ƯỚC HẸN CỦA QUÁ KHỨ

Posted: Thứ Năm, Ngày 11-05-2017, : 823.

Ngày mai, cậu đi với mình đến một nơi nhé! Đi đâu vậy? Bí mật, đi nhé! Ưhm! Vậy 8h sáng mai tớ chờ cậu ở trạm xe buýt nhé! 
 
Ừk! ...
 
.......
Đừng cậu đừng đi, tớ không cho cậu đi đâu hết cậu không được đi
 
Nhưng... nhưng tớ phải đi với mẹ cậu bé nói giọng buồn bã
 
Không, không, cậu phải ở lại với tớ, cậu mà đi tớ sẽ, tớ sẽ..._cô bé khóc nấc lên
 
Đừng khóc mà, tớ, tớ sẽ không đi nữa

 

 

 

 

Mắt cô bé sáng lên, hỏi lại: "Thật cậu sẽ không đi nữa phải không, đúng không, hứa nhé!"_ cô bé giơ ngón tay út ra
 
Ừk. tớ hứa mà cậu bé giơ ngón tay út ra ngoắc tay hứa với cô bé
 
Cô bé cười tươi rạng rỡ, dụi mắt cầm lấy tay cậu bé kéo chạy theo, hai đứa trẻ nô đùa được một lúc lâu cô bé nằm lăn ra ngủ, cậu bé nhìn cô bé một lúc lâu rồi nói khẽ:
 
Xin lỗi, tớ thất hứa với cậu, tớ có lỗi với cậu nhưng tớ hứa, tớ hứa sẽ trở lại, cậu chờ tớ nhé, nhé!
 
Nói rồi cậu bé chạy vụt đi không ngoảnh mặt lại
 
...........
 
11 năm sau,...
 
Ê, tụi bay nghe tin gì chưa? Sắp tới sẽ có một anh chàng cực kool vào học lớp mình đó
 
Lớp học đang yên ắng thì nháo hết cả lên, lớp này vốn là nữ quyền, con trai chỉ có 5, 6 người nên chẳng lạ gì khi đám con gái cứ nháo lên hỏi này nọ. Tuy vậy, cũng vẫn có một người dường như không quan tâm gì, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ lâu lâu lại buông ra tiếng thở dài, đó là Mai ,một người được cả lớp đặt biệt danh là con người trầm lặng, Mai ít nói, ít cười cũng chẳng hay tham gia các hoạt động của lớp , cô chẳng nổi bật lắm chỉ riêng đôi mắt thì thật đẹp, to, đen nhưng rất buồn.
 
Reng, reng
 
Tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người yên vị ở chỗ của mình, thầy giáo bước vào lớp cùng với một người, đám con gái sững lại một chút rồi nhao nhao lên, quả thật như lời đồn, bước vào lớp là một chàng trai rất kool, cậu ta cao nhưng không quá gầy sau lớp áo đồng phục khuôn mặt trắng thanh tú nhưng khiến người ta không thể rời mắt lại chính là đôi mắt của cậu ta, đôi mắt màu nâu khiến người ta như chòm vào trong đó.
 
Lướt qua một lượt lớp, đôi mắt bất ngờ dừng lại ở một chỗ, vẻ mặt chuyển từ ngạc nhiên, bất ngờ sang vui vẻ hạnh phúc, một nụ cười hiện lên, đám con gái lại nhao lên. Cậu ta chậm rãi nói:
 
Xin chào, mình tên là Nam, trước đây mình sống cùng gia đình ở nước ngoài, bây giờ mình về đây học mong các bạn giúp đỡ nhiều.
 
Thầy giáo cho cậu ta lựa chọn chỗ ngồi, cậu được rất nhiều lời mời nhưng chỉ mỉm cười rồi bước qua tiến thẳng đến một chỗ trống rồi hỏi:
 
Mình có thể ngồi ở đây chứ?
 
Tùy!
 
Cậu ta ngồi xuống và nhìn người kế bên, người ngồi kế cậu chính là Mai, cô chẳng buồn chú ý tới cậu ta mà chỉ nhìn ra cửa sổ rồi thở dài.
 
Cậu có chuyện gì buồn à!
 
Mai liếc nhìn cậu ta rồi quay đi, cô nghĩ trong đầu thật là nhiều chuyện.
 
