Sau trận pháo liên hồi vọng từ hướng chùa Ông nhắm thẳng về Dinh Quận và Trung tâm huấn luyện ĐPQ và NQ Tân hiệp. Hơn nửa tiếng nằm chịu trận dưới thân cây Dừa cong bắt qua con kênh nhỏ và đìa cá Tra. Tôi và lão lò mò leo lên bờ. Thân tôi thì ướt đẩm, còn lão thì cả người được Bèo và Lục bình bám quanh.
Lão là một Giáo chức và là Hiệu trưởng trường tôi theo học nhưng cũng là người hàng xóm với tôi gần năm nay. Nhà tôi cách nhà Lão chỉ một đìa cá Tra và con đường nhỏ khoảng hai mươi mét bề ngang. Thỉnh thoảng những lúc rảnh rổi tôi cũng hay thường sang lão tâm sự vào những buổi chiều. Đặc biệt lão cũng có cô em gái út khá đẹp, dễ mến hay rủ tôi sang nghe cô ta vừa đàn, vừa hát vào những đêm trăng.
Những ngày tháng cuối tháng tư năm 1975 tình hình chiến sự ở quê tôi rất nóng bổng và ở nơi khác cũng thế. Hàng ngày vào những buổi chiều là dường như nơi đây phải hứng chịu ít nhất là năm quả pháo từ phương xa bay đến. Bởi thế, dân làng đã đùm túm tản cư đi làng khác gần cả tháng nay. Chỉ còn lác đác một vài thanh niên ở lại để trông nhà. Trong số đó có tôi và lão. Tuy biết chiều nào cũng có những đợt pháo rất nguy hiểm. Nhưng tôi với lão vẫn dửng dưng và cho việc gì đến sẽ đến. Hai thầy trò thường xuyên luân phiên nhau nấu nước trà rồi ngồi trên miệng giếng vừa uống, vừa tâm sự suốt cả buổi chiều và có khi kéo dài đến tối mới chịu về ngủ.
Một hôm khoảng năm giờ chiều, trời còn sáng rực, vừa nấu ấm trà xong, định uống và vô đề tào lao. Tôi nghe từ xa vọng lại một cái “TOON ! Quen thuộc và đoán ngay là tiếng pháo kích. Tôi la lớn: Thầy ơi pháo kích. Lão bảo: Bậy bạ mầy, rồi tôi nhẩy ngay xuống con kênh nhỏ cạnh nhà tôi, nấp dưới lưng gốc Dừa. Lão còn ngồi đó nhịp đùi và khi nghe tiếng nổ cái “Rầm “ Cách đó gần ba trăm mét. Lão lao nhanh xuống đìa cá Tra, với bộ đồ tây bỏ vào quần hẳn hoi, lão không cần biết dưới cái đìa ấy có cái gì cứ nấp và cứ nấp dưới đám Lục bình để ẩn thân. Rồi cùng số phận như tôi chịu trận dưới nước hơn nửa tiếng đồng hồ. Nói chung nấp là nấp vậy, chớ rớt ngay hay gần bên thì cũng tiêu tán thoòng vì xung quanh chẳng có gì bảo vệ, chỉ có nước mà thôi.
Khi lên bờ tôi thì ướt nhẹp, nhưng còn được, chỉ tấm nhẹ là sạch trở lại ngay. Còn lão thì hổi ôi, râu ria tùm lum và nhất là bộ đồ vía màu trắng bổng thành bộ đồ đen xám và phải tắm ít nhất ba ngày thì mới hết cái mùi thơm đặc biệt.
Qua ngày sau tình hình yên ổn trở lại và cảnh trà chén cũng y như cũ. Khi đang ngồi uống trà, trời bắt đầu dần tối, lão cầm trên tay cây đàn của cô em gái khãy và hát bài “Giọt Mưa Trên Lá “ Lão đang hứng hát khúc “Giọt mưa trên trên lá, lác đác là đà………! Tôi ghẹo lão: Thầy ơi pháo kích. Lão không cần biêt ất giáp gì hết quăng cây đàn định nhẩy xuống đìa cá Tra lần nữa. Tôi ngăn lại và bảo: Thưa thầy em nói chơi và củng là tập cho thầy đoán trước sự việc, chứ như lần trước thầy nhẩy muộn quá, nếu quả pháo rớt ngay hay gần bên thì cô mồ côi đó thầy.
Lão cười…cái thằng vịt vật và thụi nhẹ vào hông tôi một cái.
Thủy Điền
26-03-2017
Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.