Nhà Hoa Cúc rất nhiều chuột. Đương nhiên rồi, đó là căn nhà cấp 4 duy nhất còn lại trong khu phố. Giữa Hà Nội, được sống trong căn nhà cấp 4 có sân, vườn, bể cá và đầy bóng mát này là điều ao ước của nhiều người. Mỗi tội... chuột. Ăn cơm cũng nghe chuột cãi nhau, ngủ cũng phải nghe chuột tỏ tình, mà chúng đâu có chịu nói tiếng Việt, ngôn ngữ chuột vừa nghe vừa dịch, có lúc chả hiểu chúng nói gì cả.
Hoa Cúc vốn hiền nên chuột cũng coi thường, bạn đến chơi mà chúng cứ nhởn nhơ đi lại như ở chỗ không người, lại còn giương mắt, ngoáy đuôi nữa chứ.
- Sao em không nuôi mèo?
- Trước em có nuôi một con. Con này bắt chuột, bắt gián rất giỏi. Nhưng em cho nó đi rồi.
- Sao vậy?
- Chị đã bao giờ nhìn thấy mèo bắt chuột và gián chưa?
- Chưa
- Nó vờn con vật bị nó bắt phát khiếp. Con gián bé nhỏ nó không ăn nhưng nó đá lên, đá xuống, xoay tròn con vật đến chết. Một hôm em thấy nó vồ được chuột, tưởng nó ăn ngay, nào ngờ nó hành hạ con chuột với một vẻ mặt độc ác và khoái cảm. Em sợ không dám nhìn. Vậy mà đã xong đâu, khoảng 1h sau, hành hạ con chuột chán chê, nó ăn phần mình, còn cái đầu thì nó không ăn, đem vào khoe chủ. Con mèo nhà em nó ác như con tinh ấy, em cho nó đi rồi.
- Sao không dùng bả?
- Em dùng rồi, chuột chết bốc mùi thối, tìm mãi mới thấy. Dọn xong, em sợ quá. Thôi đành chọn sống chung với chuột.
Nói thế, nhưng cuối cùng Hoa Cúc cũng thuê thợ đến làm lưới thép và làm lại hệ thống cửa, sửa lại mái, dọn lại nhà sạch sẽ, từ đó nhà không có chuột nữa. Nhưng chỉ trong nhà thôi, sáng ngủ dậy ra sân, Hoa Cúc vẫn phải đi quét phân chuột. Tạm ổn.
Tự nhiên không kết nối được Internet, gọi thợ đến. Kiểm tra một hồi, hóa ra dây ở ngoài sân bị chuột cắn.
Đang viết, điều hòa tí tách chảy nước, gọi thợ. Thủ phạm lại là chuột, chúng cắn và tha rác vào phần thoát nước ở ngoài sân nên nước bị ứ và chảy ngược vào nhà.
Trong nhà không có chuột, tự nhiên mất giẻ rửa bát. Tìm hoài, giẻ chưa thấy nhưng thấy một lỗ hổng to tướng, bên dưới là đống vữa gạch. Hóa ra, thợ họ đục một lỗ nhỏ vừa đủ để đưa dây điện từ ngoài vào. Chuột ta đã kì công đào tiếp đủ để vào nhà.
Hoa Cúc xin ít vữa xi măng trét lại lỗ hổng đó. Nhưng chuột đã vào được nhà rồi. Làm sao đây? Vừa lúc đó người bán bẫy chuột đi qua, Hoa Cúc liền mua một cái bẫy chuột. Nướng miếng thịt thơm lừng cho vào bẫy, đóng cửa và đi dạo phố.
Nửa ngày sau quay lại, em chuột thân yêu đã nằm trong bẫy, đang chén thịt nướng với khuôn mặt ngây thơ vô số tội.
Làm sao để xử em đây?
Suy nghĩ hai tiếng, vẫn không biết phải xoay xỏa thế nào với em. Hoa Cúc đành gọi điện nhờ cháu tư vấn.
- Ôi! Dì cứ để cháu, chuyện nhỏ như con thỏ
Sau đó, cháu của Hoa Cúc sang và xách cái bẫy cùng chú chuột thân yêu đi xử lý.
Một lúc sau, cháu gọi điện:
- Cháu xử nó xong rồi, dì ạ.
- Cháu xử kiểu gì?
- Cháu định dìm xuống nước, nhưng thấy tội quá, cháu thả nó rồi.