Những ngày tiếp theo ở lớp học làm Mai cảm thấy thật khó chịu khi Nam cứ suốt ngày làm phiền cô, cậu ta thường nói những chuyện không đâu, ban đầu Mai cũng chẳng quan tâm chẳng nói gì nhưng cậu ta cứ kể rồi dần dần bắt Mai phải nói, càng ngày Mai càng cảm thấy khó chịu đến lúc không chịu được nữa thì cô hét lên:
 
Đừng làm phiền tôi nữa, cậu phiền phức quá!
 
Nam nhìn Mai rồi im lặng quay đi, Mai bỗng dưng cảm thấy hối hận vì điều mình đã nói, cô lắp bắp nói:
 
Ơ, tớ... tôi,...
 
Nam bước thẳng ra lớp và đi mà không nói thêm lời nào
 
................
 
Mai cũng chẳng nói gì nữa, cô đi về chỗ ngồi thơ thẩn nhìn ra cửa sổ.
 
Từ trường về trời bỗng đổ mưa, Mai đang tính chạy ù ra tắm mưa một trận thì khi vừa bước một chân chuẩn bị chạy thì có ai đó nắm tay cô lại, nhẹ nhàng chìa ra một cái ô và nói:
 
Cậu cầm lấy ô mà đi, mưa đầu mùa ướt dễ bệnh lắm!
 
Mai mở to đôi mắt nhìn Nam ngại ngùng nói:
 
Ơ, không cần đâu, tớ đang muốn tắm mưa.
 
Nhưng Nam vẫn đưa ô cho cô rồi chạy ra khỏi trường.Mai nhìn theo bóng khuất dần rồi cô bật ô bước đi, ngang qua một tiệm hoa Mai bước vào, bên trong là một tiệm hoa màu sắc sặc sỡ, chị chủ tiệm nét mặt vui vẻ thấy Mai liền nói:
 
Em đến rồi à!
 
Vâng!
 
Vẫn loại hoa đó đúng không?
 
Vâng chị lấy cho em đi!
 
Đây chị chuẩn bị sẵn rồi nè!
 
Cám ơn chị!
 
Mai bước ra khỏi cửa hàng trên tay cầm theo một bó hoa màu vàng rực: hoa hồng vàng. Về nhà, cô cắm hoa vào bình rồi lặng yên ngắm nhìn.
 
Một hồi chuông vang lên, Mai giật mình tỉnh giấc, cô đã ngủ quên bên cạnh bình hoa và mơ một giấc mơ thật buồn, nhìn điện thoại hiện lên số lạ ngập ngừng cô bắt máy hỏi:
 
Alô! Ai vậy?
 
Mai phải không?
 
Ừk, Nam à?
 
Ừk, Mai nè Nam nhờ Mai chút chuyện được không?
 
Chuyện gì vậy?
 
Mình muốn mua quà tặng cho một người, mà người đó là con gái mình mới về nước nên chẳng quen ai cũng không biết con gái thích quà gì nữa, Mai đi chọn quà với Nam được không?
 
Ngập ngừng một lát rồi Mai nghĩ bản thân cũng đã không phải với Nam nên cô chấp nhận.
 
Vậy khoảng 7h mình qua nhà đón cậu nhé!
 
Ừ!
 
Cúp điện thoại ngồi một lát Mai chợt nhớ ra là Nam đâu biết nhà mình, Mai gọi lại nhưng chẳng thấy ai bắt máy nên đành thôi. Đúng 7h tối chuông cửa nhà Mai vang lên, mở cửa thì bất ngờ thật thấy Nam đang đứng ở trước cửa nhà, Mai hỏi:
 
Ủa sao Nam biết nhà Mai?
 
À, Nam hỏi thăm mấy bạn trong lớp
 
Mai nghĩ thầm trong lớp đâu ai biết nhà cô, tuy nghi ngờ nhưng Mai cũng chẳng hỏi gì thêm.
 
Chờ Mai một chút!
 
Mai chạy lên phòng, thay chiếc áo sơ mi kẻ sọc, mặc quần jean cột cao tóc bước xuống nhà nói với Nam:
 
Đi thôi!
 
Cậu không như những cô gái khác!
 
Vậy sao?
 
Ừk, cậu không trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp!
 
