Nghĩ lại ngày trước lúc còn mang trong mình nhiều ước mơ, hoài bão chỉ muốn vẫy vùng biển cả, xách ba lô lên và đi đâu đó ra khỏi vùng quê nghèo khổ. Giờ đây đã đặt chân lên một thành phố xa lạ tròn hai năm, chốn lạ giờ thành chốn quen mà sao nó cứ đau đáu về quê nghèo, nơi ngày ấy nó muốn ra đi bằng được.
***
Trên con đường mòn về với biển, cánh đồng lúa hai bên bờ xanh mơn mởn, hòa mình trong làn gió mát của sắc trời mùa hạ. Không hiểu sao tâm trạng nó lạ quá! Lâu lắm nó mới có dịp được cùng lũ bạn rời xa thành phố náo nhiệt để tìm về một khoảng trời riêng. Nhìn những người nông dân đang nhọc nhằn cày đất gieo mạ trên cánh đồng làm nó nhớ nhà đến lạ. Hình ảnh đôi vai gầy của ba phải mang trên mình chiếc bình phun thuốc đi từ thửa ruộng này sang thửa ruộng khác, rồi đôi chân của mẹ trên con đường mưa sinh đang ngày càng khập khiễng khiến khóe mắt nó cay cay. Những ngày tháng cũ hiện về như một thước phim quay chậm, nhẹ nhàng mà day dứt...
Vốn sinh ra trên một vùng quê nghèo miền Trung đầy nắng gió, gia đình nó cũng không mấy khá giả. Nhà đông anh em nên các anh chị phải nghỉ học sớm. Tuổi thơ của nó là những ngày rong ruổi khắp cánh đồng để hái rau cho lợn, là những trưa hè bắt hến trên sông. Tuổi thơ nó nghèo lắm... Áo quần nó mặc là của anh nó để lại với năm ba mảnh vá vội vàng,. May là con út nên nó cũng được ba mẹ lo đi học cho bằng bạn bằng bè.
Hai năm rồi kể từ ngày nó xa nhà đến với giảng đường Đại học. Hồi đó, với nó cũng như lũ bạn cùng trang lứa luôn ấp ủ trong mình ước mơ đỗ đại học. Nó muốn đi thật xa, đi khỏi căn nhà nghèo xơ nghèo xác này để đến với phố thị phồn hoa. Đối với nó cuộc sống ở nhà bây giờ như là "địa ngục", nó muốn được bay nhảy được rong ruổi khắp nơi. Đó cũng là lý do nó chọn cho mình nghành Báo Chí. Vâng! đơn giản là nó muốn cho mình một cuộc sống tự lập, nhìn những anh chị nó khao khát được như thế mà nó đâu biết rằng không đơn giản như nó nghĩ.
Còn nhớ cái ngày nó ngược dòng vào Nam mang theo ước mơ con chữ, với tấm giấy báo đại học. Ngày nó đi mẹ đã khóc rất nhiều còn ba thì dặn dò đủ thứ. Đôi mắt mẹ nhìn theo dáng nó gày còm đen đúa đang cố bước nhanh cho kịp chuyến xe. Nó cố bước và quay đi thật nhanh để che giấu những giọt nước mắt của đứa con trai trưởng thành lăn nhẹ trên gò má. Nó dường như cảm nhận được hết những lo toan của ba mẹ, nó thấy được sự xa cách dài lâu với gia đình tự dưng... giờ nó chỉ muốn ở nhà.
Dường như sự nhộn nhip của đất Sài Thành đã làm nó quên đi những kí ức về một vùng quê nghèo khổ. Nhưng đổi lại hằng đêm chỉ cómình nó cô đơn trong căn phòng mấy mét vuông, rồi hình ảnh ba mẹ anh chị lại ùa về. Mấy đêm liền những ngày đầu nhập học đêm nào nó cũng khóc, chưa bao giờ nó khóc nhiều đến thế, nó nghĩ đến gia đình, đến việc học hành đầy khó khăn. Rồi thời gian cũng dần trôi qua mọi cảm giác của ngày đầu đến chốn phồn hoa này cũng theo từng cơn gió mà bay đi. Nó không còn nghĩ nhiều, đơn giản một điều là vì cuộc sống buộc nó phải tập quên đi.
