đợt huyên náo, các bạn nhỏ cũng dần ra về. Người thất chí đó ngồi trên cây, nhìn dáng vẻ vui mừng của các bạn nhỏ, không biết tại sao ý nghĩ muốn tự sát không còn nữa. Anh hái một ít trái anh đào chưa rớt xuống đất, nhảy xuống và mang anh đào từ từ đi về nhà.
Ngôi nhà vẫn cũ kỹ rách nát, vợ con anh vẫn như hôm qua. Nhưng bọn trẻ vui mừng khi trông thấy ba mang anh đào về. Khi cả nhà quây quần, ngắm nhìn các con vui vẻ ăn anh đào, bỗng anh cảm thấy có một nhận thức mới làm cho anh cảm động, anh nghĩ bụng: “Có lẽ với cuộc sống như vầy vẫn có thể sống vui…” Chỉ nói riêng về những đứa bé thơ ngây thiếu vắng tình cha thôi, việc người cha từ chối cuộc sống đã là một điều sai lầm không thể chấp nhận được. Anh không nhận ra được rằng hai đứa con lành mạnh của anh chính là món quà quý báu mà tạo hóa trao ban.
“Ngôi nhà vẫn cũ kỹ rách nát, vợ con anh vẫn như hôm qua”, còn anh thì đã khác, anh đã đổi mới. Bây giờ anh mới “hiểu ra” hạnh phúc tiểm ẩn trong chính anh mà anh muốn lánh xa. “Có lẽ với cuộc sống như vầy vẫn có thể sống vui…”. Và như thế, anh nhận ra bổn phận và trách nhiệm của mình. Anh có thể mang lại niềm vui cho người khác. Anh nhận ra, anh sống có ích cho cuộc đời.
Lòng tự hào trong chính anh cho anh biết tự trọng. Sống không chỉ vì mình, mà còn vì tha nhân, vì cuộc đời nữa. Sao anh lại tự tử khi gia đình anh còn đó? Anh phải hãnh diện vì bổn phận và trách nhiệm của mình, và, vì bổn phận và trách nhiệm, anh phải sống, và vui sống.
(ST)
CHÚC CÁC BẠN & GIA ĐÌNH TỐI CHỦ NHẬT AN VUI, HẠNH PHÚC