Mai liếc Nam một cái rồi bật cười, Mai cười trông thật xinh nhưng bấy lâu nay cô vẫn che dấu nụ cười đó. Nam nhìn Mai rồi dịu dàng mỉm cười. Hai người đi tới một khu mua sắm lớn bán đủ thứ từ quần áo, mỹ phẩm cho tới trang sức.
 
Nam muốn mua quà như thế nào, quần áo, mỹ phẩm hay đồ lưu niệm?
 
Ưhm! Nam cũng không biết nữa, người mình muốn tặng quà cũng bằng tuổi bọn mình à, vậy..... đi xem rồi Mai thấy món nào được thì lấy món đó vậy!
 
Sao Nam không hỏi thăm người đó thích quà gì?
 
Mình ngại với lại bất ngờ thì có ý nghĩa hơn!
 
Ưhm, vậy đi thôi.
 
Dạo qua các cửa hàng Mai bỗng dừng lại ở một cửa hàng, Mai nói:
 
Mình vào đây xem thử nhé!
 
Ừk!
 
Mai và Nam bước vào, cô nhìn căm chú vào một sợi lắc nhỏ bạch kim có đính những bông hoa hồng vàng li ti, rồi Mai thôi không nhìn nữa cô đi xem khắp cửa hàng rồi chỉ vào một sợi lắc khác nói với Nam:
 
Mai thấy cái lắc kia nhìn tinh xảo với cũng dễ thương nữa, Nam thấy sao?
 
Ưhm, Nam thấy có một chiếc khác đẹp hơn!_Nam chỉ tay vào chiếc lắc mà Mai đã nhìn từ khi mới bước vào cửa hàng.
 
Ơ, nhưng....
 
Mai chưa kịp nói xong thì Nam đã nói với người bán hàng lấy chiếc lắc đó. Bước ra khỏi cửa hàng, Nam nói:
 
Mình thấy hơi đói chúng ta đi ăn chút gì nhé!
 
Hở? ừ cũng được_Mai bước đi cầm chậm
 
Đi nào!_Nam bỗng nắm lấy tay Mai kéo cô chạy thật nhanh
 
Mai ngỡ ngàng nhận ra một cảm giác quen thuộc mà cô đã tìm kiếm từ lâu, bất giác cô siết chặt tay Nam cố tìm kiếm lại một hơi ấm xa xưa, nhưng rồi cô bừng tỉnh rụt tay lại và nói:
 
Chúng ta đi ăn ở đâu vậy?
 
Có một quán ăn gần đây mình đã từng ăn ở đó rồi cảm thấy rất ngon!
 
Ừk!
 
Nè, tới rồi!_Nam đứng trước một quán ăn mở cửa cho Mai bước vào.
 
...........
 
Mai nhìn xung quanh quán một lượt, quán không rộng lắm, trang trí cũng không quá bắt mắt nhưng lại có thể cho khách cảm giác bình yên, hạnh phúc, quán ngồi theo kiểu Nhật, chỉ trải tấm nệm dưới sàn, Nam chỉ cho Mai:
 
Mình lại chỗ kia ngồi nhé!
 
Ừk!
 
Mai ngồi xuống rồi Nam chạy đến bên quản lí nói nhỏ gì đó, một lát sau, Nam trở lại chỗ ngồi và nói:
 
Nam xin lỗi nhaz, mình tự ý kêu món rồi không biết là Mai có thích hay không?
 
Ưhm! Không sao Nam đã đến đây thì chắc Nam biết món gì ngon, Mai mới tới lần đầu nên Nam cứ chọn món đi.
 
Một lát sau phục vụ mang món ăn ra nhìn thật ngon và đẹp mắt, cuối cùng một cái bánh sinh nhật được bưng ra, cô ngỡ ngàng nhìn Nam, Nam chỉ cười:
 
Chúc mừng sinh nhật tuổi mới vui vẻ hạnh phúc nhé!
 
Ơ, làm sao Nam biết?
 
Bí mật!
 
Nhiều năm trước từ khi ba mẹ tách riêng, Mai sống với mẹ nhưng mẹ Mai cũng chẳng còn ở bên cô như lúc trước thế nên những sinh nhật gần đây Mai cũng không có ai chúc mừng và ở bên cô cả, Mai nghẹn giọng:
 
Cảm ơn!
 