Thời gian đầu còn rảnh nên nó cố tìm cho mình một công việc làm thêm, nó làm tất thẩy mọi việc với sức lực của nó cho phép. Nó biết rồi đây con đường đến với ước mơ đang dần khó khăn hơn.
Những cuộc điện thoại ngắn ngủi về nhà cũng thưa dần, nó sợ khi nghe giọng nói yếu ớt những vẫn cố gắng thốt thành lời trong những cơn đau cùng tiếng khóc nhớ con của mẹ. Bị bệnh là thế nhưng chưa bao giờ nó nghe mẹ la than, những cơn đau dài dai dẳng đã dần lấy đi sức khỏe của của mẹ. Nghĩ đến mẹ là nước mắt nó cứ trào ra nó cố kiềm nén nhưng không được. Đôi lúc nó dường như không còn đứng vững trên con đường "tương lai" của mình, nhưng nhớ đến lời động viên của ba mẹ nó lại cố gắng tạo cho minh niềm tin và sức mạnh.
Cái nắng chiều của thành phố dần dần dịu đi cùng những luồng gió biển thổi rì rào nhẹ sóng, đến biển lúc nào nó cũng chả hay...
"Ê xuống xe mày, mơ chi đó hả"
Tiếng thằng bạn làm nó giật mình cắt ngang suy nghĩ của nó. Vội chạy ra biển nó như muốn hét lên thật to và thâu tóm cả biển lớn. Nó vẫn cứ đau đáu nghĩ về nhà, nó thấy mình bất lực vô cùng, ba mẹ ở nhà dầm mưa dãi nắng, còn nó thì lại tung tăng chơi nhảy vô tư.
Thoáng qua trời cũng sập tối cả đám kéo về trong cái lạnh của gió biển thổi vào, giờ nó thấy lạnh vô cùng. Thành phố bắt đầu lên đèn cũng là lúc bỗng nhiên nó thấy lòng mình sắt lại. Nó cứ muốn cuộn tròn một góc lăn mãi, lăn mãi cho đến lúc chạm được vào lòng mẹ mới thôi.
Bữa cơm tối của những gia đình lắm lúc khiến nó ướt nhòe nước mắt. Chẳng phải vì sơn hào hải vị hay mâm cao cỗ đầy mà đơn giản là vì bữa cơm nhà có ba, có mẹ có anh chị em quây quần bên nhau. Xa quê chạnh lòng nhất với nó là mỗi khi đến giờ cơm chiều, khi nhà người ta lục đục bếp đèn quay quần kề cạnh thì những đứa sinh viên như nó lại í ới gọi nhau hôm nay ăn gì còn để ra ngoài mua. Hôm nào chăm thì còn cắm vội nồi cơm rồi nấu mấy món ăn đơn giản. Còn những khi trên giảng đường về trưa giờ thì lại mì tôm, rồi bánh mì cho xong bữa. Những bữa ăn vội thế rồi cũng thành quen, nghĩ lại sinh viên ai chẳng thế!
Nghĩ lại ngày trước lúc còn mang trong mình nhiều ước mơ, hoài bão chỉ muốn vẫy vùng biển cả, xách ba lô lên và đi đâu đó ra khỏi vùng quê nghèo khổ. Giờ đây đã đặt chân lên một thành phố xa lạ tròn hai năm, chốn lạ giờ thành chốn quen mà sao nó cứ đau đáu về quê nghèo, nơi ngày ấy nó muốn ra đi bằng được.
Nó ước giá như có người đợi nó, nhưng cứ học xa đi, ở nhà lúc nào ba mẹ chả đợi. Gia đình mãi là tổ ấm nó nghĩ để tinh thần thêm vững. Cuộc sống bây giờ với nó dường như chỉ mới bắt đầu. Mỗi lần về thăm nhà nó lại thấy khuôn mặt mẹ thêm nhiều nếp nhăn hơn. Giờ đây cả ba lẫn mẹ tóc đã điểm trắng, nó đứng lặng im và cảm thấy buồn buồn...