Hì! Còn đây là quà tặng Mai! Nam đưa cho cô một hộp quà nhỏ trong đó chứa sợi lắc nhỏ mà Nam đã mua ở cửa hàng, Mai ngạc nhiên nhìn Nam mở to hai mắt.
 
Ơ, tại sao..?
 
Thì cậu đã nói phải hỏi người mình tặng quà thích quà gì thì tớ cũng đã làm theo rồi đó, thôi Mai thổi nến đi.
 
Mai nhìn Nam một lúc rồi cũng mỉm cười rồi thổi tắt nến.
 
......
 
Những ngày sau, ở trường Nam vẫn lại như trước chọc cười Mai và dường như có chút gì đó đã thay đổi Mai cũng đã vui vẻ hơn năng động hơn, cười nhiều hơn và có nhiều người nhận ra Mai rất xinh những cái đuôi theo cô nhiều hơn, nhận được rất nhiều lời làm quen nhưng Mai đều từ chối, mọi người đều thắc mắc không biết tại sao Mai từ chối nhiều người cũng nói là do Nam hay Mai đã có bạn trai những lúc được hỏi như thế Mai chỉ cười thật buồn chứ không trả lời.
 
Mùa hè năm sau, Mai và Nam đã rất thân thiết, hai người luôn đi với nhau có người cho rằng họ là bồ của nhau nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết họ chỉ là những người bạn thân, rất thân. Một ngày nắng đẹp trời Nam nói với Mai:
 
Ngày mai....
 
......
 
Sáng đúng 8h, Mai ra trạm xe buýt đã thấy Nam đứng đó đơn giản nhưng thật đẹp, Mai bước tới:
 
Chờ Mai lâu không?
 
Đúng giờ mà có chờ gì đâu! Đi thôi!_Nam và Mai leo lên một chiếc xe buýt, đi thật xa, Mai bất giác ngủ thiếp đi đến khi tỉnh dậy thì thấy mình đang dựa vào vai Nam
 
Ơ! Xin lỗi Mai ngủ quên mất!
 
Không sao, tới nơi rồi, xuống thôi_Nam cười
 
Xe dừng Mai và Nam bước xuống xe đập vào mắt Mai là khung cảnh vô cùng quen thuộc, khoảng trời bao la cánh đồng trải rộng và những kí ức, sửng sốt Mai mở to mắt nhìn Nam và hỏi:
 
Tại sao cậu lại đưa mình đến đây, nơi này, nơi này....., chẳng lẽ.....,....
 
Nam nhìn Mai thật lâu rồi cậu nói:
 
Tớ chính là cậu bé đã chơi với cậu suốt hồi nhỏ cũng là cậu bé đã rời xa cậu và bây giờ tớ quay trở lại đây để thực hiện lời hứa với cậu.
 
Mai nhìn Nam trân trân rồi tức giận nói:
 
Cậu, cậu... biến đi, tôi không bao giờ muốn thấy cậu thêm một lần nào nữa_Mai nói to rồi chạy đi
 
Chờ đã, Mai!_Nam chạy theo cô, nắm tay và kéo cô lại.
 
Xin cậu nghe, nghe tớ nói đã, tớ....khụ..._Nam choáng váng cúi gập người lại ho sặc sụa và Mai thấy máu, Nam đã ho ra máu.
 
Cậu bị sao vậy, cậu bị bệnh gì à?_Mai hốt hoảng nói
 
_Không, không sao_Nam thở hắt nói.
 
Vậy mà còn nói không sao, đi bệnh viện, nhanh lên!
 
Không, không cần tớ muốn nói hết đã, tớ xin lỗi cậu rất nhiều vì đã bỏ đi như thế nhưng tớ không còn cachs nào khác gia đình tớ đã không còn như xưa, tớ phải theo mẹ rời xa nơi này tớ không muốn thật sự không muốn, những năm tháng qua lúc nào tớ cũng muốn trở về, bây giờ thời gian của tớ cũng không còn nhiều nữa, tớ chỉ muốn quay về đây gặp được cậu để xin lỗi cậu, để có thể giúp cậu tìm lại nụ cười mà tớ đã lấy đi, tớ chỉ mong cậu sống vui vẻ hạnh phúc vì cậu xứng đáng được như thế, nếu cậu muốn giận thì cậu cứ đánh tớ ít ra như thế tớ có thể chuộc lại một ít lỗi lầm,....
 
Đừng nói nữa đồ ngốc! Tớ chưa bao giờ giận cậu cả thời gian qua lúc nào tớ cũng nhớ mãi về cậu chỉ là, tại sao cậu không về sớm hơn, tớ dường như đã vô vọng khi cứ mãi trông chờ cậu, nhiều người đã nói tớ ngốc khi cứ mãi chờ cậu, tớ......_Mai khóc nấc lên
 
Xin lỗi cậu, tớ đã về đây, tớ sẽ không để cậu phải như kẻ ngốc nữa, tớ sẽ dùng khoảng thời gian còn lại của mình để ở bên cậu mãi mãi!
 
Cậu nói cái gì vậy, khoảng thời gian còn lại là sao, cậu không lẽ cậu...
 
Tớ bị ung thư máu di truyền của mẹ tớ, mẹ tớ cũng đã mất cách đây 7 năm rồi, nghe bác sĩ nói tớ chắc cũng chỉ sống được 5 năm nữa thôi.
 
Mai hụt hẫng ngồi bệt xuống đất
 
Không thể nào, cậu..... chúng ta chỉ mới gặp lại nhau, 5 năm, quá ít, tớ muốn cậu ở bên cạnh tớ suốt đời, phải làm sao, tớ không muốn, không thể như thế được.
 
Đối với tớ, được ở bên cậu đã là một hạnh phúc, tớ sẽ quí trọng từng giây từng phút, chúng ta sẽ cùng nhau làm tất cả mọi thứ, sẽ trân trọng mỗi ngày, 5 năm sẽ là khoảng thời gian tớ hạnh phúc nhất Nam ngất đi
 
Nam, Nam ơi!.... tiếng Mai gọi vang bên tai
 
.......
 
Tỉnh dậy trong bệnh viện, Nam thấy Mai đang nằm kế bên mình, nước mắt Mai vẫn chảy dài, Nam nhẹ nhàng vuốt tóc Mai, lau nước mắt cho cô
 
Cậu, cậu tỉnh rồi à, có thấy sao nữa không để tớ gọi bác sĩ_Mai tỉnh dậy
 
Không, tớ không sao nữa đâu, chỉ là..... Nam ngập ngừng_ Tớ hơi đói chúng ta trốn đi ăn nhé!
 
Nhưng cậu chưa khỏe mà!
 
Đừng lo, bây giờ tớ khỏe lắm rồi Nam nắm tay Mai chạy đi.
 
.........
 
Đã 4 năm, 8 tháng, 16 ngày trôi qua kể từ khi Mai gặp lại Nam, họ đã cùng nhau trân trọng mọi phút mọi giây, lưu lại biết bao nhiêu kỉ niệm cùng nhau và giờ đây họ trở lại nơi này, nơi thuộc về kí ức xa xưa, nằm trong lòng Mai, Nam nói:
 
Tới lúc rồi, tớ...... rất vui khi được ở bên cậu tới lúc này,và cũng rất vui khi tớ đã về và thực hiện được lời hứa với cậu cách đây 11 năm trước, tớ sẽ mãi ở bên cậu, hãy nhớ đến tớ nhé, hãy sống hạnh phúc sống luôn cuộc sống của tớ, nếu được ở trên kia tớ sẽ chờ cậu, chờ cậu nhé.... cánh tay Nam chỉ lên bầu trời rồi rơi thõng xuống, Nam ra đi nhẹ nhàng thanh thản.
 
Luôn ở bên tớ nhé, tớ sẽ sống thật tốt , sống cả cho cậu và đến lúc nào đó tớ sẽ đến bên cậu, mãi mãi nước mắt Mai rơi lặng lẽ trên khuôn mặt, cô cúi xuống hôn lên trán Nam, mỉm cười nhìn khuôn mặt mà cô yêu thương giờ đã đi thật xa. Môi Mai khẽ mấp máy:
 
 
Chờ tớ nhé, chờ nhé, một thời gian nữa thôi tớ sẽ giữ lời hứa sẽ ở bên cậu mãi mãi!

Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm

 

 





Trang Mọi Người Quan Tâm